Bạn Gái Cũ Mất Trí Nhớ

Chương 53






Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Lục Bá An chưa từng gặp bà nội Từ Vọng, nhưng qua lời kể của cô, hình tượng của bà rất cởi mở sôi
nổi.

Từ Vọng vui tươi sáng sủa phần lớn là ảnh hưởng từ người bà sống gần hết cuộc đời vẫn duy trì
sự yêu đời nồng nhiệt ấy.
Dàn đồng ca thiên nhiên mùa hạ inh ỏi, Từ Vọng nói rất khẽ: “Thực ra khi còn rất nhỏ rất nhỏ, bà
nội với em không thân thiết như vậy.

Lúc cha em và mẹ em còn chưa ly hôn, bà chỉ sống một mình, khi
rảnh rỗi thì chơi mạt chược, cao hứng thì hẹn mấy bà bạn đi ăn, cuộc sống rất tự do tự tại.

Mãi đến
khi cha mẹ ly hôn, không bao lâu thì cha em tìm về cho em một bà mẹ kế, bà mẹ kế kia của em cũng
không xấu tính lắm, chỉ là hơi ích kỷ.

Mà khi đó em còn nhỏ, nên không thích dì ta và biểu hiện ra
rất rõ ràng, ngày nào cũng mặt nặng mày nhẹ, hễ dì ta đụng vào đồ đạc của em là em sẽ nổi giận đùng
đùng.

Cha em dạy dỗ em rất nhiều lần nhưng em vẫn không thay đổi, ông ta bèn nói với mẹ em, để em
về sống với mẹ.

Nhưng khi đó mẹ em đang có tình yêu mới, mà em cũng không thích chú kia, ở không
bao lâu mẹ lại muốn trả em về.

Hai người họ cứ cãi vã nhau chuyện em ở đâu.”
Nghe giọng nói thản nhiên của cô, Lục Bá An càng ôm cô chặt hơn.
“Lúc bọn họ cãi vả, bà nội em cũng có mặt.

Bà đang xem tivi, bị làm phiền nên đã nói ‘Tụi bây không
nuôi thì để tao nuôi, có chuyện này mà cãi vã nhau suốt ngày, ly hôn rồi vẫn không thôi’.

Sau ngày
đó, em về sống cùng bà, từ đó bà vẫn luôn chăm sóc em.

Em bị bệnh, bà đưa em đi gặp bác sĩ.
Em đói bụng, bà nấu cơm cho em.

Em đánh nhau với mấy đứa trẻ khác, bà đi xin lỗi người ta rồi về
nhà dạy dỗ em một trận.

Khi còn bé em rất nghịch ngợm nên cứ bị bà mắng suốt, nhưng mỗi khi em lén

trốn trong chăn khóc, bà luôn phát hiện ra, sau đó lau nước mắt cho em, kể cho em nghe mấy chuyện
linh tinh không biết nghe được từ đâu, còn không cho em hỏi, em vừa hỏi là bà lại than phiền, nói
trẻ con mà hỏi nhiều quá sẽ bị sói xám tha đi.”
“Chẳng phải trẻ con hay khóc đều bị sói xám tha đi sao.” Anh cũng nhẹ giọng theo cô, sợ đánh thức
cục cưng bên cạnh, nghe vừa êm tai vừa dịu dàng.
Trái tim Từ Vọng như tìm được bến đỗ, cô kiêu ngạo nói: “Em thông minh như vậy, làm sao lại tin mấy
chuyện hoang đường đó, nên nói với bà ‘bà nội, trong thôn không có sói xám đâu’, làm bà giận không
dỗ em nữa, mà đến lượt em dỗ bà, nói trái lương tâm rằng trong thôn cũng có sói xám.” Cô không thấy
được anh đang khẽ cười.
“Về sau, bà ngã bệnh, đổi lại thành bà lừa em.

