Mạc Ưng Chí thở phì
phì, đặt Chân Đa Trân lên ghế, lấy mấy tờ quảng cáo trong túi ra vứt
xuống bàn, muốn cô xem rõ ràng nội dung trong đó.
Muốn hẹn hò với Mạc Ưng Chí ư? Lần thứ nhất một trăm đồng!
"Hì hì, người tốt bụng vẫn muốn có chút đáp đền đó mà! Em lấy tiền mặt, tất cả mọi người đều có lợi."
Các cô gái này thật không có nghĩa khí! Lại đưa tờ quảng cáo này cho Mạc
Ưng Chí xem? Hẹn trai đẹp cho họ, họ lại ném bà mai này qua tường...
Sớm biết thế cô đã thu hơn hai trăm, lấy tiền an ủi.
"Cảm ơn, anh không biết em lại có lòng tốt như vậy!" Mạc Ưng Chí hận nghiến
răng nghiến lợi, chà sát tay, chuẩn bị thưởng Chân Đa Trân một trận.
"Mẹ Mạc nói đàn ông không thể bắt nạt phụ nữ." Chân Đa Trân đem ngón trỏ chống đỡ lồng ngực của anh.
"Không không không, anh cực kỳ thương em, làm sao có thể bắt nạt em chứ?" Mạc
Ưng Chí lên tiếng phủ nhận, bên môi lại treo nụ cười xấu xa.
"Hi hi he he. . . . . ." Chân Đa Trân cười khan, không biết Mạc Ưng Chí bị gì mà đột nhiên nói những lời ghê tởm như vậy.
"Ha ha ha...." Mạc Ưng Chí mỉm cười quái dị, giống như anh sắp công bố một bí mật lớn, khiến lòng người sợ hãi.
"Vậy... anh có thể cách xa em một chút không?" Cô ngồi trên ghế, thân thể của
anh liền đứng sững ở trước mặt, cố định cô trong lồng ngực.
"Mọi
người đều biết em là bạn gái của anh, anh sao có thể cách em quá xa
đây?" Mạc Ưng Chí hung hăng nhìn cô chằm chằm, giữ Tiểu Ma Nữ làm loạn
thật chặt trong ngực.
"Nói bậy! Bạn gái gì?!" Chân Đa Trân bị hù chết. Cô làm sao có thể là bạn gái của Vạn Người Mê?
Cô cũng không phải ngại mạng sống mình quá dài đâu!
Cô không muốn các bạn nữ yêu mến Mạc Ưng Chí vây đánh, bị ánh mắt ghen tị bắn thủng ót!
Chàng trai cao lớn nhận thấy ánh mắt chán ghét của Chân Đa Trân, cảm thấy rất tổn thương.
Tất cả nữ sinh đều thích anh, tiểu quỷ đáng chết này lại dám dùng ánh mắt chán ghét nhìn anh? Thật là đáng giận!
"Nhưng..." Mạc Ưng Chí quanh co nửa ngày mới chậm chạp nói rõ: "Anh đã nói chuyện này với mọi người rồi."
"Gì?!" Cô không dám tin.
"Đúng, anh đã nói rồi. Đám nữ sinh kia sau khi biết rất tức giận, nói em lừa
tiền, ngày mai muốn tìm em đòi tiền." Cậu nam sinh vô cùng hài lòng, nói đầu đuôi gốc ngọn cho cô biết.
"Anh! Tại sao lại như vậy?! Tại
sao anh lại xấu xa như vậy?!" Chân Đa Trân ngồi ở trên ghế, thở phì phò
nhìn về phía đồ chó sủa Mạc Ưng Chí.
Anh thật là thật là quá đáng!
Cô làm sao có thể thích anh?! Người ta đã có bạch mã hoàng tử rồi, bạch mã hoàng tử cao lớn lại đẹp trai, thông minh lại khiêm tốn, không giống
cái đồ quỷ sứ đáng ghét này!
"Làm ơn, anh không ngại, được không? Em giống như tiểu quỷ chưa dứt sữa vậy, có anh chàng tình nguyện truyền xì căng đan cùng em đã là rất hiếm thấy đấy!" Mạc Ưng Chí nâng người.
