Bạn Gái Cũ Mất Trí Nhớ

Chương 41






Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Lục Bá An đi mấy ngày mà không hề nói bao giờ trở về.

Mỗi tối đúng giờ lại gọi điện thoại, nói là
công ty có việc, nhưng cụ thể là việc gì thì không nói thêm.

Từ Vọng hơi nhớ anh, nhưng vì cứng
miệng nên ngại ngùng không bày tỏ.
Cô hỏi bao giờ anh về, anh nói giao thừa nhất định sẽ về.
Thật kỳ lạ, khi ở nhà anh rất kiệm lời, phần lớn đều là cô nói, còn hay quản cô, cái này không được
làm cái kia không được làm, vô duyên vô cớ lại hung dữ với cô, cực kỳ đáng ghét.

Lúc anh vừa đi, cô
vô cùng thoải mái, kết quả mới mấy ngày không gặp đã cảm thấy khó chịu.
Thế nên mới nói, con người mà, tật xấu rất nhiều.

Lâm Thư nói: khi yêu, phụ nữ đều như thế.
Từ Vọng cũng rất quan tâm đến chuyện tình của Lâm Thư.

Trước khi Lục Bá An đi, cô đã lục danh bạ
điện thoại của anh tìm được số của Tống Sơ Minh cho Lâm Thư.

Có điều trong chuyện tình cảm, Lâm Thư
nhát y hệt cô, ngay cả nhắn tin cũng không dám, uổng công lúc cô lén xem điện thoại bị Lục Bá An
phát hiện, để anh có cớ giày vò cô một phen.
Vì sự do dự của Lâm Thư mà bỏ lỡ cơ hội này.

Tống Sơ Minh thăm người thân xong là trở về Cảnh Thị,
cách xa như thế thì muốn phát triển cũng khó, làm Từ Vọng tức muốn chết.
Cục cưng Từ Nhất thấy mẹ thở dài, bèn sờ sờ mặt mẹ, rồi hôn lên, bôi đầy nước miếng lên mặt cô, gặm
xong lại ha ha cười ngốc nghếch.
Tô Minh Nhược thấy Từ Vọng ủ rủ thì trêu đùa: “Nhớ chồng thì gọi điện thoại hay gửi tin nhắn bày tỏ
đi chứ.”
Cô vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không phải không phải ạ, cháu chỉ hơi lo không biết anh ấy có gặp
rắc rối gì không thôi.” Nghe nhà họ Lục lắm chuyện lằng nhằng, anh trở về chắc chắn không phải chỉ
đơn giản vì chuyện công ty, có điều nếu anh cảm thấy cô không biết sẽ tốt hơn, thì cô cũng sẽ thuận
theo anh, giả vờ hồ đồ vô tư không hỏi gì thêm.
Nhớ tới đám người và những chuyện rắc rối của nhà họ Lục, nụ cười trên mặt Tô Minh Nhược lại nhạt
đi: “Con là một đứa bé ngoan, gả cho Bá An có phần thiệt thòi cho con.


Bá An là con cháu nhà họ
Lục, cho nên dù chẳng muốn tranh giành gì cũng không khỏi dính dáng.

Bây giờ vì Nhất Nhất, nó lại
càng phải cố gắng mới được.”
Từ Nhất ở trong lòng mẹ ôm bình sữa uống, Tô Minh Nhược trìu mến xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.

Bé không hề tránh né, chăm chú nút sữa, cứ như dù trời có sập xuống cũng không quan trọng bằng uống
sữa.
“Bọn họ có đề cập đến chuyện đổi tên cho Nhất Nhất không?”
‘Bọn họ’ ở đây chính là ông bà Lục, nói đến đây, Từ Vọng cũng rất bối rối: “Có đề cập đến một lần,
bảo bao giờ tổ chức sinh nhật một tuổi cho Nhất Nhất thì nên đổi tên thằng bé, nhưng Lục Bá An nói
không cần nghe theo bọn họ.”
Nguyên văn của anh là con do cô sinh, cô muốn đặt tên con là gì cũng được.

