Bạn Gái Cũ Của Tổng Giám Đốc

Chương 18: Chương 5.2




Đối với loại tình nhân mạo nhận này, Ái Tĩnh hoàn toàn không có cách nắm bắt anh. Dù sao hai người ở trên giường rất hòa hợp, anh lại biết săn sóc, cho nên cũng coi là chấp nhận anh.

Điều kỳ diệu là, bọn họ chưa từng công khai ở bên ngoài.

Lúc mới bắt đầu Hạ Phong còn không quan tâm lắm, bởi vì mỗi lần anh gọi điện thoại hẹn cô, cô đều đồng ý, chỉ là địa điểm hẹn hò sẽ sửa thành Hạ gia. Nhưng càng về sau, Hạ Phong bắt đầu buồn bực.

Gần đây, anh thường ở trong nhà vệ sinh, soi gương đến ngẩn người . . . . . .

Anh biến dạng rồi sao? Sức quyến rũ của hoa hoa công tử không còn sao? Nếu còn, tại sao Ái Tĩnh không muốn ra ngoài cùng anh ? Hạ Phong bắt đầu nghiên cứu diện mạo của mình, rốt cuộc là chỗ nào có nhiều nếp nhăn? Anh còn chưa có dấu hiệu rụng tóc mà?

"Tổng giám đốc Hạ, cậu tự nhiên cuồng yêu à? Làm gì soi gương lâu như vậy. . . Tôi còn tưởng rằng cậu ngủ quên trong đó mất rồi." Phó Kính Dương đi ngang qua tập đoàn Hạ thị, đặc biệt lên phòng làm việc của tổng giám đốc hỏi thăm một tí, không nghĩ tới đợi cả nửa tiếng mà vẫn không nhìn thấy người.

Anh mới theo ám hiệu của thư ký, chạy đến nhà vệ sinh xem một chút. . . .

"Cậu mới thích rình coi đấy. Lén lén lút lút chạy đến, cậu tính hù dọa người nào?" Hạ Phong cố làm ra vẻ rửa tay, sau đó mới theo bạn hữu đi ra nhà vệ sinh."Tìm tôi có việc sao?"

"Kỳ quái, không có việc không thể tìm cậu sao?" Trở lại phòng làm việc, Phó Kính Dương bưng cà phê thư ký mới pha lên, vừa nồng lại vừa thơm mát, uống ngon cực kỳ.

Cố ý như vậy công việc thư ký không phải của anh. Ai. . . . . .

Giống như bạn gái hiền tuệ cũng sẽ không là của anh . . . . . Bạn gái của anh chỉ biết lớn tiếng với anh, mắng thô tục, đi an ủi người đàn ông thất tình khác. . . . .

Yêu đến chết, tóm lại anh xấu số mà.

Nhưng mà bạn tốt còn may mắn hơn anh, trước anh hỏi người phụ nữ kia ── Cầu Ái Tĩnh thực khéo léo hơn nhiều.

Uống hai hớp cà phê hương nồng cho phấn chấn tinh thần, Phó Kính Dương mới mở miệng, "Gần đây như thế nào?"

"Cái gì gần đây như thế nào?" Hạ Phong lười biếng liếc bạn tốt một cái. Không đầu không đuôi, ai biết cậu ta đang hỏi cái gì!

"Tôi đương nhiên là hỏi cậu và Cầu Ái Tĩnh." Anh hỏi người phụ nữ khác làm gì?

Nhớ ngày đó anh theo đuổi Duy Mỹ cũng là Ái Tĩnh cung cấp tình báo. Hiện tại cô ấy động tâm, đương nhiên anh muốn giúp đỡ rồi.

"Hả, làm sao cậu biết tôi và cô ấy đang cặp kè??" Mắt Hạ Phong sáng lên, bộ dáng thất vọng lúc trước biến mất.

"Dùng đầu gối nghĩ cũng biết cái người hoa hoa công tử này, đối với một người phụ nữ có hứng thú thì đương nhiên là ôm cô ấy vào lòng rồi hãy nói."

Hóa ra chỉ là suy đoán…

"Cậu gặp tôi và cô ấy ở cùng một chỗ sao?" Hạ Phong vô tình hỏi.

"Cậu theo đuổi thất bại à?" Thật là không thể tin được! Rốt cuộc cũng có con mồi trốn thoát từ trong tay hoa hoa công tử này sao?

"Không phải ──" Suy nghĩ như vậy thật sự là một sĩ nhục quá đáng đối với anh. Anh không theo đuổi được phụ nữ sao?

Hạ Phong đứng dậy, kéo lỏng cà vạt, một tay vỗ vỗ lên trán, cặp chân dài kiêu ngạo đi qua đi lại trong phòng.

Nhìn ra được anh rất lo âu. . . . .

"Rốt cuộc là như thế nào?" Tổng giám đốc phong lưu này cũng có lúc bị làm cho hỗn loạn như vậy sao? Quả nhiên không phải người bình thường! Mắt Phó Kính Dương mở lớn, càng thêm tò mò.

"Chính là. . . . . ." Thôi, tìm người tâm sự dù sao vẫn tốt hơn so với tự mình lo lắng.

Hạ Phong đi tới, ngồi xuống bên cạnh bạn tốt, bắt đầu kể lể chi tiết về chuyện hai người luôn luôn "ngẫu nhiên" không có biện pháp gặp mặt ở bên ngoài. . . .

Không nghĩ tới Hạ Phong là tổng giám đốc cao quý, cũng có lúc bị phụ nữ ghét bỏ? Nghe xong, gặp mặt Phó Kính Dương nhíu lại, chống cằm, anh nhìn chằm chằm bạn lâu năm. . .

Hạ Phong rất tuấn tú, lông mày là lông mày, mắt là mắt. . . . . . Dáng người lại rất chuẩn, tại sao có người phụ nữ nào lại không thích?

"Cậu cảm thấy như thế nào?" Hạ Phong nhìn chằm chằm quân sư. Tại sao anh ta không nói chuyện?!

"Tôi cảm thấy như vầy….." Phó Kính Dương thì thầm bên tai Hạ Phong, chỉ bảo diệu kế tuyệt hay.

Hạ Phong vừa nghe vừa gật đầu.

Người ta nói "Sự bất khai kỷ, quan kỷ tắc loạn" quả nhiên rất có đạo lý. Trước kia anh có thể nói ra 108 điều làm sao để thử nghiệm lòng dạ phụ nữ. Nhưng sau khi quen biết Cầu Ái Tĩnh, ngay cả một điều cũng phải để cho người khác nhắc nhở anh. . .

Thật thảm! Thật là quá thảm!