Bạn Gái Cũ Mất Trí Nhớ

Chương 38






Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Từ Vọng vẫn cảm thấy nếu như không có đêm đó, thì cô và Lục Bá An sẽ lại trở thành hai đường thẳng
song song sau những lần tiếp xúc ngắn ngủi.

Vì sau tiệc mừng công, cô sẽ không còn cơ hội gặp gỡ
anh nữa, mà cho dù gặp cũng không có lý do để tiếp xúc, bọn họ sẽ hoàn toàn trở thành hai người xa
lạ không có bất kỳ quan hệ nào.
Cho nên, tuy cô không say đến mức mất nhận thức nhưng vẫn không đẩy anh ra, mà hùa theo sa vào sự
nhiệt tình hiếm có của anh.
Nếu đêm đó anh không say, sẽ không có hẹn hò, chia tay, cũng không có tiểu thiên thần Từ Nhất đáng
yêu.
Cô vẫn luôn nghĩ như vậy.
Nhưng Tô Minh Nhược lại vừa nói rằng anh uống giỏi, rốt cuộc anh uống giỏi đến mức nào? Có thật đến
mức chỉ vài ly đã say hay người khác mời rượu hoàn toàn không thể làm anh say? Có phải anh đã cố ý
giả vờ say để lừa cô không?
Từ Vọng tỉnh lại từ cơn mơ, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Cô lẳng lặng nằm một lúc, đến khi phân biệt rõ giấc mơ và hiện thực mới vén chăn rời giường, ngồi
bên mép giường mang dép vào, rồi đi tìm người đàn ông có thể đã lừa gạt cô.
Từ Nhất ngủ một giấc đến trưa nên tràn đầy năng lượng, thường ngày ở nhà có cô giúp việc, bây giờ ở
đây trong nhà có hai người đang ngủ trưa, vì để tránh bé làm ồn đến mọi người, Lục Bá An đã bế bé
ra sân phơi nắng.
Ánh nắng ngày đông ấm áp, Từ Nhất ngồi trong xe nhỏ chơi gấu bông, luôn miệng bi bô không một giây
yên lặng, không có dấu hiệu gọi cha, nhưng lại rất tích cực tìm cảm giác tồn tại, thấy cha đọc sách
không để ý đến mình, không biết bé lấy sức lực và độ chuẩn xác từ đâu ra, mà ném con gấu bông vào
ngay giữa cuốn sách không trật li nào.
Lục Bá An quay đầu nhìn sang, trên gương mặt của nhóc con kia chỉ có nụ cười tươi đáng yêu, không
hề có chút tự giác rằng mình vừa làm chuyện xấu, còn hưng phấn mà khua tay, nhoài người về phía
trước đòi bế.
Đến khi Lục Bá An bế bé từ xe nhỏ ra, bé lại chỉ ra ngoài sân, ý tứ rất rõ ràng: Cha, con muốn ra
ngoài chơi.
Lục Bá An chỉ nhìn vào đôi mắt sáng trong của con trai, không di chuyển mà điềm nhiên nói: “Gọi cha
đi.”
Từ Nhất vặn vẹo một lúc mà cha mình vẫn thờ ơ đứng im như cũ, gương mặt nhỏ nhắn ngơ ngác nhìn cha,
lại nghe cha nói: “Gọi cha đi.”
Lần này, Từ Nhất dường như hiểu lời anh, cong mắt, bập bẹ gọi: “Cha…”
Chỉ một âm đơn, nhưng có thể xem là khả năng nói tăng đột biến.


Ánh nắng rực rỡ xuyên qua những tán
cây trơ trọi, in những vệt sáng lốm đốm trên gương mặt nhỏ bụ bẫm của Từ Nhất, cũng chiếu vào đôi
mắt rạng ngời của bé.

