Bạn Gái Cũ Hắc Hóa Hằng Ngày

Chương 110




Một số đại thần đến bắt chuyện với Lâm Lang, dưới sự cố ý đề điểm của Tạ Liên Thành, Lâm Lang nhanh chóng phân biệt được đặc điểm tính cách của từng cá nhân, cũng biểu hiện ra năng lực giao tiếp không giống bình thường, chọc cho nam nhân liên tiếp nhìn nàng vài mắt.


Hắn cho rằng tên mãng phu này chỉ biết hành quân đánh giặc, không ngờ vẫn còn thiên phú 'gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ'.


Trước đây Nữ hoàng bệ hạ có phái Mạc Tiêu Yến đi làm nhiệm vụ tiếp đồ cứu tế, bảo nàng ta thuyết phục quan viên trong triều quyên tiền. Có điều nàng ta là một nữ hài tử chưa trải sự đời, nơi nào là đối thủ của đám cáo già xảo quyệt kia, dăm ba câu đã bị đối thủ nắm mũi, dỗ nàng ta ngoan ngoãn giao ra một phần ba gia tài trong Vương phủ.


Nể mặt Vương phủ còn có Tạ gia công tử toạ trấn, nên bọn quan viên đó mới khách khí một chút.


Bằng không Mạc Tiêu Yến bị lột sạch da cũng đều xem là nhẹ.


Tạ Liên Thành nhìn người nọ được mọi người vây ở trung tâm, nhìn gương mặt thần thái phi dương kia của nàng, nhìn nàng bỗng nhiên xoay người lại, hướng về chính mình chớp nhẹ đôi mắt, ý bảo hắn đừng lo lắng, bản thân nàng có năng lực ứng phó.


Nam nhân không khỏi hoảng hốt.


Hắn thích Vương gia không sai, từ lúc nàng ấy thay đổi, không hề ăn chơi đàng điếm, suốt ngày ăn vạ bên cạnh mình, cách một khoảng thời gian sẽ viết thơ tình cho mình biểu đạt tâm tình tương tư. Nàng ấy bày tỏ tất cả thành ý, cho hắn lời hứa 'chỉ hai người', nàng ấy còn nói một cách bình thản, rằng nàng tình nguyện chỉ làm một tiểu nữ nhân, vĩnh viễn đứng phía sau hắn duy trì hắn.


Những lời đó hắn không phải không cảm động, chỉ là sau khi nhìn nàng ấy áy náy dẫn một đám nam nhân đến trước mặt mình, tấm lòng nồng nhiệt kia đã sớm không bằng lúc trước. Hắn nghĩ, thôi bỏ đi, nữ nhân kia không có mấy cái nam sủng, ít nhất nàng ấy còn cho mình một chút thể diện của chủ phu, muốn trưng cầu hắn đồng ý mới nạp người vào phủ.


Nếu không có quỷ hồn tướng quân tên là Lý Lâm Lương này, có lẽ hắn đã thật sự chết tâm, đi theo Mạc Tiêu Yến, vì nàng ta sinh nhi dục nữ, làm một Vương phu hiền lương thục đức được người đời khen ngợi, nếu nhóm quan sử hứng lên còn sẽ tô vẽ thêm vài nét bút cho hắn, cũng chỉ có như vậy.


Nhưng lúc này, hắn lại cảm thấy có chút hối hận.


Lúc niên thiếu hắn từng thề, hắn phải gả cho vị tướng quân vô song dũng mãnh nhất thiên hạ, chính là ông trời chơi đùa với hắn, Nữ hoàng bệ hạ ban cho hắn mối hôn sự mà hắn chán ghét nhất.


Khi hắn định buông xuôi mọi chuyện, bình đạm sống hết một đời cùng một người hắn cảm thấy không xấu, ông trời lại trêu cợt hắn, để lang quân như ý mà hắn luôn tha thiết ước mơ lấy một cách nào đó xuất hiện trước mặt hắn.


Phụ thân nói, nhi lang tốt phải một dạ đến già, như côn ngọc thu sương*, thiết không thể chân trong chân ngoài, học thói vân tâm biết bơi của một số nữ tử tùy tiện, làm hỏng nề nếp của Tạ gia.


*ý chỉ lòng trung thành.


Tạ Liên Thành là khối ngọc tuyệt thế được thế gia trăm năm tinh tế mài giũa, trong xương cốt chứa khí khái cương liệt, chưa ai có thể đánh vỡ nguyên tắc và điểm mấu chốt của hắn.


Chính là bây giờ, hắn dao động.


