Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác

Chương 4




Thẩm Phú Tư cầm lấy sổ ghi chép, nhân tiện âm thầm ném cho Đỗ Nhược một cái nhìn nghiêm khắc, sau khi quay đầu lại xem nội dung trên sổ ghi chép, nhất thời vẻ mặt của ông ta trở nên vô cùng kích động.

Thẩm Phú Tư đã hơn năm mươi tuổi, chưa từng gặp sóng to gió lớn. Sau nhiều lần trải qua sự lừa lọc chốn thương trường thì sắc mặt và cảm xúc đã có thể tự điều chỉnh rất tự nhiên. Đặc biệt là những năm gần đây, biết bản thân bước vào năm vận mệnh của mình, hiếm khi có người hoặc chuyện có thể ảnh hưởng đến cảm xúc thực sự của ông. Hôm nay, Đỗ Nhược đã thành công làm được!

Mới đầu, chỉ nhìn thấy gân xanh trên trán Thẩm Phú Tư nhảy một cái, giống như ông ta nhìn thấy điều gì đó bất ngờ, chớp mắt lại trầm xuống như nước, nhưng ông ta kiêng dè có khách mời nên phải tạm thời kìm nén. Phần còn lại muốn phun ra lửa giận nhưng lại đổi thành giương cung mà không bắn, cố tình che giấu tiềm ẩn ở dưới da mặt. Khi cuốn sổ được lật từng trang, vẻ mặt Thẩm Phú Tư dần trở nên bình tĩnh và bí hiểm đến khó lường. Khi Thẩm Phú Tư ngẩng đầu lên lần nữa thì trên mặt ông không còn biểu hiện gì có thể để người khác diễn giải nữa.

Đỗ Nhược cắn môi, lúng túng đứng sau lưng Thẩm Phú Tư, hai ngón tay véo chặt vào nhau. Cô không nhìn thấy được sắc mặt của Thẩm Phú Tư, chỉ có thể giương mắt nhìn ông lật từng trang sổ của mình. Mỗi lần Thẩm Phú Tư lật một trang, trái tim Đỗ Nhược như thắt lại một chút, cô không dám nói lời nào, chỉ có thể hy vọng cô sớm chết, sớm đầu thai kiếp khác, mong đợi Thẩm Phú Tư cho toại nguyện nhanh một chút.

Mâu thuẫn là, cô lại sợ điều tồi tệ nhất có thể xảy ra, vừa rồi dưới tình thế cấp bách, vậy mà cô có thể lấy được một chút thông tin về tình trạng sinh sống của nguyên chủ gần đây, kết quả phát hiện cũng không mấy vui vẻ. Nguyên chủ đã bị đuổi ra ngoài vì không đủ khả năng chi trả tiền thuê căn hộ cao cấp đắt đỏ. Bây giờ còn không có chỗ ở, tối hôm qua lấy cớ làm thêm giờ, cô ở lại công ty qua đêm. Nếu hôm nay chủ tịch hội đồng quản trị đuổi cô vì tức giận, có lẽ cô thật sự phải ngủ ngoài đường. Nghĩ đến điều này, cô không khỏi oán giận Cố Uyên. Anh ta chẳng phải là không thèm để ý đến nguyên chủ sao? Trước đó anh ta còn cố tình tránh nguyên chủ khắp nơi, hôm nay tại sao lại có suy nghĩ chỉ đích danh để làm khó dễ cô! Không phải anh ta đã sớm biết nguyên chủ rốt cuộc bao nhiêu cân lượng sao?

Làm sao Cố Uyên lại không nhận ra sổ ghi chép của Đỗ Nhược có điều mờ ám giấu bên trong, Thẩm Phú Tư phản ứng như vậy, Đỗ Nhược thì đang thay đổi biểu cảm từ rối rắm, chột dạ, đến ảo não và đôi mắt to mông lung ấy dường như linh hoạt và tràn đầy năng lượng hơn trước rất nhiều, nó làm nhạt đi cảm giác rực rỡ và xinh đẹp của cô, lộ ra mấy phần đáng thương và khả ái. Giống như cái gì chứ? Hơi giống con mèo thú bông mà cô cháu gái nhỏ của anh nuôi, xinh đẹp và dễ thương, Cố Uyên âm thầm bật cười.

