Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây

Chương 7: C7: Tìm thấy chưa




Đầu ổ gà vừa dứt lời, lập tức rất nghĩa khí kéo Tân Đàm chạy cùng. Mà người kia cũng chỉ là một nữ sinh với sức chiến đấu không quá mạnh, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy zombie cũng là tranh thủ thời gian chạy trốn.

Hai zombie một người cứ như vậy đột nhiên không kịp chuẩn bị va vào nhau, sau đó cùng ngã lăn xuống đất.

Đầu ổ gà và nữ sinh hoảng sợ không thôi, trăm miệng một lời nói: "Đừng tới đây!"

Lọt vào tai nữ sinh là tiếng gào của zombie, mà trong tai đầu ổ gà là tiếng la hét của con người. Ngôn ngữ không thông, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn nhau, chờ thời cơ hành động.

Vào lúc bọn họ ngây ngốc ngồi trên mặt đất, Tân Đàm - ngốc thật - kịp phản ứng, chậm rãi bò dậy. Cô không sợ người, cũng không sợ zombie, cho nên cũng không kiêng dè bọn họ. Sau khi đứng lên, cô mò về phía bếp sau trên lầu hai căn tin.

Lúc này nữ sinh và đầu ổ gà cũng phát hiện được chỗ không đúng, bọn họ không hẹn mà cùng cảm thấy đối phương đang sợ mình. Sau khi nhận thức được điều này, cả hai lại bắt đầu nghĩ cách hù dọa đối phương, kết quả đương nhiên là bị đối phương dọa đến giật nảy mình.

Tân Đàm không thể hiểu được niềm vui sướng của họ, cô chạy vào bếp sau, trong đó trống rỗng, trong góc chất đống rất nhiều đồ ăn của con người.

Tân Đàm tự nhủ với bản thân: "Đây là thứ mình nên ăn."

Cô ngồi xổm xuống, cầm lấy một hộp cơm tự sôi ở dưới cùng, nhưng động tác hơi vụng về, đống đồ ăn được xếp gọn đó lập tức đổ đầy đất. Lầu hai căn tin yên tĩnh im ắng, cũng khiến âm thanh này có vẻ càng vang dội.

Đầu ổ gà và nữ sinh đang giằng co bên ngoài nghe thấy tiếng động, cùng vọt vào. Tân Đàm không nhìn bọn họ, mà bắt đầu vụng về xé bao bì cơm tự sôi trong tay.

Móng vuốt sinh ra trên đầu ngón tay zombie dài và sắc bén, Tân Đàm chưa quen với sự thay đổi của cơ thể, điều này cũng dẫn tới việc động tác của cô vụng về chậm chạp, cuối cùng móng vuốt dài móc rách bao bì, cơm tự sôi trong tay rơi xuống đất.

Tân Đàm ngẩn ra một lúc, sau đó ngồi xổm xuống nhặt, nhưng một cái tay khác đã nhặt mấy túi đồ ăn trên mặt đất lên giúp cô trước. Bàn tay đó trắng nõn, nhỏ nhắn, thuộc về con người.

"Cho, cho cô." Nữ sinh cũng ý thức được hai con zombie này không giống bình thường, bọn họ cũng không có ý định tấn công cô ấy. Vậy thì có lẽ cô ấy có thể ở chung hòa thuận với họ trong một khoảng thời gian.

Tân Đàm ngây ngốc nhận lấy, giọng nói thuộc về zombie phun ra từ trong cổ họng: "Cảm ơn."

Nữ sinh nghe không hiểu, nhưng cô ấy nhìn Tân Đàm mờ mịt đánh giá túi đồ ăn trên tay, bèn chủ động lên tiếng: "Tôi pha cho cô! Cô đưa tôi đi!"

Tân Đàm thấy nữ sinh vươn tay ra, càng thêm mờ mịt. Nữ sinh nhìn cô đầy chờ mong, cô nghiêm túc nghĩ ngợi, rồi nhẹ nhàng đặt tay mình lên bàn tay đó.

Tay của zombie mọc đầy thịt thối và vô cùng sắc bén, nữ sinh vốn nên sợ hãi, nhưng bởi vì nhìn Tân Đàm thực sự quá ngốc quá không có lực công kích, cô ấy chẳng những không cảm thấy sợ hãi, mà còn cảm thấy cô ngốc đến đáng yêu.