Bà nói ‘bà không đau, đừng có xị mặt tối ngày, xui
chết đi được’.

Em vừa khóc, là bà lại mắng em, nói em khóc rất xấu, ảnh hưởng đến khẩu vị của bà.”
Rõ ràng là một bà cụ hoạt bát, cả ngày hết chơi mạt chược rồi ra quảng trường khiêu vũ cũng không
tiêu hao hết năng lượng dồi dào của bà.

Thế mà trong nháy mắt, bà ngã bệnh, chỉ có thể nằm trên
giường yếu ớt mắng cô, sắc mặt cũng không còn hồng hào nữa.
Bác sĩ nói là suy thận, muốn cứu bà chỉ có cách thay thận.

Mọi người làm xét nghiệm, và người duy
nhất thích hợp là con trai bà – Từ Kiến Quốc.

Từ Vọng tưởng rằng như thế là có thể cứu bà rồi, nhà
bọn họ cũng khá giả, bán căn nhà cũ là đủ tiền phẫu thuật và tiền dùng sau chữa bệnh.

Điều cô lo
lắng nhất chỉ là phẫu thuật có thành công hay không, và sau khi phẫu thuật có phản ứng đào thải gì
không, bà từng tuổi này rồi có chịu đựng được trị liệu lâu dài này không.
Mà cô không ngờ rằng, Từ Kiến Quốc lại do dự.
Giây phút đó, thế giới của cô sụp đổ.

Cô làm ầm lên với Từ Kiến Quốc, làm rất dữ, cô gần như gào
lên: “Từ Kiến Quốc, đó là mẹ ông đó!”
Cô không thể hiểu được, sao trên đời này lại có người không chịu cứu mẹ mình.

Cô ngày ngày đều suy
nghĩ, nếu có thể, cô bằng lòng đánh đổi mọi giá để được bệnh thay bà.
Khi đó ở vườn hoa bệnh viện, bọn họ cãi vã lớn đến mức mọi người vây xem rất đông.

Từ Kiến Quốc

thẹn quá hóa giận, tát cô một cái: “Từ Vọng, tao là cha mày!”
Nhìn bóng lưng ông ta khuất dần, Từ Vọng chán nản ngồi sụp xuống đất.

Cô từng van cầu, từng cãi vã,
nhưng trước sự gào thét của cô, Từ Kiến Quốc luôn im lặng.

Ông ta không nói không cứu, cũng không
nói sẽ cứu, chỉ là ngày phẫu thuật mãi mãi không xếp được, còn người bà già nằm trên giường bệnh
thì ngày càng yếu dần.

Từ Vọng lừa bà, nói rằng chỉ cần làm một ca phẫu thuật nhỏ là ổn thôi, bây
giờ còn đang chờ bác sĩ lên lịch.
Nhưng đôi mắt mờ đục của bà đã nhìn thấy tất cả, bà nói: “Phẫu thuật gì chứ, không làm! Giường
trong bệnh viện này làm lưng bà đau chết đi được, nếu cháu thật sự không muốn thấy bà đau thì hãy
nói bác sĩ cho bà xuất viện đi.”
Chuyện gì bà cũng biết, nên chuyện gì bà cũng không nói, chỉ khăng khăng đòi xuất viện.

Từ Vọng
không biết bà đã nói gì với Từ Kiến Quốc, mà ông ta đã làm thủ tục xuất viện cho bà.

Từ Vọng không
thể làm gì cả, cô hận mình vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mạng bà mình dần biến mất.
Bà giả vờ như không biết gì cả, lúc trước sinh hoạt thế nào thì về nhà vẫn sinh hoạt thế ấy.

Mãi
đến vài ngày trước khi bà mất, bà mới thôi giả vờ, bà nói: “Đừng trách cha cháu, dù nó có đồng ý,
thì bà cũng không chịu đâu.