Dù biết rõ đây là mối quan hệ li kì có thể dồn hắn vào chỗ chết.


Thông tuệ như hắn, lại do dự không chịu cắt đứt sợi tơ tình nguy hiểm này.


Sau khi Lâm Lang thoát thân, rất nhanh đã vòng vèo trở lại bên cạnh hắn, tựa hồ không nhận thấy sắc mặt khác thường của hắn, dắt hắn đi bái kiến Nữ hoàng bệ hạ, nhưng hai người lại được báo là chính chủ không ở, nói là đã mang theo Mai phi đi săn thú.


Vừa nghe đến cái tên kia, Tạ Liên Thành theo bản năng nhìn Lâm Lang một cái, không giống Vương gia, gương mặt nàng không hề gợn sóng, lạnh nhạt đáp lại một tiếng rồi dẫn hắn rời đi.


"Mai phi là Thất hoàng tử của Nguyệt Chiêu quốc, Thiện Không Hầu, tư dung tuyệt sắc." Tạ Liên Thành vừa nói vừa nhìn chằm chằm nét mặt của nàng.


Vốn dĩ Mai phi này sẽ được ban cho đại thần, nào nghĩ đến hôm hiến phu, Nữ hoàng bệ hạ vừa thấy, kinh vi thiên nhân, lập tức nghênh vào hậu cung, không tới ba ngày đã được phong phi, trở thành chủ nhân một cung.


Trước kia Mạc Tiêu Yến làm việc trong Lễ Bộ,  phụ trách thức ăn và y phục cho Thất hoàng tử, nàng ta thương tiếc hoàn cảnh của y, bởi vậy làm mọi chuyện vô cùng dụng tâm, còn mang y chuồn êm đi dạo phố. Đối mặt nữ nhân ôn nhu săn sóc như vậy, trái tim của Thất hoàng tử hiển nhiên cũng đã chú định trên người nàng ta.


Sau đó… Thất hoàng tử trở thành nam sủng của Nữ hoàng.


Y hận Mạc Tiêu Yến, rõ ràng đã nói sẽ cưới y vào cửa, kết quả thất ước. Nam nhân vì yêu sinh hận, tìm cách gây rối Mạc Tiêu Yến, thí dụ như lần săn thú này. Nữ hoàng bệ hạ vẫn đang hứng thú dạt dào với y, nghe thế liền đáp ứng.


Lâm Lang không chút để ý lên tiếng, nhìn dáng vẻ vẫn chưa để trong lòng, ngược lại ghé sát người vào hắn, "Có muốn đi săn?"


Tạ Liên Thành cả kinh, vội vàng nói, "Nam nhân không thể vào khu săn bắn."


Nàng nhướng mày, "Ai nói ngươi là nam nhân?"


Tạ Liên Thành khiếp sợ, hắn không giống nam nhân chỗ nào? Điều này cũng giống như ở hiện đại, nếu có người nói ngươi không giống nữ nhân, chính là không có vị nữ nhân, là một loại châm chọc trắng trợn.


Nam nhân vô cùng tủi thân, cắn môi đi ra chỗ khác, không muốn để ý nữ nhân xấu xa này nữa.


Hắn sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bị người khác nghi ngờ mị lực của mình.


Còn chưa đi được vài bước đã bị người phía sau ôm lên, kề sát bên tai nói, "Vậy thôi cũng giận? Thật là không chịu nổi bị ghẹo mà." Lâm Lang thổi một luồng khí nóng vào cổ hắn, vừa lòng cảm nhận cơ thể đối phương run rẩy không thôi, lấy một loại giọng điệu ngọt nị chậm rì rì mà nói, "Ngươi đương nhiên không phải nam nhân, bởi vì… ngươi là người trong lòng của bản tướng quân."


Tạ Liên Thành ngơ ngác, gương mặt bỗng đỏ bừng.


Lâm Lang lại tiếp tục dụ dỗ, "Ngươi biết người trong lòng là gì không?"


Cừu con Tạ Liên Thành ngoan ngoãn mắc bẫy, "Chính, chính là người thích…"


Hắn mắt như xuân sơn, môi đỏ mỏng manh bị hàm răng hắn cắn, tạo ra dấu vết mỹ diễm.


"Không phải." Nữ nhân cười quỷ dị, "Là người trong lòng mà mình muốn 'thượng'."


