Bạn Gái Của Hoàng Tử

Chương 45: Noel tới rồi (2)




Hôm nay là Noel!

Hôm nay là Noel!

Hôm nay là Noel!

Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần:v.

Không biết Trần gia đã chuẩn bị những gì cho ngày lễ lớn này, chúng ta hãy cùng nhau tìm hiểu nhé!

***

-Khò khò...-trên chiếc giường quen thuộc ở tầng áp mái, Quỳnh Nhi đang nằm ngủ thẳng cẳng quên trời quên đất. Chả là nó cảm thấy hơi tiếc rẻ mấy ngày nghỉ ngắn ngủi, với cả hôm nay không phải đi làm nên đã quýêt định sẽ ngủ càng nhiều càng tốt. Nhất định phải bổ sung năng lượng bù lại mấy ngày ôn luyện thi cử mệt mỏi trước đây.

-Cộc cộc cộc...-bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa.

-Khò...Ai đó?-Quỳnh Nhi nói bằng cái giọng ngái ngủ đến là buồn cười, hm, mới sáng ra mà đã...

*Cộc cộc cộc*, bên ngoài vẫn là tiếng gõ cửa.

-Ai...?-nó mệt mỏi trùm chăn che kín đầu lại, vờ không nghe thấy để khỏi ra mở cửa. Hm, chờ một lúc thấy chán tức khắc người đó cũng bỏ đi mà thôi.

*Cộc cộc cộc!*, đúng là dai thật mà!

-Gõ cái gì mà gõ hoài vậy hảaaa!-không đợi được nữa, Quỳnh Nhi điên tiết phóng ra giật mạnh cánh cửa phòng ra. Vừa trông thấy con người đang đứng bên ngoài, nó thậm chí còn muốn bục cho cậu ta một phát vào mặt-Minh Duy?

-Tính nướng tới bao giờ nữa đây bà chị?-Minh Duy không hề kiêng nể, một mạch đi thẳng vào phòng. Khỏi phải nói Quỳnh Nhi đã ngơ ngác thế nào (đây là khuôn mặt ngái ngủ cơ-_-), nhưng thây kệ cậu ta, phòng nó cũng không tới nỗi bừa bộn lắm, vào xem một chút cũng chẳng chết con giun nào.

-Lên đây có việc gì thế cậu?-Quỳnh Nhi ngáp ngắn ngáp dài, vươn vai bẻ khớp đủ các thể loại trên đời rồi mò vào toilet đánh răng. Duy nhìn theo nó chậc lưỡi kiểu bó tay hết sức, "Quỳnh Nhi thật chả biết giữ ý tứ trước mặt trai đẹp gì cả-_-". Nhưng nghĩ kĩ thì với nó, Minh Duy là cái tên cả ngày phải đụng mặt đến chục lần là ít, nên giữ ý làm gì cho mệt cơ chứ? Cậu thong thả bước tới kéo tấm rèm che cửa sổ ra, chẳng mấy chốc ánh nắng ấm áp của ban sáng đã tràn ngập khắp căn phòng.

-Brừ brừ!-Quỳnh Nhi vừa mở cửa bước ra đã phải rùng mình vì cơn gió lạnh vừa thổi từ ngoài cửa sổ. Haizz, chẳng mấy chốc mà nay đã là Noel rồi, nhanh quá đi mất.

-Sáng có bận gì không?

Duy hỏi.

-Không, sao vậy?

Nó đáp ngang phè.

-Mẹ Tâm nhờ ra trung tâm thương mại thị mua vài thứ chuẩn bị cho Noel tối nay thôi. Đi chung đi!

Thật là cậu ta đang hỏi ý nó không, hay đang ra lệnh?

-Ô, vậy á? Đi chứ, tất nhiên là đi rồi!-Quỳnh Nhi nghe xong liền cảm thấy hứng thú vô cùng-Mà lát mua xong đi ăn gì đó ngon ngon nha, tui mới phát hiện mấy món hấp dẫn lắm: gà rán nè, phô mai que nè...Ê!!!

Duy chán nản nhìn Quỳnh Nhi rồi vòng tay thủng thẳng ra khỏi phòng. Thật là, cứ khi nào nhờ làm việc gì là lại bảo lười, vậy mà chỉ cần nhắc tới đồ ăn thức uống thôi thì nó lại phát điên lên như thế.

***

-Đi thôi Minh Duy!-nửa tiếng sau Quỳnh Nhi đã có mặt nghiêm chỉnh ở phòng khách. Vì đi mua sắm nên nó ăn mặc đơn giản thôi: áo hoodie trắng, quần short jean và chân cũng đi giày bata trắng nốt. Ngoài ra nó tất nhiên không quên đeo theo chiếc balo nhỏ màu hường quen thuộc để đựng điện thoại và tiền...ăn quà nữa O_O.

-Xin lỗi nhưng giờ em bận tí việc nên không đi chung được rồi, chị cứ ra đó với anh hai em trước đi! Có gì lát em tạt qua đó sau, vậy nha!-nói xong, Minh Duy chỉ tay về phía ông anh đang vui vẻ thưởng thức bữa sáng trong phòng bếp rồi nhanh chóng vọt lẹ ra khỏi nhà.

-Ơ ơ!-nó há hốc kiểu chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra luôn. Bị cho leo cây còn không có cảm giác đau lòng thế này, tên Minh Duy chết tiệt đó rõ là đang giao trứng cho ác.