Sở dĩ cô bối rối không
phải vì chuyện đổi họ tên của Từ Nhất, mà là: “Cháu
biết tên Nhất Nhất hơi qua loa, nhưng gọi lâu như vậy rồi, muốn sửa cũng rất khó.”
Trước đây khi mang thai, cô đã bắt đầu xem từ điển tìm tên, nhưng khi đó cô hi vọng sẽ sinh ra một
bé gái thật xinh đẹp, nên toàn tìm tên con gái, không hề nghĩ đến tên con trai.

Đến khi sinh con
thì lại cảm thấy tên nào cũng không hợp, cuối cùng lấy đại một cái tên dùng tạm.
Bây giờ sửa thì không quen, không sửa thì sau này khi Từ Nhất đi học có thể sẽ hỏi cô ‘Mẹ, mẹ, vì
sao tên con không hề cool chút nào vậy?’.

Cô nên trả lời thế nào đây?
“Tên Nhất Nhất cũng rất hay, vừa đơn giản vừa dễ nhớ.” Tô Minh Nhược cười cười.
“Nhưng mà… nghe không có phong cách tổng tài bá đạo gì cả.”
Sau này Từ Nhất khôn lớn trở thành một đại soái ca, cái tên này cũng chẳng phù hợp.

Tưởng tượng đến
nhiều năm sau, Từ Nhất thích một cô gái, áp con người ta vào tường, cô gái xấu hổ phản kháng, đối
mặt với một anh chàng đẹp trai bá đạo, ngượng ngùng nói: “Từ Nhất, anh đừng như vậy.”
Từ Nhất, hử? Cái tên này nghe không có chút khí phách nào!
“Con bé này, toàn nghĩ cái gì không đâu thôi.” Tô Minh Nhược bất đắc dĩ lắc đầu, không thể hiểu
được suy nghĩ của bọn trẻ bây giờ, đi vào nhà bếp nấu cơm.
Tuy rằng Từ Vọng thích nghĩ ngợi linh tinh, nhưng cũng không phải là người nhàn rỗi, ngoài chuyện

giúp Tô Minh Nhược đón Tết, cô còn đến nhà mẹ mình một chuyến, gửi tặng bà quà mà Lục Bá An chuẩn
bị và ít tiền cô tiết kiệm được.

Cô và mẹ không sinh sống cùng nhau bao lâu nên tình cảm rất hời
hợt, phần lớn chỉ qua lại bằng vật chất và theo lẽ phải, ngày lễ Tết thì về thăm nhà một lát, chứ
nhiều hơn thì cả hai đều sẽ cảm thấy phiền toái.
Dù sao bà ấy cũng còn có hai đứa con trai cưng, cô hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Từ Vọng cũng
không cần tình thương của bà ấy, hi vọng duy nhất chính là mọi người đều khỏe mạnh.

Có điều tật xấu
hay càu nhàu của Lý Tú Lan không sửa được, luôn luôn không nghĩ đến cảm nhận của cô.
“Tại sao Tiểu Lục không đến cùng? Hai con cãi nhau à?’ “Không có, công ty anh ấy có việc, mùng hai
anh ấy sẽ đến.”
“Không cãi nhau là tốt rồi, con nên sửa tính nết mình lại đi, đừng cứ như trước kia nữa.”
Cô đã nghe những lời này đến đầy tai nên chỉ nói: “Dạ, con biết rồi.” Chứ chẳng hề ghi nhớ trong
lòng.
Hai mẹ con ngồi trong phòng khách trò chuyện, thật ra đề tài câu chuyện rất có hạn, toàn mấy chuyện
cũ cứ nói tới nói lui.

