Khải Phong cẩn thận dùng thiết bị định vị trên điện thoại
kiểm tra lại. Màn hình quét xong nhanh chóng được hiện ra.
Trong bán kính 100m xung quanh cậu có ít nhất là hơn trăm chấm
đỏ phát sáng. Nếu trừ đi số người của cậu đem theo thì có
khoảng 70 người mai phục. Còn chưa kể đến những nơi ẩn nấp mà
thiết bị của cậu không dò tới được. Xem ra lần này ba cậu
thực sự đã đưa ra thử thách không tồi.
Đang lúc suy nghĩ thì bên tai Khải Phong có giọng nói truyền tới.
- Hướng Tây có một con thuyền đang tiến vào bờ. Dự kiến 15' nữa sẽ cập bến.
Là đàn em của Khải Phong báo qua bộ đàm.
- Dùng mọi cách liên lạc với người trên thuyền.
Khải Phong lạnh lùng ra lệnh, trong đầu không ngừng tính toán điều gì đó.
- Không liên lạc được, đã dùng mọi cách.
Đầu bên kia rất nhanh chóng báo lại. Giọng nói vô cùng khẩn trương.
- Thử liên lạc lại lần nữa.
- Không cần làm nữa, trên thuyền không có người.
Gia Bảo ở phía bên quả địa cầu nhưng vẫn nắm rất rõ tình hình.
Cậu đã thử xâm nhập vào hệ thống lái của con thuyền. Chiếc
thuyền đó được thiết lập chế độ tự lái. Trên thuyền hơn nữa
còn không có lấy một bóng người.
- 10' nữa thuyền sẽ cập bờ.
Khải Phong nheo đuôi mắt lại. Nếu một lô hàng giá trị như vậy cần
bên cậu đứng gia bảo kê mà không cử một ai giám sát chắc chắn
có vấn đề. Xung quanh còn có nhiều kẻ theo dõi như vậy, liệu
có thể...
Khải Phong không suy nghĩ tiếp nữa. Lập tức cho
lệnh tất cả các anh em chia nhỏ địa điểm ẩn náu, nên sẵn đạn
đề phòng bất trắc.
- Đã xác định được con tàu đang tiến gần về địa điểm giao hàng. Chưa đầy 7' nữa sẽ cập bến
Khải Phong lập tức cho người rút về phía sau 10m. Đảm bảo khoảng cách không quá gần với bờ biển.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tâm tình ai cũng căng như dây đàn sắp
đứt. Nhẩm tính toán khoảng cách, Khải Phong lạnh lùng nói vào bộ đàm.
- Tăng cường dùng mọi cách liên lạc với hệ thống bên thuyền. Cách 5" (5 giây) liên lạc một lần.
- Rõ.
- Có cần tôi giúp chút không?
Gia Bảo phía bên kia quá nhàn rỗi chen vào. Trên tay vẫn cầm điếu
thuốc lá đang cháy dở, nhàn nhạ nhả một làn khói mờ ảo.
- Xâm nhập thiết bị điều hành. 2' nữa thuyền phải cập bến.
Khải Phong như đã tính toán từ trước. Không chút câu lệ đề nghị giúp đỡ.
Mà Gia Bảo cũng nhanh chóng xâm nhập, phá vỡ tường lửa ngay
tức thì. Mau chóng gõ một đoạn chương trình thay đổi tốc độ
thuyền cập bến. Trong lúc chuyên tâm làm việc đột nhiên màn
hình vụt lên một hộp thư cảnh báo.
- Mẹ Kiếp.
Chửi thề
một câu, Gia Bảo gõ càng nhanh, liên tiếp mấy ô cảnh báo mở ra, tường lửa bị phá bỏ đã khôi phục từ bao giờ. Ngón tay kiên
nhẫn múa trên bàn phím, đối thủ cậu đang đối đầu cũng thật
tài năng.
Tường lửa một lần nữa bị phá bỏ, tốc độc con
thuyền theo sự chi phối của Gia Bảo mà đột ngột tăng tốc.
Chẳng mấy chốc đã gần cập bến. Thời gian ước chừng cũng không ngoài một phút nữa.
Đối thủ phía bên kia vẫn chăm chú dõi
theo từng động tĩnh của con thuyền. Bàn tay an tĩnh đặt trên
nút lệnh Enter của bàn phím. Một đoạn chương trình đã được
soạn sẵn, người đó chỉ trực chờ thời cơ chín mùa mà nhấn
tay.
Tốc độc phi vào bờ của con thuyền đột ngột tăng tốc
khiến những tên mai phục có một phen hú vía. Tiếng xé gió vun
vút không ngừng vang lên, khoảng cách giữa con thuyền và bờ
càng ngày càng ngắn lại.
Người nào đó nhàn nhạ nằm trên
chiếc giường, mái tóc dài phủ xuống che gần hết khuôn mặt xinh đẹp. Một tay vẫn đặt ở phím bấm Enter, tay kia chống ở cằm
tạo dáng vô cùng thích thú. Đôi mắt sáng vẫn không ngừng theo
dõi mục tiêu, trong đầu lóe lên một tia tán thưởng.
- Liên
tục gọi điện thoại gây nhiễu sóng, giảm sự linh hoạt của hệ
thống điều khiển. Quả thật cách làm này không tồi.
Phím Enter từ từ được ấn xuống.
" Nhập mật khẩu cho lần tăng tốc tiếp theo "
Màn hình máy tính nhanh chóng hiện lên một dòng thông báo. Mà dòng thông báo này, Gia Bảo cũng đã đọc được.
Nhìn dòng thông báo, khóe môi xinh đẹp khẽ nhếch một nụ cười.
Thuận tay với lấy ly rượu vang ngay đó, nhấp một hụp nhỏ, dáng vẻ vô cùng quyến rũ.
- Tại sao thuyền lại đột ngột chuyển hướng?
Tiếng nói của Khải Phong truyền tới càng khiến cơn giận của Gia Bảo lên tới đỉnh điểm. Làm sao mà cậu biết, tên đối thủ kia còn
cài mật khẩu chứ? Chửi thề một câu, Gia Bảo liên tục gõ trên
bàn phím. Cậu không tin tài năng của mình lại thua tên vô danh
kia.
--- ( Nhấn like và tiếp tục ủng hộ mình nhé! ) ---