Cả đời bà không có lý tưởng hay khát vọng gì lớn lao, chỉ hy vọng cháu
có thể sống khỏe mạnh, vui vẻ và hạnh phúc.”
Bà nói: “Vọng Vọng, cháu là niềm hy vọng của bà.

Sau này, cháu hãy hạnh phúc nhé.”
Chuyện trôi qua rất lâu, mặc dù cô đã hứa với bà sẽ thật hạnh phúc, nhưng Từ Vọng không phải lúc
nào cũng là Từ Vọng hạnh phúc.
Cô kể về chuyện buồn, nhưng vì có Lục Bá An ở bên dỗ dành, nên cô dần dần bình tĩnh và ngủ say như
Từ Nhất Nhất bên cạnh.

Sau khi cô ngủ, Lục Bá An lau đi vệt nước mắt còn vương trên má cô, rồi kéo
chăn mỏng lên
đắp cho cô.


Từ Nhất không biết nằm mơ thấy gì, mà đá chân lung tung, làm cái chăn trên bụng nhỏ
văng ra, Lục Bá An lại đắp kín chăn cho con.
Trong đêm đen, nhìn một lớn một nhỏ ngủ say, ánh mắt Lục Bá An trở nên nhu hòa hẳn.

Từ Vọng chui
vào lòng anh, anh ôm cô, rồi in lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
Mỗi lần viếng mộ bà nội, Từ Vọng đều cười thật tươi, đôi khi là giả vờ, đôi khi là thật.
Nghĩa trang nằm ở sườn núi, phải đi qua một bờ ruộng thật dài.

Cánh đồng ruộng được bao quanh bởi
những cây mạ non xanh mướt, vươn mình đón ánh mặt trời rực rỡ.

Từ Vọng mỉm cười đến khoa trương,
còn cục cưng Từ Nhất rất hiếu kỳ lần đầu tiếp xúc gần gũi với thiên nhiên, nên vùng xuống khỏi tay
cha đòi tự đi, nhưng chưa được hai bước thì cơ thể tròn vo gần như nhào xuống ruộng.

May mà Lục Bá
An kịp thời chụp được, bé mới không rơi xuống bùn.

Thế nhưng chiếc mũ của bé thì không thoát khỏi
số phận ướt đẫm trong bùn sình.

Từ Vọng đưa mũ của mình cho con trai đội, chiếc mũ xinh đẹp của cô
không chỉ to mà còn có ren, Từ Nhất không khỏi biến thành một cô công chúa nhỏ.

Từ Vọng lập tức lấy
di động ra chụp lại.
Công dụng rất rõ ràng, cô vừa nhìn đã cười to.
“Lục Bá An, anh mau nhìn này, thì ra con của chúng ta là con gái.”
Đây cũng chính là một trong những tấm hình mà khi lớn lên Từ Nhất muốn tiêu hủy.

Lục Bá An một tay
bế Từ Nhất, một tay ôm vai cô: “Nhìn đường cẩn thận đi.”
Từ Vọng tràn đầy sức sống đi về phía trước, không mảy may quan tâm đến Từ Nhất đang dùng tay đẩy mũ
ra.

Ngoài trời tia UV rất mạnh, Lục Bá An do dự một lúc, cũng quyết định không giúp con lấy mũ
xuống.

Vì thế, Từ Nhất cứ phải nhìn vào cái mũ của mẹ cho đến trước nghĩa trang.
Trên bia đá chỉ khắc tên chứ không có ảnh, cỏ dại quanh mộ đã được Từ Kiến Quốc dọn sạch, Từ Vọng
mang theo hoa tươi và những món trước đây
bà nội thích ăn.
Cô lẩm bẩm lải nhải rất nhiều, nói cho bà biết mình đã kết hôn, năm ngoái vừa sinh con nên không
thể thường xuyên đến viếng bà.

