Bạn Gái Hám Tiền Của Tổng Giám Đốc

Chương 17: Lời tác giả




Yêu là gì?

Liên Liên

Đây là nick name gần đây của tôi trên mạng, viết nhiều tiểu thuyết ngôn tình như vậy, tôi cũng có chút suy tư về tình yêu.

Ở thời học sinh, bạn học cho là tôi viết nhiều tiểu thuyết ngôn tình như thế, nhất định cũng rất am hiểu tình yêu, vì vậy khi xảy ra chuyện gì với bạn trai đều tới tìm tôi thảo luận.

Nói thật ra thì Liên Liên cũng không hiểu rõ tình yêu, tôi chỉ viết những chuyện xảy ra về tình yêu trong ảo tưởng ra, khiến người ta say mê, vui sướng, thậm trí điên cuồng, tâm trạng chuyển hóa thành văn chương, hiện ra trước mắt mọi người.

Tình yêu trong ảo tưởng luôn có chút hoa mỹ, để viết ra cũng không quá dễ dàng.

Nói ví dụ, tình cảm nên kết thúc, liền phải có người đau lòng... Nước mắt ướt gối mấy ngày, nhưng không như vậy lại không được...

Bạn bè của tôi luôn nói, lần sau sẽ không tìm tôi trao đổi chuyện yêu đương nữa. *cười*

"Không có cách nào tiếp tục yêu, làm sao đây?" Bạn của tôi hỏi.

"Vậy thì đừng nói chuyện, dù sao hai người các cậu ngây thơ như vậy, nói yêu thương đều rất ngốc, không ai nhường ai, vậy nói cái rắm!" Liên Liên không sợ chết, đề nghị như thế.

"Vậy mình phải nói với anh ấy cái gì?" Bạn của tôi hỏi nữa.

"Không cần phải nói, tình cảm đi tới cuối cùng, cậu nói gì cũng đều giống chạy án, cần gì nói?" Liên Liên to gan, cho nên phê chuẩn như vậy. Hì hì...

"Vậy..."

"Không cần nói, không cần làm, tiếp tục cuộc sống của cậu... Đến một ngày anh ta sẽ nhớ cậu, nhớ lại từng có những chuyện thú vị với cậu, thế là xong." Liên Liên vừa đọc truyện Conan, vừa giải thích.

"Anh ấy làm mình buồn! Mình ngay cả mắng anh ấy cũng không được ư? Tại sao mình phải đối xử tốt với anh ấy như thế?" Cô bạn khóc thút thít trước mặt Liên Liên, dường như cô nàng là kẻ bất hạnh nhất thế giới.

"Anh ta làm rất nhiều chuyện có lỗi với cậu à?" Liên Liên nhấn tắt truyện Conan trên màn hình, chú ý đến cô bạn.

"Thật ra thì... Cũng không có." Lỗ mũi hồng hồng.

Vừa trung thực vừa chịu khó, rất cố gắng trong công việc, nhiều nhất cũng chỉ là vênh vang một chút... Người ta chính trực hơn cô nàng nhiều.

"Cậu rốt cuộc có thích người ta không?" Liên Liên hỏi.

"Đương nhiên là có, nếu không sao mình lại tốn thời gian thảo luận với cậu làm gì?" Cô nàng bắt đầu muốn đánh người.

"Vậy thì đúng rồi. Yêu không được thì chúc người ta hạnh phúc đi. Cậu cứ giữ phong độ thật tốt, ông trời sẽ thưởng cho cậu một người yêu cậu hơn." Liên Liên phất tay một cái như đuổi chó, kết luận xong, cô bạn ở bên cạnh đã nước mắt giàn dụa.

Liên Liên nằm một bên, nhìn cô nàng khóc, bản thân cũng nhức đầu...

Liên Liên cảm thấy nếu muốn giữ vững phong độ thì sẽ rất khổ sở. Nếu chúng ta không muốn làm nữ diễn viên trong chuyện tình ấy, ta phải có dũng khí thừa nhận thất bại, dũng cảm thừa nhận rằng mình không thích hợp với ngùi đó.

Chẳng lẽ tình yêu là nhất định phải đi đến xé rách mặt, hai người cũng nản lòng thoái chí mới chịu thừa nhận không hợp với nhau?

Hai tâm hồn quá giống nhau cũng không thích hợp nói chuyện yêu đương.

Nghe nói, hai người yêu nhau phải bổ xung cho nhau, linh hồn quá kiêu ngạo cũng sẽ cô đơn, bởi vì họ không nhượng bộ với tình yêu.

Cho dù hiểu, đó cũng là sau khi có vết thương thật mệt mỏi.

Yêu đúng là làm cho người say, cũng là làm cho người ta mệt mỏi mà...

Tình yêu xinh đẹp rốt cuộc ở đâu? Thật ra Kì Liên cũng không biết. Hạnh phúc đang ở nơi nào? Liên Liên cũng không hiểu.

Chẳng qua là chúng ta nhớ được ban đầu... Thời điểm lúc biết người kia...

Nếu trái tim tôi đã vì anh mà lạc nhịp, tôi sẽ vì bảo vệ lời hứa với anh mà cố gắng, nếu tôi không thể hạnh phúc, tôi sẽ hi vọng anh nắm bắt được hạnh phúc của mình...

Đã từng vui vẻ, có một ngày cũng sẽ trở thành ký ức, chỉ cần anh hạnh phúc, muốn tôi buông tay thì có sao?

Tất cả chúng ta đều có thể lấy được tự do.

Về tình yêu ── tôi nghĩ như vậy. Điểm nho nhỏ tâm đắc này chia xẻ cùng tất cả bạn bè.