Vốn dĩ anh chỉ muốn tìm ra số liệu đó để tạm thời giải quyết vấn đề mà hai bên đang tranh cãi, hiện giờ ngược lại anh vô cùng tò mò xem Đỗ Nhược đã ghi những gì trong sổ ghi chép, thật sự có thể khiến biểu hiện của Thẩm Phú Tư trở nên phong phú như vậy. Mặc dù Thẩm Phú Tư càng già thì càng làm việc không đàng hoàng nhưng rốt cuộc ông ta cũng là một con cáo già tu luyện lâu năm, sẽ không để người ngoài dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của mình, vừa rồi không kiềm chế được cảm xúc trước mặt mình, điều này thật sự rất hiếm.

Cố Uyên nhếch môi thích thú, ngồi thẳng thân thể rồi khẽ dựa lưng vào ghế, phong độ lập tức trở nên vô cùng lười biếng và nguy hiểm.

Anh nhìn cấp trên và cấp dưới vẫn đang diễn kịch câm đầy ẩn ý trước mặt, không vội nói: "Chắc là tổng giám đốc Thẩm đã xem xong rồi, vậy có phải là nên để cho tôi xem không?"

Đỗ Nhược nghe vậy giật mình, một tiếng “Không” còn chưa kịp qua đại não đã lao ra khỏi miệng, Thẩm Phú Tư nhướng mi liếc về phía cô, cô nghẹn một cái, đem lời sắp thốt ra nuốt xuống, ánh mắt đầy van xin lắc đầu nhìn Thẩm Phú Tư. Cô không nên đối đầu với nam chính! Cô còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ này để ăn tết mà.

Sau khi Thẩm Phú Tư đọc nội dung thông tin phong phú trong sổ, không muốn cho Cố Uyên biết, ông cố ý lộ ra vẻ xấu hổ, gượng cười nói: “Tổng giám đốc Cố, có câu việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, thư ký của tôi vừa mới tốt nghiệp, chưa đủ năng lực. Vừa rồi tôi thực sự rất tức giận vì sau khi đọc biên bản cuộc họp của cô ấy, tôi thấy cô ấy không có tiến bộ gì từ khi vào công ty. Vì vậy tôi không muốn cô ta làm mất mặt tổng giám đốc Cố. Tổng giám đốc Cố cũng nên cho tôi chút thể diện với tư cách là ông chủ, được không? Haha... "

Rõ ràng là Thẩm Phú Tư nghĩ một đằng nói một nẽo, điều này càng làm cho sự tò mò của Cố Uyên nặng nề hơn. Anh ta khẽ liếc nhìn Đỗ Nhược, người vẫn đặt hy vọng vào Thẩm Phú Tư. Đôi mắt nai đen lúng liếng và ướt sũng đó đang nhìn Thẩm Phú Tư một cách đáng thương, lo sợ bị người khác bắt nạt. À! Hôm nay anh nhất định phải xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Nụ cười nơi khóe miệng Cố Uyên càng thêm thâm thúy, "Tổng giám đốc Thẩm, vậy là anh đã làm tổn thương lòng tự trọng của người trẻ tuổi quá rồi. Dù sao thái độ làm việc của thư ký Đỗ cũng rất nghiêm túc, nhất là khi Phó chủ tịch Vương đang nói, chỉ có cô ấy không ngừng ghi chép toàn bộ quá trình. Vì vậy biên bản này có khả năng chứa dữ liệu mà Phó chủ tịch Vương đã nói, hơn nữa chỉ là ghi chép cuộc họp mà thôi, dù viết ẩu thế nào cũng nên đưa tôi xem một chút, chắc sẽ không làm tổng giám đốc Thẩm khó xử chứ?

