Sau khi phá hoại bầu không khí thoáng mát sạch sẽ trong xe thì bây giờ, tạm thời nó đã cảm thấy đỡ hơn một chút rồi. Ngay khi chiếc xe dừng ngay trước cổng trường cũng là lúc trống trường vừa điểm tiếng đầu tiên. Nó liếc vội sang khuôn mặt người bên cạnh, phát hiện ra khắp người cậu ta toát ra mùi hắc ám nồng nặc, không những vậy cậu ta còn đá ánh mắt "đầy thương mến" như muốn ăn tươi nuốt sống người ta qua nó. Nhanh như cắt, Quỳnh Nhi đẩy cửa xe phóng ra ngoài tẩu thoát, nhưng ngờ đâu...
-Á, cậu làm cái gì vậy hả? Mau bỏ tay ra coi!-nó vừa chui ra khỏi xe thì đã bị đôi tay dài "điêu luyện" của công tử Minh Duy túm lấy dễ dàng như túm một con chuột nhắt. Cậu ta chỉ việc nắm hổng cái balo của nó lên, đó, chỉ với một động tác "nhẹ nhàng" và đơn giản như vậy thôi nhưng giãy giụa mãi mà nó vẫn chẳng thoát ra được. Ai bảo tên này lại cao thế chứ. Còn nó thì...À mà thôi!
-Tính chạy hả nhóc? Nhìn đi, cậu làm dơ cái áo khoác đắt tiền của tui như vậy rồi còn định bỏ của chạy lấy người à?-Duy lại dùng ánh mắt hắc ám chằm chằm nhìn nó. Thực sự, mặc dù cậu ta không có ý định đánh nó hay gì, nhưng mà cứ phải dùng cái ánh mắt ghê rợn đó nhìn đối phương thì thật sự làm cho người ta một phần khiếp sợ và hãi hùng đấy nhé. Làm ơn đi, cô chủ nhà đã có công mang nặng đẻ đau, sinh ra cậu ta đẹp trai như vậy thì ông trời cũng nên ban cho cậu ta chút ít lòng từ bi với con gái chứ?
-Tui có cố ý đâu chứ. Tại cậu bắt ép tui lên xe cơ mà?-nó không phục liền lẩm bẩm lầm bầm trong miệng, tuy vậy nó cũng rất biết điều, dù giận nhưng cũng chẳng dám trừng mắt đáp trả, chỉ biết ngoan ngoãn cụp mắt xuống như cún con bị chủ bỏ đói. Tình hình của nó bây giờ chỉ có thể dùng một từ để mà diễn tả: "Thảm"
-Nói gì đó?-dường như nghe được những lời nó nói, Minh Duy liền gằng giọng, hít một hơi chuẩn bị tung cú "liên hoàn chửi" đã lâu không dùng của mình thì...
(Tên này cái gì không xuất sắc chứ xỉa sói với chọc ngoáy người ta thì giỏi lắm).
-Tính đứng đấy cãi nhau tới bao giờ đây, cổng trường mà đóng thì cho hai đứa bây ở ngoài luôn à!-bác bảo vệ già vừa đóng cổng vừa gọi vọng ra bảo hai đứa ngố kia. Cái tội nãy giờ hăng cãi nhau quá mà, chẳng lo nhìn xung quanh. Từ lúc nó xuống xe thì trước trường còn đông người lắm mà, tới nỗi sợ không chen vào được luôn í, giờ ngó quanh ngó quất chỉ còn mỗi hai đứa. Nó ngơ ngác tìm kiếm bóng dáng người còn lại trong nhóm thì phát hiện cậu ta đã vào trong từ lúc nào, lại còn xỏ tay túi quần thong thả đứng nhìn hai "chú" hề là nó với Minh Duy, lại còn nở cái nụ cười "mãn nguyện" đó nữa. Đáng ghét!
Thế là hai đứa chẳng ai bảo ai, "tự động" hớt hải ba chân bốn cẳng phóng vào trường với tốc độ bàn thờ. Haizz, vừa kịp lúc bác già đóng cổng lại. Nó vừa chống tay lên đầu gối thở hồng hộc, vừa phì cười, ngạc nhiên nhìn nét lo lắng vẫn còn đọng lại đôi chút trên khuôn mặt Duy. Có vẻ đây là "lần đầu" của cậu ta. Haizz, chú em còn non nớt lắm Minh Duy à. Đối với "chụy" đây thì đi học trễ chẳng bao giờ là vấn đề đáng phải xoắn cả. "Chụy" Quỳnh Nhi đây kinh nghiệm đầy mình đấy nhé! (vì chụy Nhi đi trễ hoài, quen rồi. Tới nỗi bác bảo vệ già ở trường cũ nhớ mặt nó luôn cơ mà. GHÊ CHƯA!!!)
*Lời tác giả: Vô cùng xin lỗi cả nhà vì sự chậm trễ dạo này của mình. Gần đây, tác giả phải đi học trên trường rồi học thêm rất nhiều, nên mỗi lần cầm máy lên đánh được vài chữ thì đã thấy 0h rồi. Lại phải ngủ để sáng còn đi học. Do đó, việc ra mình ra chap hằng tuần thật sự rất khó.Mình cảm thấy rất có lỗi nên hôm nay vừa học về là ráng up chap liền cho nóng luôn đây. Nếu rảnh, chiều tác giả sẽ up thêm chap nữa. Cảm ơn cả nhà luôn ủng hộ "Bạn gái của hoàng tử nhé!"
-AN-