Lục Bá An nhẹ nhàng xoa đầu con trai, giọng nói dịu hẳn: “Ngoan quá.”
“Lục Bá An.”
Từ Vọng chạy từ trong nhà ra, dùng đôi chân không dài lắm vọt đến trước gặp anh.

Lục Bá An không
thay đổi biểu cảm dời tay khỏi đầu Từ Nhất, bình tĩnh hỏi: “Sao thế?”
Giọng điệu điềm nhiên của anh đánh tan sự vội vàng của Từ Vọng, đón nhận ánh mắt dò hỏi của anh, cô
bỗng hơi do dự.
Nghĩ là một chuyện, hỏi ra lại là một chuyện.
“Chuyện là… hai cha con đang làm gì đấy? Em tỉnh dậy không thấy hai người nên hơi hoảng.” Cô không
lặp tức hỏi ngay, né tránh ánh mắt anh, rồi
nắm tay Từ Nhất nghịch nghịch.
Lục Bá An không vạch trần cô, mà trả lời câu hỏi: “Con muốn ra ngoài chơi, nếu em dậy rồi thì chúng
ta ra ngoài một chút đi.”
“À, vậy anh đợi em thay đồ đã.” Cô như có điều suy nghĩ, nghĩ xem lát nữa nên mở miệng hỏi thế nào.
Cuối cùng Từ Nhất cũng được ra ngoài chơi như ước nguyện, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn những tòa
nhà và dòng người trên đường phố, ngoan ngoãn trong vòng tay Lục Bá An.

Từ Vọng có vẻ mang tâm sự
trong lòng, cô hệt như Từ Nhất, vẻ mặt không giấu được chuyện gì, cứ có gì không hài lòng là hiện
hết lên trên mặt.
Có điều, cô không nói anh cũng sẽ không hỏi.
Đi đến một con đường quen thuộc, hai người như thần giao cách cảm đều đi về phía trường học Xuân
Thành.

Trên đường gặp được một quầy bán khoai lang nướng, Từ Vọng vẫn chưa nói gì, thì Từ Nhất đã
kích động hẳn lên.
Từ Vọng thầm nghĩ không hổ là con trai cưng của cô, tạm thời dẹp bỏ nghi vấn trong lòng sang một
bên, đi về phía quầy bán khoai lang.

Sau khi mua hai củ khoai lang nướng nóng hôi hổi, cô dùng

muỗng tách ra, thổi nguội rồi đút cho Từ Nhất.

Từ Nhất chưa có răng, có điều khoai lang rất mềm, bé
có thể ăn một tí, nhưng chỉ một tí, Từ Vọng không cho bé ăn nữa, mà tự mình cầm khoai lang ăn ngon
lành.
Từ Nhất mong đợi nhìn mẹ, ê a mấy tiếng, Từ Vọng lại cẩn thận múc một muỗng thật ít đưa đến miệng
con trai: “Đây là miếng cuối cùng rồi nhé.”
Lục Bá An thấy cô đút cho Từ Nhất xong lại vô cùng chuyên chú ăn tiếp, ngoài củ trong tay, thì còn
một củ trong túi đeo trên cổ tay, đung đưa đến vô cùng nhởn nhơ.
Mới vừa rồi mặt mày còn đầy tâm sự, thế mà bây giờ đã hết sức thỏa mãn, cảm thán: “Lúc nhỏ em thích
nhất là ăn khoai lang mật vào mùa đông.