Thẩm Phú Tư không biết tại sao Cố Uyên lại phải xem sổ ghi chép của Đỗ Nhược. Vừa rồi cậu ta nói bóng gió rõ ràng như vậy, chính là đang làm khó! Nếu cậu ta không tin đồng nghĩa với Cố Uyên không hiểu ẩn ý của ông nhưng đằng này Cố Uyên đang hiểu rõ mà vẫn cố tình hỏi! Thật ra, bản ghi chép cuộc họp dù tệ đến đâu cũng không đáng che giấu, nhưng nghĩ tới nội dung mà Đỗ Nhược ghi lại trên đó, quên đi, tốt nhất là đừng để Cố Uyên nhìn thấy.

Cố Uyên cảm nhận được Thẩm Phú Tư còn có ý nói lời từ chối, sao anh có thể để Thẩm Phú Tư nói ra miệng được chứ? Chuyện mà Cố Uyên muốn làm, không ai có thể ngăn cản được. Anh mở miệng trước, chậm rãi nói: "Tổng giám đốc Thẩm, con người của tôi khi gặp vấn đề thì nhất định phải giải quyết nhanh chóng. Hôm nay mọi người đến đây đều cùng một mục đích, nếu vấn đề này không được giải quyết, trong lòng tôi còn nghi ngờ, vậy thì dự án này ngài hãy cho tôi có thời gian để suy nghĩ lại một chút đi. "

Thẩm Phú Tư nghe được những lời nói của Cố Uyên, da mặt thiếu chút nữa không căng nổi, Cố Uyên đang đe dọa ông ta sao? Lời đồn bên ngoài là sự thật, Cố Uyên là một "con hổ cười" nham hiểm, xảo quyệt và lòng dạ đen tối!

Bọn họ đều nói: “Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.” Hiện giờ Cố Uyên đang ở dưới mái hiên của Thẩm Phú Tư, nhưng Thẩm Phú Tư vẫn đang cúi đầu trước Cố Uyên! Điều này khiến Thẩm Phú Tư bực bội, trong lòng càng thêm bất mãn với Đỗ Nhược. Bình thường ông ta đã đối xử quá tốt với Đỗ Nhược, riết rồi không còn ra thể thống gì nữa. Thử hỏi có ông chủ nào có thể dung túng cấp dưới như ông vậy!

Nhưng mà bực bội cũng không phải là cách, Cố Uyên thật không biết kiêng nể gì cả, bởi vì cậu ta có tiền, mà không phải có tiền bình thường! Dù nhà Thẩm Phú Tư có mỏ nhưng sức lực cũng không đủ như người ta. Cố Uyên có tiền nhưng kiếm tiền cũng giỏi hơn, Thẩm Phú Tư ngẫm lại mình, mấy năm nay mỏ của nhà ông gần như không thể trụ vững.

Thẩm Phú Tư cân nhắc trong lòng một hồi, nhắm mắt lại, được rồi, Cố Uyên muốn xem thì xem đi, dù sao ông và Cố Uyên vẫn còn một số quan hệ cá nhân, sau này sẽ tìm cơ hội khác uống rượu. Nghĩ như vậy, ông đẩy cuốn sổ đang đóng trên bàn cho Cố Uyên đang ngồi chéo ở đối diện.

Cố Uyên đã đạt được dụng ý của mình, cong môi cười một tiếng, từ trên ghế dựa ngồi dậy, vươn tay ra.

Thấy Thẩm Phú Tư đã thỏa hiệp, và Cố Uyên đang chuẩn bị lấy cuốn sổ trong tay, đầu óc của Đỗ Nhược lập tức nóng lên, vội đưa tay ra, dưới ánh mắt của mọi người, Đỗ Nhược cướp thức ăn trước miệng cọp, nhanh một bước cầm đồ vật mà Cố Uyên sắp lấy được trên tay.

Tất cả mọi người trong phòng họp đều bị chấn động, đặc biệt là những người từ công ty của Cố Uyên, đều thở dài trong lòng, cô gái này thật táo bạo, dám nhổ lông trên miệng hổ, quả thật là người không biết sợ! Đồng thời lại lộ vẻ thương hại, sợ rằng cô gái này sẽ sớm bị sếp đuổi việc, đây chẳng phải là không nể mặt hai ông chủ lớn một chút nào sao!

Cố Uyên không ngờ Đỗ Nhược lại có dũng khí như vậy, thân thể lười biếng chậm rãi dựa vào ghế, nheo mắt nhìn cô không rõ vì sao, xem ra bây giờ cô đã có tiến bộ, trước đây chưa từng thấy cô có loại can đảm này.