"Xong rồi, sao em lại truyền xì căng đan với anh? Muốn truyền cũng sẽ truyền
với người em muốn..." Chân Đa Trân mặt đỏ tới mang tai, quang quác như
pháo nổ trả lời.
"Em thích ai sao? Người đàn ông nào tình nguyện hy sinh vì mọi người vậy?" Cậu nam sinh nhíu mày, không thể tin.
Thì ra là cô gái nhỏ đã lớn rồi, cũng có người trong lòng rồi!
"Hừ! Anh là cái gì mà em phải nói cho anh biết?" Chân Đa Trân nhe răng trợn mắt, không nói cho anh biết bí mật của con gái.
"Thật ra thì em không cần phải nói, anh cũng biết đó là ai." Mạc Ưng Chí da
mặt dày bày tỏ: "Trong vòng bán kính năm trăm dặm còn có nam sinh nào
đẹp trai hơn anh, ưu tú hơn anh? Em thầm mến anh lại không muốn thừa
nhận, thuộc loại thiếu nữ dè dặt, anh đây cũng hiểu mà."
Gì? Anh lại dám nói như vậy?!
Chân Đa Trân trợn to mắt, không thể tin được những lời xấu hổ này lại được thốt ra từ miệng anh, sát thủ nữ sinh Mạc Ưng Chí!
Nếu cô tuyên bố tin tức này cho mọi người, nhất định sẽ có rất nhiều thiếu nữ tan nát cõi lòng...
"Anh nói trúng tim đen của em rồi hả?" Mạc Ưng Chí nháy mắt, tiếp tục trêu chọc cô.
Anh thích nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này ùn ùn tức giận, chỉ cần được nói
chuyện với cô, dù là cãi nhau với cô, anh đều sẽ cảm thấy vô cùng thú
vị.
"Cái rắm!" Chân Đa Trân phát cáu giậm chân, nói với nam sinh không biết xấu hổ.
"Con gái không được nói tục." Mạc Ưng Chí cau mày, nhàn nhạt uốn nắn thói quen của người đẹp nhỏ.
"Gà mẹ, anh quản em nói tục hay không làm gì? Dù sao em không nói trước mặt anh Tường là được rồi!" Chân Đa Trân giận tới cực điểm, cái gì cũng nói ra miệng.
"Anh Tường?" Cậu nam sinh thính tai, nghe được đầu mối.
"Đúng rồi đúng rồi! Người em thích là anh Tường, không phải anh!" Dù sao cũng đã nói ra miệng rồi, vậy thì thừa nhận luôn!
Mạc Ưng Tường là anh trai của Mạc Ưng Chí, đang học đại học ở nước ngoài.
"Em thích anh trai anh?" Lông mày của Mạc Ưng Chí nhíu lại, giọng điệu chất vấn vô cùng nghiêm trọng.
"Vậy thì sao? Dù thế nào đi nữa thì anh ấy cũng hơn anh, vóc dáng cao hơn
anh, đọc sách nhiều hơn anh, khiêm tốn chững chạc hơn anh!"
Quan trọng là, anh Tường nhất định sẽ không nói không có ai ưu tú hơn anh ấy, đẹp trai hơn anh ấy, mấy lời tự kỷ như vậy!
Mạc Ưng Chí sững sờ đưa mắt nhìn gương mặt xinh đẹp, không lên tiếng.
"Làm gì nhìn em như vậy? Em chỉ là nói thật... Không phải anh muốn con gái
trên đời này đều thích anh chứ?" Chân Đa Trân bị nhìn như vậy trong lòng có chút sợ hãi, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của anh, không ngờ...
Mạc Ưng Chí không để cô đứng dậy, cúi đầu, đôi môi dán lên miệng cô.
A! Tại sao có thể như vậy?!
Chân Đa Trân cảm giác được đôi môi ấm áp dán lên môi cô, một loại cảm giác kỳ diệu lan tràn.
Lúc đầu, cô không hiểu đây là cái gì, chỉ là ngửi thấy mùi vị mặt trời ở
người con trai này, cảm nhận được vòng tay ấm áp mà rắn chắc.
Anh rất dễ chịu, hơn nữa hình thể rắn chắc...
Cô theo bản năng áp sát một chút, tò mò đưa ra chiếc lưỡi thơm, liếm lên đôi môi mềm mại một cái.