Quỳnh Nhi mặt mày ỉu xìu như bánh bao chiều đi về phía bếp, thôi thì kiếm gì đó bỏ bụng trước rồi tính.

Đi ngang bàn ăn, nó liền trông thấy cái bản mặt hết sức nham nhở của tên nào đó. Bộ cậu ta không thể tỏ ra bình thường và đẹp trai như những thằng con trai khác được hay sao chứ, lúc nào cũng làm cái kiểu cợt nhã đó, thật là...

-Lát đi không tui chở nè!-Minh Thái nhìn lên trần nhà nói vu vơ, chắc đang nói với mấy con thằn lằn ấy mà.

Nó cũng chẳng vừa gì, nghe cậu ta nói thế vẫn bày vẻ mặt thản nhiên, mở tủ lạnh lấy bánh mì vuông và mứt ra chuẩn bị cho bữa sáng.

-...-nó đặt đĩa bánh lên bàn rồi ngồi vào bắt đầu công cuộc lấp đầy dạ dày. Thầm nghĩ bàn tay này sinh ra là để cầm thức ăn hay sao đó nên khả năng trét mứt coi như cũng có chút thành thục, động tác lại còn có chút sang chảnh nữa (ý là quý xờ tộc^^). Vừa trét mứt, Quỳnh Nhi vừa liếc nhẹ sang chỗ Minh Thái, không quên nở một nụ cười nhếch môi khinh rẻ hết sức.

-Miễn cưỡng để cậu làm tài xế cho tui một ngày cũng không thành vấn đề!

Một câu thôi cũng đủ khiến ai đó muốn hóc bánh mì.

Minh Thái cười khổ sở, khẽ vỗ vỗ đầu để đỡ nghẹn, cậu chàng nâng li hớp một ngụm sữa vào, thật là ngọt ngào quá.

-Cậu muốn sao cũng được!

...

Trung tâm thương mại trong những ngày thế này thật được dịp hút khách nha. Các gian hàng mới bày ra chẳng mấy chốc đã bị tầng tầng lớp lớp người bu kín, kẻ chào giá, người mời mọc loạn xì ngầu cả lên. Không khí phải nói nhộn nhịp không gì bằng.

Quỳnh Nhi xách toòng teng bịch nilon nhở đựng vài sợi dây đèn led với mấy quả châu đủ màu, cao hứng ngước mắt nhìn xung quanh. Còn anh bạn Minh Thái tội nghiệp phải xách lỉnh kỉnh đồ đi phía sau, đúng với chức vụ tài xế kiêm culi của cậu ta. Bị bóc lột đến thế mà người nào đó vẫn chẳng hé răng nửa lời, suốt buổi chỉ cần mẫn đi theo nó.

Hình ảnh đẹp đẽ này thật giống một đôi vợ chồng mới cưới, hay chí ít là một cặp đẹp đôi đáng ngưỡng mộ. Phải, nếu nhan sắc của tên thiếu gia đó không quá nổi bật như vậy.

Minh Thái với chiều cao sắp chạm ngưỡng mét tám, dáng vô cùng chuẩn so với tuổi của cậu đã chọn mặc hoodie nón đen trơn và quần baggy cùng tông, trên đầu còn đội mũ lưỡi trai chất lừ che kín mái tóc undercut, cộng với khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng đó thì với Quỳnh Nhi, Thái trông chẳng khác gì một tên sát thủ cả, nhưng bọn con gái quanh đó chắc không nghĩ vậy đâu nhỉ. Cứ thử nhìn ánh mắt bắn ra trái tim của mấy ẻm kìa. Mắc mợt!

-Đi thôi honey, bên kia còn đồ chờ anh khuân về kìa!-Quỳnh Nhi vì thấy sốt ruột khi bọn con gái kia cứ bám theo rồi đi chắn cả lối phía trước như thế nên trong phút chốc đã "thông minh" nghĩ ra giải pháp vô cùng hợp lí. Nó khoác tay Minh Thái, thậm chí còn ngả đầu vào vai cậu vô cùng tình cảm nữa, tay thì chỉ hướng gian hàng quần áo nữ rồi dùng ánh mắt chứ chan "tình cảm" mà nhìn cậu. Khỏi nói, Thái nhà ta đã hoảng hốt tới mức nào, tim đập mạnh, tay run run cầm đồ còn không vững, mắt nhìn nó như ngầm hỏi: "Rốt cuộc cậu đang nói cái quái gì vậy?"

Có tiếng trái tim ai đó vỡ loảng xoảng, mấy bạn nữ sau khi thấy người ta đã có đôi có cặp liền tiu nghỉu lùi về sau, để trống chỗ cho hai bạn trẻ còn tâm tình nữa. Thật là thành công ngoài sức mong đợi mà.

Một hồi sau, à tầm vài phút thôi, Minh Thái chợt khựng lại, ngớ ngẩn nháy mắt nhìn Quỳnh Nhi, không, rõ ràng là cậu ta muốn châm chọc nó đây mà.

-Honey à, có cần thể hiện tình cảm chốn đông người như vậy không?

-Đừng nói nữa, tui đang buồn nôn lắm rồi đây!-nó vuốt ngực-Nếu không phải tại đám con gái đó thì...

-Đã nghiện lại còn ngại!-Thái lia ánh mắt dạt dào "tình cảm" qua cho nó.

Hai con người này một khi sáp lại đúng là chẳng làm được chuyện gì bình thường cả.