Gân xanh trên trán Thẩm Phú Tư lại nhảy lên một lần nữa, hôm nay cái tĩnh mạch này lại bị Đỗ Nhược tác động, nó đã nhảy hơn một lần rồi, nếu còn nhảy thêm vài lần nữa thì mạch máu trên trán ông ta có thể nổ tung. Ông hoàn toàn không thể ngờ rằng Đỗ Nhược lại không biết trời cao đất dày, hôm nay cô bị đần hay sao? Đây là trường hợp nào, Cố Uyên là người nào, ai cho phép cô tùy ý làm bậy như vậy! Thẩm Phú Tư đã cảm thấy đau đầu, dự án của ông còn có thể lôi kéo Cố Uyên làm kim chủ hay sao?

Sự tức giận bị kìm nén trước đó của Thẩm Phú Tư đã đụng phải Đỗ Nhược, chẳng khác nào cho dầu vào lửa, càng bùng lên tức giận, “Đỗ Nhược, ra ngoài!.” Bốn chữ này gian nan nặn ra từ kẽ răng, mang theo sự tàn bạo và tức giận, khiến Đỗ Nhược sợ đến mức rùng mình một cái.

Một tiếng cười khẽ vang lên, "Tổng giám đốc Thẩm, đừng làm cô gái nhỏ sợ hãi, không phải anh trân trọng nhất thế hệ trẻ sao, những thứ tôi muốn vẫn ở trong tay cô ấy."

Lúc này, trợ lý bên cạnh Cố Uyên đã bước tới, lấy cuốn sổ mà Đỗ Nhược đang ôm chặt trong tay, nhân tiện nhẹ nhàng ấn cô trở lại ghế ngồi, hiển nhiên anh ta hiểu rất rõ tâm ý của sếp.

Đỗ Nhược không dám chống cự nữa, giương mắt nhìn đồ vật của mình nằm trong tay Cố Uyên.

Cố Uyên cầm lấy cuốn sổ do trợ lý đưa cho, chậm rãi mở ra, giống như Thẩm Phú Tư trực tiếp lật đến trang mới nhất, định lật từng trang một.

Cuối cùng Cố Uyên cũng nhìn thấy bộ mặt thật của biên bản cuộc họp này, anh cau mày, vẻ mặt có chút tinh tế không nói nên lời, sau đó khóe miệng không nhịn được nở một nụ cười, anh thực không nghĩ tới, sổ ghi chép cuộc họp của Đỗ Nhược sẽ là thế này.

Anh nhìn Thẩm Phú Tư đầy ẩn ý, "Tổng giám đốc Thẩm, cách thư ký của anh ghi biên bản họp rất sáng tạo!"

Khi Cố Uyên nói điều này, tất cả khán giả đều rất tò mò không biết Đỗ Nhược đã viết gì, và tại sao hai ông chủ lại có những phản ứng hoàn toàn khác nhau nhưng lại có cùng một hiệu quả khác thường như nhau sau khi đọc nó.

Trang đầu tiên mà Cố Uyên nhìn vào được vẽ đầy ấn tượng với một vị thần tài... À, phải nói là thần tài đang bên cạnh cậu bé tán tài.

*Tán tài: sử dụng tài sản khiến tài sản bị hao tổn.

Cậu bé tán tài này đang chải đôi sừng như trong tranh Tết, có một chút nét vẽ giữa hai lông mày, nhưng nét mặt là của Thẩm Phú Tư. Cậu bé mặc âu phục không vừa người, bên trong âu phục còn buộc cái yếm, trên cổ thì mang khóa trường mệnh. Cậu bé tán tài này đúng là Thẩm Phú Tư đang ngồi ở chủ vị bàn hội nghị, nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt, nhưng tờ tiền một trăm tệ trên người lại bay đi một hướng. Ngoài ra, trên đầu Thẩm Phú Tư còn vẽ một cái bong bóng, trong bong bóng viết: Tổng giám đốc Cố, tiền của tôi đã hết rồi, cậu có thể cho tôi mượn tiền để tiêu tiếp được không?