Khi đó hay dùng thùng sắt lớn để nướng, không như bây giờ,
nướng trong lò nướng, mà còn tặng kèm muỗng nữa.”
Trước đây toàn dùng tay cầm gặm, đâu có tao nhã ăn bằng muỗng như bây giờ.
Lục Bá An thầy cô hình như đã quên điều gì đó, bèn nhắc nhở: “Em mua hai củ, ăn một mình hết sao.”
“Không hết, em sẽ mang về cho ông ngoại.” Cô chăm chú ăn khoai, không phát hiện nét mặt Lục Bá An
sầm xuống trong nháy mắt.
“Cũng trễ rồi, chúng ta về thôi.” Anh đột nhiên ném lại một câu rồi xoay người trở về.
Từ Vọng mờ mịt: “Nhanh vậy, mới đi chưa được bao lâu mà.”
Anh bước bước dài, cô phải chạy chầm chậm theo mới đuổi kịp, ở phía sau gọi anh: “Ôi chao, anh đợi
em với.”
Nhưng Lục Bá An làm như không nghe, để lại cho cô một bóng lưng khinh bỉ.
Về đến nhà, Tô Lương Vi đã tỉnh, nhìn thấy bọn họ thì tươi cười hiền từ.

Lục Bá An không nói không
rằng đi lên lầu, một lát sau Từ Vọng mới chậm rãi lên phòng.
Cô vừa trò chuyện với Tô Lương Vi một lúc, sau đó mới nhận ra mình đã sơ ý không quan tâm đến cảm
xúc của ai kia.

Lúc này, trong tay cô còn cầm túi khoai lang, cười hì hì đi vào: “Lục Bá An, một
mình em ăn không hết, anh ăn giúp em nhé.”
Sự nịnh nọt rất trắng trợn, có điều anh cũng không từ chối, ăn một miếng khoai, sau đó đó ôm cô lên
giường, cắn nhẹ lên tai cô một cái: “Em cố ý.”

Cô nhớ Từ Nhất còn chưa mọc răng, nhớ ông ngoại ở nhà, nhưng lại không nhớ tới người đứng trước mặt
cô là anh, điều này không khỏi làm anh hoài nghi rằng cô cố ý.
“Không có, không có, không có.” Cô luôn miệng phủ nhận, tay không cầm nổi củ khoai lang.

Làm sao cô
biết anh cũng thích ăn khoai lang, còn vì chuyện nhỏ này mà buồn bực.

Cô còn cho rằng anh không
thích ăn vặt chứ.
Cô không cẩn thận nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Lục Bá An không thích nhất chính là câu ‘em cho rằng’ của cô.

“Có phải em còn cho rằng anh không
thích em không?”
Từ Vọng cúi đầu lí nhí: “Anh cũng chưa từng nói rằng thích em mà.”
Cô chỉ già mồm cãi láo, chứ trong lòng biết bây giờ không có chuyện anh không thích mình, có điều
cô vẫn muốn nghe.

Mặc dù bọn họ đã kết hôn và có con, nhưng vẫn rất mong đợi câu nói ấy.

Có lẽ vì
trước kia theo đuổi anh quá lâu, nên những lời này đặc biệt quan trọng đối với cô.
Lục Bá An không biết nên giận hay nên cam chịu: “Trước đây anh đã từng nói mà, em quên hết rồi
sao.”
Trước đây anh đã nói sẽ không kết hôn với một người mà mình không thích, nhưng cô vẫn muốn nghe
ba-chữ-kia, chứ không phải nhiều chữ như vậy.
Có điều đó có lẽ là lời biểu đạt trực tiếp nhất của Lục Bá An rồi.

Ai bảo cô đi thích một người như
vậy chứ.

Tuy Từ Vọng hay cãi, nhưng cũng không
muốn dây dưa vấn đề này mãi, cô có một ưu điểm, đó là rất rộng lượng với người mình thích.
Cô vỗ vỗ tay anh đòi đứng dậy: “Chúng ta ăn hết khoai lang đã, đừng để rơi lên giường.”
Lục Bá An buông eo cô ra, Từ Vọng cắn một miếng khoai rồi lại đút anh một miếng.

Thấy cô vô tư vô
tâm như thế, ánh mắt anh bất đắc dĩ, thầm thở dài trong lòng.
“Ngon không?” Cô cười tít mắt nhìn anh
Anh ‘ừ’ một tiếng, đưa tay lau vụn khoai dính trên khóe miệng cô.
Bầu không khí dịu xuống, Từ Vọng do dự một lúc rồi hỏi: “Này, Lục Bá An, dì út nói anh uống rượu
rất giỏi, giỏi đến mức nào vậy?” Dù sao tiêu chuẩn của mỗi người mỗi khác, cô không dám chắc lắm.