Con trai cô tên Từ Nhất, là một đứa bé rất khỏe mạnh và hoạt bát,
xinh đẹp như cô, thông minh như cha bé.
Từ Vọng không muốn làm bầu không khí u buồn, bà nội không thích thế, mà nỗi buồn của cô thì đã rút

hết trong mấy ngày qua, giờ chỉ còn hoài niệm.

Nói hết những điều muốn nói, cô rời đi với một nụ
cười, trước khi đi, cô thầm nói với bà: Cháu đã kết hôn với người cháu thích nhất, và anh ấy cũng
thích cháu nhất.

Mặc dù anh ấy không nói ra, nhưng cháu biết điều đó, giống như bà vậy.
Về sau, cháu nhất định sẽ sống thật vui vẻ và hạnh phúc.
Trên đường về, Từ Nhất ngủ gục trên vai cha.

Từ Vọng đi theo sau Lục Bá An, chậm rãi nói: “Lục Bá
An, anh thật thông minh, mới đi một lần mà anh đã nhớ đường.

Nhưng dù thông minh đến mức nào chắc
chắn anh cũng không biết được bây giờ em đang nghĩ gì đâu.


Anh hỏi: “Em đang nghĩ gì?”
“Em đang suy nghĩ, khi nào anh mới tìm thấy lương tâm của mình mà đưa em đi hưởng tuần trăng mật
đây?” Cô giả vờ buồn bã: “Còn nữa, thật sự em đã hoàn thành tốt kì thi đại học, mặc dù em từng quên
mất, nhưng anh không thể thất hứa với em được.”
Anh luôn khá thẳng thắn, hỏi cô: “Em muốn đi đâu?”
“Em muốn đến rất nhiều nơi, Maldives nè, biển Aegean nè, Bali nè, Nam Cực em cũng muốn đi nè, còn
có Pháp, Đan Mạch, Thái Lan, Campuchia
…”
“Campuchia?” Anh cau mày.
“Ừ, em muốn xem liệu người dân Campuchia có thật sự mộc mạc vậy không?” Cô nói cười hì hì đi đến
trước mặt anh: “Có được không, trước đây vì ép em kết hôn với anh, mà anh có thái độ không tốt với
em lắm, nhưng em bỏ qua cho anh, đám cưới cũng không bắt anh làm, chỉ cần tuần trăng mật dài hơn là
được.

Anh sẽ đồng ý với em chút chuyện này mà, phải không?”
Anh đẩy đầu cô ra, cảnh cáo lần nữa: “Nhìn đường đàng hoàng.” “Được chứ? Được chứ?” Cô kéo tay anh,
hỏi liên tục.
Anh bất đắc dĩ: “Anh cũng không nói là không được.”
“Ah! Anh là nhất!” Cô vui vẻ nhảy lên rồi hôn lên mặt anh một cái, nhưng nhìn thấy cái đầu Từ Nhất
đang bị chiếc mũ của cô che kín, cô lại phiền não: “Nhưng còn cục cưng thì sao? Con còn nhỏ như
vậy, không tiện đưa theo cùng.” Đặc biệt là Nam Cực, lạnh ốm thì sao đây.
“Bỏ ở nhà.” Đây không phải là vấn đề với Lục Bá An.
Từ Vọng vẫn xoắn xuýt: “Chúng ta bỏ con ở nhà mà ra ngoài chơi một mình có kì quá không?”
“Vậy chờ con lớn hơn rồi đi.”
Từ Vọng ngập ngừng, sau đó lắc đầu dứt khoát: “Chúng ta cứ đi chơi trước đi, xem xét đường xá
trước, chờ thằng bé lớn rồi mình lại đưa con đi.”
Từ Nhất đáng thương không biết bà mẹ tốt của bé đã quyết định bỏ rơi bé.

Bờ ruộng dài thênh thang,
Từ Vọng lại không hề sợ ngã, vì cô biết rằng sẽ có người đỡ cô.
– Hoàn toàn văn –.