A, nếm thử rất tốt...
Thế là Chân Đa Trân tiếp tục liếm láp, anh chấn động, đưa lưỡi ngắt hai
cánh hoa của cô, không ngừng khuấy đảo trong miệng cô, cuồng nhiệt như
muốn chiếm đoạt.
"Ừhm. . . . . ." Chân Đa Trân chỉ cảm thấy cả
người mềm nhũn, sức lực bay biến, cô chưa từng có cử chỉ thân mật tình
cảm như vậy.
Ah, đợi đã nào...! Đầu lưỡi của anh đang đưa vào?!
Rất nhanh, cô khôi phục thần trí.
"A!" Chân Đa Trân phát giác cô cùng kẻ địch đang dán chặt vào nhau, đầu của hai người cũng rất gần.
Cô... Bọn họ... Thế nhưng hôn môi?!
Chân Đa Trân không biết làm sao, nụ cười nóng bỏng, sững sờ ngước nhìn mặt
người con trai - cô vừa hôn anh, cho nên anh không dám nói lời nào.
Mạc Ưng Chí cũng trầm mặc, trừng mắt nhìn cô gái không có đầu óc này.
Cô tốt nhất đừng nói anh trai tốt hơn anh nữa, nếu không anh sẽ trừng phạt cô!
Trong lòng của cô chỉ được có anh, chuyện chỉ đơn giản như vậy!
oOo
Mạc Ưng Chí ngồi ở đại sảnh sân bay, một mực chờ đợi bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện.
Đúng vậy, anh đang chờ Chân Đa Trân đến tiễn.
Kể từ nụ hôn không kìm nén được bốn tháng trước, bọn họ liền không có cơ hội gặp riêng nhau hoặc nói chuyện.
Hình như cô đang trốn anh, rất ít xuất hiện ở Mạc gia.
Mà anh cũng bởi vì lòng tự tôn của đàn ông, lẳng lặng chờ cô nhận ra -
nhận ra chỉ có sự hiện hữu của anh mới là thật, anh trai anh chỉ là mơ
ước viển vông.
Anh tin tưởng bọn họ mới xứng đôi.
Bọn họ ở chung với nhau vui vẻ như vậy, mặc kệ nói gì hoặc làm cái gì cũng ăn ý, hơn nữa còn hiểu được ưu điểm của đối phương.
Bọn họ không cần nói, bởi vì anh biết cô đang suy nghĩ gì, mà cô, cũng có thể hiểu ý của anh.
Nếu không anh sẽ không mặc cho cô náo loạn, đi buôn bán "quyền du lịch" với anh, bởi vì anh hiểu cô chỉ là muốn kiếm ít tiền, cũng không phải ghét
bỏ anh...
Nhưng anh đợi cô lớn thêm một chút, đợi thật
vất vả. Nhất là khi nghe cô so sánh anh với anh trai, anh càng không thể nhịn được nữa!
Cho nên, anh hôn cô.
Anh muốn cô nhìn thấu tình ý của anh, cho anh câu trả lời, không ngờ cô lại trốn đi...
Chẳng lẽ là anh đoán sai? Cô thật sự không thích anh?
Nghĩ đến có khả năng này, Mạc Ưng Chí lòng đau như cắt.
Muốn anh - Vạn Người Mê này thừa nhận thất bại, thật sự là rất khổ sở. Nhưng bây giờ không thừa nhận cũng không được rồi.
Anh đã để lại một cái thẻ cho cô, nói cho cô biết chuyện phải ra nước ngoài học đại học, còn chú thích rõ ràng ngày giờ anh khởi hành, chính là
muốn nhìn cô đến tiễn anh.
Nhưng...
Thì ra, tất cả đều do anh tự mình đa tình? Trên môi Mạc Ưng Chí là một nụ cười khổ.
Cũng tốt, bây giờ biết còn hơn cả đời mộng tưởng... Mạc Ưng Chí đứng lên đi tới, cũng không quay đầu lại hướng cửa ra vào.
Anh không biết là, có một hình dáng nho nhỏ đang vùi ở góc lặng lẽ đưa mắt
nhìn anh rời đi, đáy mắt trong suốt lấp lánh nước mắt...