Anh nhìn cô: “Muốn hỏi chuyện gì?” “Tối hôm đó, rốt cuộc anh có say không?” “Say.” Anh trả lời rất
quyết đoán.
Từ Vọng không tin tưởng lắm nhìn anh: “Anh biết em hỏi buổi tối nào không?”
Lúc này, Từ Nhất ngồi trong nôi bị bỏ mặc suốt cả buổi bỗng kêu lên ‘a a’, vịn thanh chắn đứng dậy.

Không cho bé ăn thì thôi đi, lại còn ăn trước mặt bé, trên thế giới này sao lại có cặp cha mẹ hư
hỏng như vậy chứ!!!
Từ Vọng bế Từ Nhất lên, rồi lại lườm Lục Bá An.

Lục Bá An thản nhiên đón nhận ánh mắt của cô.

Nếu
như trước đó Từ Vọng chỉ mới suy đoán, thì bây giờ thấy dáng vẻ của anh, cô gần như có thể khẳng
định anh đã gạt cô.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin được, cảm thấy trong lòng đầy một bụng tức.
Buổi tối khi ngủ, cô kéo tay anh hỏi: “Tại sao anh lại gạt em, tại sao anh lại không chịu thừa
nhận?”
Lục Bá An ấn cô vào lòng, không quan tâm đến câu hỏi của cô: “Ngủ đi.”
Từ Vọng dán mặt vào lồng ngực anh, thật sự không thể nào bình tĩnh được, không cam lòng hỏi tiếp:
“Sao anh lại hư hỏng như vậy, anh cố ý à?”
“Em không muốn ngủ phải không?”
Ngửi thấy mùi nguy hiểm khác thường, cuối cùng cô cũng chịu ngậm miệng.

Từ Nhất ngủ trong nôi sát
bên giường, cô không dám lộn xộn.
Trong đầu cô hiện lên vô số ý nghĩ cùng mạch ký ức lộn xộn, sau đó không biết ngủ thiếp đi lúc nào.
Sau khi thức dậy, nhìn thấy Lục Bá An, chuyện đầu tiên cô làm là há mồm hỏi anh: “Tại sao anh lại
gạt em, rõ ràng anh không có say mà!”
Lục Bá An rất thoải mái hưởng thụ vẻ xoắn xuýt của cô, vẫn không muốn cho cô một đáp án chính xác:
“Muốn biết anh có gạt em hay không thì thử một lần nữa là biết.”
“Lục Bá An đã quá xấu xa rồi” Khi đến gặp Lâm Thư, Từ Vọng tức giận tố cáo.
Lâm Thư bế Từ Nhất, thấy dáng vẻ của cô thì nở nụ cười: “Từ Vọng Vọng, cậu đang khoe ân ái với tớ
đấy à?”
“Không có, tớ thật sự rất tò mò, không hiểu anh ấy đang suy nghĩ gì nữa.” Từ Vọng xấu hổ.
Lâm Thư không phản đối điều này: “Đúng là kỳ lạ, trước đây rõ ràng đã từ chối cậu, tại sao lại còn
hao tâm tổn trí gạt cậu làm gì nhỉ?”
Từ Vọng nghĩ đến một khả năng, không kìm lòng được nói ra: “Lẽ nào anh ấy là người đa nhân cách?”
Suy nghĩ của tác giả (và cả Hoa Tuyết): Vì sao vẫn chưa có người nào đoán ra được rốt cuộc trước
kia Lục tổng của chúng ta có thích Từ Vọng hay không chứ? Tôi cảm thấy mình đã ám chỉ rất rõ ràng
mà! *sầu héo úa*.