Mấy vấn đề khác cô có thể chịu đựng, duy chỉ có một chuyện chạm tới giới hạn
của cô.
“Cha con bị bệnh con có biết không?” Lý Tú Lan đang tự tay đan áo len cho hai đứa em trai của Từ
Vọng, dù sắp hết đông nhưng vẫn không trở ngại đến tình thương dạt dào của bà ấy, mua bên ngoài
không tốt bằng tự làm.
Nghe thế, Từ Vọng cũng chỉ hơi sửng sốt, sau đó thờ ơ nói: “Hai người vẫn còn liên hệ à?”
Trước đây ầm ĩ đến mức cứ như ông sống thì tôi chết, giờ lại quan tâm đến sức khỏe của đối phương.
“Vô tình nghe người khác nói thôi, ai thèm chủ động quan tâm đến chuyện của ông ta.” Lý Tú Lan tỏ
ra chán ghét, sau đó đó lại cảm khái: “Nghe nói bệnh rất nặng, đã nằm viện hơn một tháng, đến Tết
cũng không được xuất viện.

Con có thời gian thì đi thăm một chuyến đi.

Cha con với nhau, dù có có
khúc mắc gì thì ông ta cũng sinh con ra và từng nuôi nấng con một thời gian mà.”
Từ Vọng ăn trái cây mà chẳng thấy ngon, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ dửng dưng: “Sinh thì có sinh,

nhưng có nuôi hay không thì mẹ cũng chả biết được đâu.”
Có vẻ lời này chạm đến vấn về nhạy cảm trong lòng Lý Tú Lan, khiến bà ấy nhớ mình cũng không nuôi
nấng Từ Vọng được bao lâu: “Con bé này sao lại nói thế, dù sao ông ta cũng là cha con mà.” Ẩn ý, mẹ
cũng là mẹ con đó.
Từ Vọng là một người rất giỏi giả vờ hồ đồ phối hợp với người khác, không muốn so đo nhiều, cô
không tiếp lời bà ấy về chuyện này nữa, nhưng Lý Tú Lan thì không.
Bà ấy nói: “Chuyện trước kia con cũng có chỗ sai, đâu ai muốn bà nội con ngã bệnh, con tranh cãi
như thế thì có lợi ích gì.”
Sắc mặt của Từ Vọng lập tức trở nên khó coi, có lẽ ở cùng Lục Bá An một thời gian, cô cũng học được
sự lạnh lùng của anh: “Con biết mẹ không hiểu tình hình lúc đó nên không trách mẹ, dù sao khi đó mẹ
cũng không thăm con được mấy lần.”
Lý Tú Lan nghe mấy lời này mà cảm thấy rất chói tai, cứ như cô đang trách móc mình không quan tâm
đến cô: “Vọng Vọng, con nói thế thật sự khiến mẹ đau lòng, không phải con không biết lúc đó mẹ
không tiện mà, mẹ…”
“Cho nên, bây giờ sống tốt rồi thì muốn quan tâm con à? Con không có ý trách mẹ, chỉ là mẹ cũng nên
tìm hiểu tình hình một chút, đừng nên không biết gì mà cứ nói tới.” Từ Vọng ngắt ngang lời bà ấy,
cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
“Mẹ nói bậy chỗ nào? Mẹ chỉ muốn con con gần gũi với người thân một chút.

Mấy năm qua con sống một
thân một mình, có chuyện gì cũng không nói với người nhà, mẹ nhìn mà không đau lòng sao? Vì thương
con, nên cho dù mẹ và cha con có thù ghét nhau bao nhiêu, cũng muốn khuyên con vài lời, đừng nên so
đo với ông ta nữa.

Bây giờ con cũng đã có con rồi, hiểu được nỗi khổ của người làm cha làm mẹ, giữa
người thân với nhau không có chuyện thù ghét mãi, bà nội con cũng đã mất lâu rồi, oán giận kia lớn
đến đâu cũng nên nguôi ngoai.

Mẹ chỉ nói mấy câu như thế, sao con lại tức giận?” Lý Tú Lan cảm thấy
vô cùng ấm ức, lấy khăn tay lau khóe mắt.
“Bà nội qua đời thế nào mẹ hoàn toàn không biết, người thân là như thế sao? Là như Từ Kiến Quốc trơ
mắt nhìn mẹ mình chết sao? Con biết mẹ có lòng tốt nên cũng không muốn tranh cãi với mẹ.

Con hiểu
mẹ không biết được con đã phải sống thế nào, cũng không cần mẹ nhất định phải biết, chỉ mong mẹ về
sau đừng nhắc tới chuyện này nữa.

