Bạn Gái Cũ Của Tổng Giám Đốc

Chương 7: Chương 2.3




Nắng mùa hè thật oi bức!

Bóng dáng mơ hồ, tiếng ve kêu huyên náo, mấy nam sinh núp ở dưới tàng cây, Quỷ Quỷ mờ ám nhìn lén động tĩnh phía cổng trường học.

“Xoạt ! Thật muốn gọi cô ấy là Đệ Nhất Danh. Đã cùng bạch mã hoàng tử hẹn hò mà vẫn còn nỗ lực học tập. ” Tiếng than thở từ bốn phía nổi lên.

“Cô ấy luôn đứng hạng nhất ” Vốn sắp ngủ, Hạ Phong thản nhiên hưởng ứng.

“Cậu không ngủ hả? ” Biết được anh còn chưa ngủ, mấy tên con trai bắt đầu ngồi xổm xuống dưới bóng cây, vây quanh hỏi chuyện.

“Các người ầm ĩ thế này, tôi làm sao ngủ được.” Mở một mắt ra, Hạ Phong lười biếng trả lời.

Với dáng dấp cao lớn đẹp trai, Hạ Phong được mệnh danh là người đẹp trai nhất trường. Lâu nay, anh có rất nhiều cô gái theo đuổi.

Mà đối với người đẹp trai lại học giỏi này, cách theo đuổi của các cô cũng thật là mãnh liệt. Quên biết nhau không đến mấy ngày liền ôm nhau hẹn đi nhà nghỉ. Loại đãi ngộ đặc biệt này khiến đám nam sinh thèm nhỏ giãi.

Cũng may bình thường, Hạ Phong sẽ không khoe khoang trước mặt bạn bè. Ngược lại anh còn chỉ dạy mọi người cách tán gái. Cho nên khí thế của anh chỉ có tăng chứ không có giảm ở trước mặt mọi người.

“Chính là muốn đánh thức cậu dậy.” Mấy người vây quanh anh, “Chuyện đánh cuộc của chúng ta rốt cuộc đã đi tới đâu rồi?”

“Muốn nói cái gì?” Hạ Phong chậm rải hỏi ngược lại. Anh lười biếng dựa vào gốc cây, mượn bóng cây che đi ánh sáng mặt trời nóng bức.

Thật ra anh muốn đi ngủ. Đám anh em này lại cố tình không để cho anh ngủ ngon. Dù sao anh cũng phải nói ra kết quả thì họ mới bằng lòng bỏ qua cho anh...... Thật là bất đắc dĩ!

Chẳng lẽ được sự hoan nghênh của nữ sinh cũng là một loại tội lỗi?

“Sức quyến rũ của anh ở trước con mọt sách đó mất đi hiệu lực sao, người ta không để ý đến anh?” Bằng không tại sao anh không đi hẹn hò với con mọt sách ngốc nghếch đó mà lại theo chân bọn họ nói chuyện phiếm ở nơi này?

“Làm ơn, các người cũng đừng nhìn tôi như vậy chứ?” Hạ Phong liếc mắt về phía bọn họ.

“Vậy ý của anh là.... ...”

“Quần lót ” Hạ Phong lấy một túi giấy từ phía sau ra, tự nhiên tiếp nhận tiếng hoan hô và sùng bái của mọi người.

“Cậu thật là thần thông quá đấy chứ?! Hai người ở chung không tới vài lần liền. . . .” Người đang cầm túi giấy đem quần lót có hình hoạt họa bên trong lấy ra.

Chậc, không ngờ là gấu Verney …

Nhìn thấy hoa văn trên quần lót, mấy nam sinh bật cười ha hả.

“Không phải đâu? Ngày thứ tư mới lấy được là thua rồi!” Đánh cuộc ba ngày thì chính là ba ngày. Hôm nay là ngày thứ tư rồi, anh không muốn đến trường cùng cái ván giặt quần áo.

“Giỏi, giỏi, giỏi! Coi như cậu lợi hại, Đại Tình Thánh.” Bọn họ đều chịu thua Hạ Phong.

Bọn họ đánh cuộc cùng Hạ Phong, thử xem sức quyến rũ của anh ở trên người của nữ tú tài Cầu Ái Tĩnh hữu hiệu như thế nào. Nếu trong vòng ba ngày anh có thể lấy được quần lót của cô, coi như không phụ tên gọi “Tình Thánh” của anh.

“Không cần khích lệ, lấy tiền ra là tốt rồi.” Anh phải lấy tiền để đền bù cho tâm hồn bị tổn thương của chính mình.

Quần lót in nhân vật hoạt hình......

Anh thắng cũng không có cảm giác gì!

Nhìn thấy bộ dáng chuyên tâm học hành của con mọt sách lúc hẹn hò là anh mất hết khẩu vị.

Cho dù cô đồng ý lên giường cùng anh, anh cũng không muốn ── gặm một khối ván giặt đồ có gì tốt? Cho nên anh đương nhiên lấy quần lót sớm một chút, cũng nhanh tránh người.

“Ôi, thỉnh thoảng cậu phạm sai lầm một lần có được không, cần gì ăn sạch con gái khắp nơi? Chừa chút nước canh cho bọn tớ với! ” Nghĩ đến nữ sinh thanh tú có khuôn mặt nhỏ bé, có người không nhịn được oán trách.

“Ai nói với các cậu lấy được quần lót có nghĩa là được lên giường cùng người ta hả? ” Hạ Phong giảo hoạt hỏi ngược lại.

“À? ” Ý của anh là . . . . .

Mọi người trừng lớn mắt.

“Làm ơn, tôi cũng có thời điểm ăn không vào. Đừng tưởng rằng người ta đưa tới cửa, tôi sẽ dùng, có được không? ” Hạ Phong đá lông nheo.

Người đàn ông kiêu ngạo này thật đáng ghét mà ──

“Cậu lãng phí thức ăn sẽ bị trời phạt đó!” Đám nam sinh đồng thanh khiển trách.

“Chờ ông trời xuống đây rồi hãy nói.” Hạ Phong khoát khoát tay, không muốn tranh cải với mọi người lúc anh buồn ngủ. Thua cuộc thì mau giao tiền ra.

Mấy đại nam sinh toàn bộ náo loạn muốn anh mời khách, còn nói anh phải đi cảm ơn nữ sinh kia đã giúp anh thắng tiền.

Hạ Phong trợn mắt một cái. Có người nào đi nói cám ơn những chuyện như vậy hay không? Anh không bị chém chết mới là lạ!

Mọi người hưng phấn náo động. Không ai để ý tới một cô gái mặt mũi xinh xắn đang đứng nơi góc tường, trầm ngâm lắng nghe bọn họ nói chuyện.

Sau đó cô len lén bỏ đi.

Trong trí nhớ của Hạ Phong, ngoại trừ quần lót phim hoạt hình ra, cũng không còn gì cái khác.

Bởi vì bọn họ ở chung với nhau chỉ có ba ngày.

Không có người đàn ông nào sẽ nhớ rõ ba ngày ngắn ngủi như vậy...