Tạ Liên Thành không ngờ nàng sẽ vứt ra câu trả lời không biết xấu hổ như thế, lập tức từ e lệ biến thành xấu hổ buồn bực, xoay người dùng nắm tay đấm nàng. Cái tên oan gia đáng chết miệng đầy lời nói bậy còn không biết xấu hổ này không chơi hắn một ngày thì sẽ chết sao?


Lực đấm của hắn giống như gãi ngứa, Lâm Lang không hề tốn sức bắt được, đôi tay đặt lên đỉnh đầu đè hắn dựa vào thân cây, "Ngươi nói xem sao ngươi lại ngốc như vậy? Vẫn nên để bản tướng quân dạy ngươi làm sao để trở nên thông minh, ngoan, há miệng…"


Bên ngoài khu săn thú, một con tuấn mã màu đỏ tía dẫm lên cành khô, phát ra những tiếng kẽo kẹt. Người trên ngựa buộc lại áo choàng màu đen to rộng, trong lồng ngực mơ hồ lộ ra một cái đầu.


Tạ Liên Thành mảnh mai vô lực dựa vào trước ngực Lâm Lang, vừa rồi hắn bị người nào đó chà đạp một trận, trên mặt còn có chút ửng đỏ chưa tan, hắn nắm chặt vạt áo đỏ bạc, dấu răng xanh tím bò nghễnh ngãng bên trong, dấu vết ám muội khiến người ta miên man bất định.


"Người trong lòng, nhìn kìa, đồng loại của ngươi tới."


Lâm Lang lại bắt đầu trêu đùa hắn.


Tạ Liên Thành không khỏi trừng nàng một cái. Người này còn có mặt mũi nói cái gì mà 'người trong lòng', vốn dĩ là một danh từ ngụ ý những điều tươi đẹp vô hạn, cứ như thế bị nàng làm hỏng, hại hắn luôn nghĩ tới mấy hình ảnh trẻ con không nên xem.


Bụi cây cách đó không xa có một con thỏ lông tơ trắng tuyết đang hì hục đào bùn đất.


"Thích không?" Lâm Lang đột nhiên hỏi hắn.


Nam nhân thấy nàng định rút mũi tên, trào ra dự cảm không rõ, "Ngươi muốn làm gì?"


Lâm Lang cười khẽ, "Không phải ngươi nói muốn bắt một con gì đó làm sủng vật sao? Ta thấy vật nhỏ này rất thích hợp."


Tạ Liên Thành còn chưa kịp ngăn cản.


"Vèo ——"


Tên bạc bắn trúng chân sau của con thỏ, nó giãy dụa chạy ra xa.


Tạ Liên Thành không thể nhìn cảnh tượng bi thảm như vậy, "Bỏ đi, ta không nuôi, ngươi thả nó đi đi."


Đáy mắt Lâm Lang xẹt qua một tia tăm tối, "Khó mà làm được, đồ mà mình thích sao có thể để nó chạy thoát? Nếu không nghe lời, vậy hủy hoại."


Lại là một mũi tên bắn ra, xuyên thủng toàn bộ đầu.


Máu tươi vẩy ra.


Tạ Liên Thành ngạc nhiên nhìn một màn này.


Hắn được Tạ gia bảo vệ quá tốt, nơi nào thấy được thủ pháp tàn nhẫn lãnh khốc giống như Lâm Lang, bộ óc đỏ máu kia làm dạ dày hắn quay cuồng, che miệng nôn khan. Khi hắn theo bản năng quay đầu lại, thì thấy Lâm Lang cười, nụ cười say mê nhộn nhạo trên cánh môi đỏ thắm, dường như vô cùng hưởng thụ.


Hắn cảm thấy càng thêm thống khổ.


Lâm Lang thấy hắn xác thật khó chịu, liền ôm hắn xuống ngựa.


Không biết có phải nàng ra tay quá tàn nhẫn hay không, đã doạ hắn, dung nhan tuyệt mỹ trên gương mặt trắng bệch của hắn chứa vài phần hoảng sợ, thậm chí từ chối đi cùng nàng, một mình chạy đến nơi xa, chống thân cây bắt đầu nôn mửa.


Đúng thật là chưa bị hù nhiều bao giờ.


Lâm Lang sờ cằm, xem ra con đường dạy dỗ của nàng vẫn còn rất dài.


Trên đường trở về, Tạ Liên Thành không nói một lời, mỗi lần Lâm Lang muốn chạm vào thân thể hắn, hắn như chim sợ cành cong cứng còng sống lưng, vừa sợ hãi vừa bất an. Lâm Lang không thể gượng ép hắn, sai người đi hầu hạ hắn nghỉ ngơi.


Nàng xốc lên rèm xanh, bước ra khỏi lều trại.


