Bạn Gái Của Hoàng Tử

Chương 25: Quỳnh Nhi thật không dễ khuất phục!




Càng nghĩ càng thấy lạ, rốt cuộc giữa ba người: Minh Thái, Thiên Kim và Thế Nam là kiểu quan hệ gì đây chứ? Bữa trước Kim đã tỏ thái độ hơi bực bội khi nó với Minh Thái ở chung nhà, Nhi còn nghĩ Kim lúc đó đang ghen nữa cơ. Nhưng ban nãy nhỏ lại chạy tới choàng tay, cười nói thân mật với Nam. Vậy là sao?

Ôi trời, lúc này nó thậm chí còn nghĩ tới một cảnh tượng vô cùng lâm li bi đát mà chỉ trong mấy bộ phim Hàn Quốc mới có: Nữ chính vướng vào cuộc tình ngang trái với hai chàng hoàng tử vô cùng đẹp trai, nàng buộc phải lựa chọn một trong hai. Và rồi...

Haizz, thật tội nghiệp cho chàng trai đó (í là Minh Thái!), nói cậu ta đẹp thì đúng là có một chữ đẹp, nhưng so với Thế Nam nhà người ta, Minh Thái đó chỉ đáng đi theo xách dép mà thôi. Soái ca hay không còn thua nhau cái khí chất nữa Thái, cậu vốn dĩ chỉ được cái đẹp hình thức thôi! Thế Nam người ta vừa học giỏi lại vừa chăm làm nữa...Cũng là thiếu gia như nhau mà sao tên Minh Thái đó chả được cái gì hay ho cả (ừ thì trong mắt nó là vậy). Đã lười còn ham chơi, để cô Tâm la hoài mà chẳng chừa.

THUA!

Nói chung, nếu Quỳnh Nhi là Thiên Kim thì chắc chắn nó cũng sẽ chọn Thế Nam thôi. Mặc dù hơi có lỗi với thiếu gia Minh Thái nhưng mà...kệ đi!

----------------

Một ngày gần cuối năm đầy bận rộn...

Lớp 11A2 có tận hai bài kiểm tra 1 tiết. Nó thật chẳng hiểu nổi cái thời khóa biểu chết tiệt này, xếp kiểu gì mà ngày thì khỏe kinh khủng, toàn "phải" ngồi chơi, ngày lại để ba bốn môn học bài chất chồng chồng lên nhau như vậy. Thử hỏi có dễ nổi điên không?

Giống hôm nay nè, ngoài mấy tiết phải học bài cũ ra, nó còn phải chăm chăm học một toán-một sử siêu khó trôi cho bài kt nữa. Dù đã tính toán trước hậu quả, học bài cách đó mấy ngày nhưng tối đó nó vẫn phải vắt chân lên cổ mà chạy.

Sử coi như tạm ổn, còn toán thì...Haizz, sáng nay trước khi đi học nó có khấn thần tài thổ địa rồi, không biết sao nữa...Nó ngu nhất môn Toán mà...Thề luôn, môn nào nó cũng ổn, trừ Toán ra...

*Giờ kt Toán*

-Làm bài cho nghiêm túc, đứa nào ngọ nguậy coi chừng tui đó. NGHE RÕ CHƯA?

-Daaaaaaạ!-cả lớp đồng thanh.

Đúng như lời cô nó nói, từ lúc đánh trống tới giữa giờ làm bài, trong lớp không có lấy một tiếng động dù là nhỏ nhất. Quỳnh Nhi cắm đầu làm như bị chó rượt, cố gắng xử mấy câu nằm trong tầm kiểm soát. Yeah! 4đ nắm chắc trong tay. WHAT, 4đ? Giẫm phải phân rồi >_

Và thế là cô gái ấy đành chọn việc cắn bút làm nguồn vui để chờ tới hết tiết. Hừ, nó cũng muốn làm cho xong bài lắm chứ, nhưng thử nhìn đi, đề như **** í, chắc chỉ mấy đứa "thánh sống" trong lớp mới giải nổi.

Ngồi nhìn vu vơ khắp lớp, nó tự nhiên lại nhoẽn miệng cười vô cùng đắc ý, "hm, dù sao mình vẫn hơn tên Minh Thái kia, cậu ta thậm chí còn chưa đọc đề là đã đo bàn rồi. Ta nói, cậu thiếu gia đó chả làm được cái gì ra hồn đâu, ngủ với cả ăn chơi thì may ra...

-Lo làm bài đi, còn 15" nữa thôi đó!-cô lại nhắc.

Kì này chết chắc rồi! Chấp nhận đi Quỳnh Nhi à, giờ mày có rặn cả buổi cũng chả thêm được chữ nào hay ho đâu, thôi thì học tập bạn Thái, lấy giấc ngủ làm nguồn vui vậy.

Đúng lúc nó đang tính buông bỏ tất cả để làm một giấc thì tên Minh Thái đó tự nhiên lồm cồm bò dậy, lại còn cầm bút chép thao thao bất tuyệt vào giấy làm bài nữa chứ. Thật không thể tin nổi, Quỳnh Nhi ngồi dậy giụi mắt như không tin vào cảnh tượng trước mắt mình nữa. Minh Thái? Làm bài? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Chép được một hồi, Minh Thái lại buông bút, im lặng chống cằm liếc sang nhìn bài nó, ánh mắt đó lóe lên tia khinh khỉnh. Lúc sau cậu ta kiếm đâu ra mảnh giấy, liền viết vào đó mấy chữ rồi nhẹ nhàng dịch sang chỗ nó.

"Bí rồi chớ gì?:D"

Nó đọc xong liền lia mắt sang bài của cậu ta. Gì đây, dày đặc chữ? Cậu ta viết cái quái gì mà dài dữ vậy không biết...

Tình thế lúc này đang rất gấp rút, nhưng nó thật sự không thể vì vài con điểm mà đánh mất chút sĩ diện nhỏ bé còn lại cho cái tên heo lười kia. Hừ, không được Quỳnh Nhi, không được!

"Không cần!"-nó đáp trả.

"Chà, mạnh dữ ta. Coi cậu chịu được bao lâu. Đáp án tôi để đây, khi nào cần cứ nói."-"thông báo" cho Quỳnh Nhi xong, Minh Thái liền đặt một tờ note nhỏ cạnh bài làm của mình, không quên lấy tay che lên trên. Nó đọc xong tâm thư, tức muốn hộc máu. Cậu ta lại còn dám thách nó à, được lắm. Tôi không xem, nhất quyết không xem, Quỳnh Nhi này một lòng không khuất phục trước kẻ địch.

Nhưng nếu chỉ nhìn một chút thì chắc...KHÔNG ĐƯỢC!!!

-Còn 5"!-cô Toán lại thông báo. Trong lớp đã có tiếng buông bút, động thái này càng làm tâm trạng nó sôi trào lên không khác gì đang ngồi trên chảo lửa vậy. Huhu, chỉ còn 5" thôi ư? Chẳng lẽ đời nó lại chấm dứt tại đây luôn sao?

Minh Thái gõ bàn cộc cộc, thú vị nhìn cái bản mặt lo đến phát khóc của nó. Haizz, con nhỏ ngốc nghếch đó, cũng bướng lắm chứ chẳng vừa gì đâu.

"Tôi thua cậu rồi, đưa phao đây!"-Quỳnh Nhi quẳng tờ giấy lúc nãy qua chỗ Thái. Cậu ta đọc xong, không quên ngoác miệng cười nham nhở:

"Đồ ngốc!"