Hôm nay con không thể ở lại ăn cơm, khi nào Bá An về con sẽ đến
thăm mẹ.”
Ra khỏi nhà Lý Tú Lan, ngoài trời tuyết đang rơi.
Vì có dự cảm sắp có tuyết rơi, Từ Nhất lại đang bị cảm, nên cô không dẫn bé theo, mà giao cho Tô
Minh Nhược trông.

Cô chậm rãi bước vô định trên đường, không vội về nhà.

Lúc đi cô đã nói với Tô

Minh Nhược rằng sẽ ở nhà mẹ mình ăn cơm, bây giờ còn sớm, nếu dì ấy hỏi cô sao về sớm thì cô sợ bản
thân sẽ không kiềm chế được mà sụp đổ.
Cô không phải là một người kiên cường mạnh mẽ, bà nội đã nuôi cô thành một người không biết che
giấu cảm xúc.

Trước kia cô vẫn cảm thấy cho dù cha mẹ mình không quan tâm yêu thương mình, nhưng
ông trời vẫn đối xử với cô rất công bằng, cô muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười sống rất thoải
mái.
Vì bất kể ở bên ngoài cô gặp phải chuyện gì, thì về đến nhà cũng sẽ sẽ ổn cả.

Trong phòng bếp hoặc
phòng khách luôn có bóng dáng của người bà mập mạp, bước chân chậm rãi, nhưng ăn nói lại vừa nhanh
vừa dữ, lớn tiếng mắng cô: “Con bé chết tiệt này, lại quậy phá ở chỗ nào đó? Đến giờ ăn cũng không
biết về nhà!”
“Cháu xem quần áo của cháu kia! Có phải lại đánh nhau với người khác không? Cháu là con trai hay
con gái, không ra sao cả.

Đúng là tạo nghiệp mà, gặp phải tiểu quỷ này.”
Cô rất yêu người bà khó tính, thích chơi mạt chược, còn bị dính vào chuyện tình tay ba ấy.

Cô chăm
chỉ học hành thi đậu đại học, chính là để có thể mua cho bà nhiều quần áo hoa xinh đẹp, để khi bà
đến quảng trường khiêu vũ sẽ trở thành bà lão đẹp nhất.
Cô vẫn tích cực làm mai cho bà và sư phụ của mình, ông Vương.

Cô đã nhiều lần khuyên bà đừng nói
chuyện với cái ông dẻo miệng không đáng tin cậy kia nữa, đàn ông vẫn nên ít nói đàng hoàng mới có
thể dựa vào.

Quả nhiên khi bà đổ bệnh, chỉ có ông Vương ở cạnh chăm sóc bà, nhưng cô lại không còn
cơ hội mua áo hoa cho bà mặc nữa.
Từ Vọng canh giờ về nhà, đã điều chỉnh tâm trạng ổn định, khi vào nhà còn có thể tươi cười: “Dì út,
Nhất Nhất đâu? Đã ngủ chưa ạ?”
Tô Minh Nhược không phát hiện ra cô khác thường, mỉm cười tỏ vẻ thần bí: “Ở trên lầu đấy.”
Vậy chắc là đang ngủ.

Cô không nghĩ nhiều, lên lầu nhẹ nhàng mở cửa, trong phòng còn có một người
mà cô mong nhớ đã lâu, không biết vì sao, vừa thấy anh thì mũi cô lại cay cay, trái tim đột nhiên
đau đớn.
Lục Bá An đang lau nước mũi cho Từ Nhất, có hơi ghét bỏ bé con chỉ biết ăn ngủ tiêu tiểu này, thấy
Từ Vọng gục đầu đi vào như vừa bị ai bắt nạt, anh khẽ cau mày.
Đang định mở miệng thì cô bỗng chạy qua ôm hông vùi đầu vào lòng anh, nghẹn ngào nói: “Sao anh về
rồi?”
Anh càng cau mày chặt hơn, lại nghe cô nói: “Sao bây giờ anh mới về, em nhớ anh sắp chết rồi!”.