Lá cờ hoàng gia phần phật bay múa, lửa trại đón gió cháy càng thêm to, thường thường bắn ra vài đóm lửa nhỏ.


Các binh lính cầm giáo trong tay thay phiên nhau gác đêm, đi qua đi lại trước mặt Lâm Lang.


Nàng tìm một chỗ cách doanh địa không xa, hoàn cảnh hẻo lánh, rừng cây bụi gai mọc thành từng cụm, trừ khi lớn tiếng kêu cứu, nếu không sẽ không ai chú ý tới địa phương này.


Lâm Lang chuẩn bị học theo Khương Thái Công, thả cần câu cá.


Đêm dài miên man, luôn sẽ có vài tiểu tiện nhân không ngủ được.


Không lâu sau, Lâm Lang nghe thấy tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, thì ra là một người biết võ.


Nàng nhanh chóng nhắm mắt lại, dựa vào thân cây khô phía sau, giả bộ mình đang ngủ say.


'Keng' một tiếng, kiếm ra khỏi vỏ, đặt lên cổ của nàng, đối phương còn rất ác liệt làm làn da bên ngoài bị thương. Nàng chịu đau đớn lập tức 'bừng tỉnh', 'kinh hoảng' nhìn hắc y nhân trước mặt, "Ngươi là người phương nào?"


"Sao vậy? Mới mấy ngày không gặp, Vương gia đã quên quân cờ đáng thương bị vứt bỏ này rồi?" Giọng của người nói nhu mị tận xương, không giống khẩu âm của Sở quốc, ngược lại hơi khàn làm lòng người ngứa ngáy.


"Ngươi là… Thất hoàng tử?" Lâm Lang ra vẻ kinh ngạc.


"Ha." Y ý vị không rõ cười nhẹ một tiếng, nhưng thật ra tháo xuống vải đen trên mặt.


Đối với người đánh lén mà nói, hành động này còn ám chỉ: nếu đã thấy mặt ta rồi thì đừng hòng sống qua đêm nay.


Quả nhiên, vị Thất hoàng tử Nguyệt Chiêu quốc nổi danh này lên tiếng, "Nể tình cũ giữa ta và ngươi, ta có thể cho ngươi lựa chọn cách chết mà ngươi thích." Nụ cười của y làm lòng người xao động, nhưng lại pha thêm rượu độc ngọt ngào.


Trong cốt truyện, Mạc Tiêu Yến không ngốc, nàng ta biết vị Thất hoàng tử này hận nàng ta thấu xương, bởi vậy giả bệnh trốn khỏi một kiếp săn thú, chính là vì tránh gặp phải Thất hoàng tử. Nàng ta vốn dĩ cũng sẽ làm như vậy, nhưng không ngờ Lâm Lang lại thay nàng ta tới.


Lâm Lang rất không phúc hậu nghĩ rằng, nếu Mạc Tiêu Yến rơi vào tình huống bây giờ giống nàng, chắc là sẽ bị tên Thất hoàng tử mình đầy gai độc này chơi chết.


Rốt cuộc càng là người ngạo khí, càng không thể tiếp nhận việc người yêu phản bội.


Y bị người đưa lên giường người khác, nàng ta lại thờ ơ, cả ngày rút đầu như rùa đen trong Vương phủ. Vất vả lắm mới tránh được tai mắt của Nữ hoàng đi trộm tìm nàng ta, nhưng lại thấy nàng ta đang thân thiết với nam nhân khác.


Kiên nhẫn của Thất hoàng tử đã bị nàng ta mài mòn đến không còn.


Y muốn tra tấn nữ nhân phụ lòng bạc hạnh này, khiến nàng ta muốn sống không được, muốn chết không xong!


Đến nỗi loại chết nào, thật ra y đã nghĩ kĩ rồi.


Đến lúc đó y sẽ lột sạch nàng cột lên cây, bôi lên hương liệu hấp dẫn thú hoang, trở thành thức ăn trong miệng thú dữ. Chờ đến khi nàng bị gặm chỉ còn một bộ xương, y sẽ nghiền nát chúng thành bột phấn, chế biến thành đồ trang điểm đưa cho đám nam nhân kia của nàng.


Các ngươi không phải rất yêu nhau sao?


Vậy tới một hồi 'trong ngươi có ta, trong ta có ngươi' mãi không chia lìa đi.


Thất hoàng tử nở nụ cười âm trầm, ánh mắt nhìn Lâm Lang như đang nhìn thi thể, không có một chút sinh khí.