Nữ sinh dùng một tay khác vỗ nhẹ lên tay Tân Đàm, sau đó lấy đi túi cơm tự sôi cô đang cầm trong một tay khác, nói: "Em gái zombie, chị nấu cho em."

Qua mái tóc dài ướt sũng rối tung sau gáy và vóc người nhỏ xinh của Tân Đàm, cô ấy đoán cô hẳn là một cô gái.


Dường như Tân Đàm đã hiểu ý của nữ sinh kia, cô yên lặng đứng tại chỗ, nhìn nữ sinh kia đi nấu nước nóng. Lúc này đầu ổ gà mới đi tới, nói với cô: "Chúng ta mau chạy đi, chắc chắn là cô ta đi chuẩn bị vũ khí bí mật."

Tân Đàm đứng yên không nhúc nhích, đầu ổ gả cảm thấy mình là kẻ có tình có nghĩa, cho nên cũng đứng ở bên cạnh cô.

Nữ sinh nhanh chóng bưng cơm tự sôi về, tổng cộng hai phần, đặt lên bàn. Rất hiển nhiên, cô ấy không quên chuẩn bị cho đầu ổ gà một phần… Mặc dù cô ấy rất ngạc nhiên về việc zombie ăn cơm, nhưng như vậy cũng tốt, bọn họ ăn no thì sẽ không có ý định gì với cô ấy.

Tân Đàm ngửi mùi thơm, đi tới cạnh bàn, nữ sinh kéo ghế ra cho cô ngồi xuống. Đầu ổ gà thấy vậy thì cũng không cam lòng yếu thế đi qua, ngồi ở một cái ghế khác.

Nữ sinh mở nắp ra, mùi hương lập tức lan tràn khắp căn bếp sau. Tân Đàm không có phản ứng gì với mùi thơm này, thật ra trong mũi cô toàn là mùi thịt của nữ sinh trước mặt.

Nữ sinh đưa đũa cho Tân Đàm, Tân Đàm vụng về cầm lấy, nhưng móng vuốt quá dài khiến cô không cả nắm được đũa. Nữ sinh thấy vậy thì lập tức chạy ra ngoài lấy hai cái thìa, nhưng lúc quay về lại thấy một con zombie khác đã không thầy dạy cũng hiểu mà dùng tay bốc cơm.

Tân Đàm nhận lấy thìa, nắm trong tay, múc vào trong miệng từng chút một.

Nữ sinh nhìn cô một cái, lại nhìn sang đầu ổ gà, cảm thán: "Con gái chúng ta ăn cơm đúng là vui tai vui mắt.”

Đối với Tân Đàm thì đồ ăn trong miệng chẳng có tý mùi vị nào, nhai như nhai sáp, nhưng thứ này lại có thể được dạ dày cô tiếp nhận, có thể lấp đầy bụng cô. Hiển nhiên đầu ổ gà cũng thấy vậy, anh ta vừa nhìn nữ sinh ch ảy nước miếng, vừa ăn sạch cả tô cơm nóng hổi.

Nữ sinh ngồi bên cạnh quan sát bọn họ rất lâu rồi, cho rằng họ thật sự khác với những zombie bên ngoài, có lẽ họ vẫn còn lý trí của con người. Tên đầu ổ gà kia nhìn chằm chằm vào cô ấy ch ảy nước miếng, cô ấy lườm anh ta một cái, sau đó bỏ thêm một cái chân gà mật ong vào trong tô của Tân Đàm.

Tân Đàm và đầu ổ gà đồng thời nhìn về phía cô ấy, cô ấy cười vời Tân Đàm: "Cho em gái zombie siêu ngoan của chúng ta thêm một cái đùi gà!"

Đầu ổ gà ồn ào lên tiếng ra chiều không vừa lòng, nữ sinh bình tĩnh nhìn sang anh ta, sau đó sững lại. Đầu ổ gà sở dĩ bị gọi là đầu ổ gà, là bởi vì mái tóc rối bời dài gần đến cổ của anh ta, một cái đầu ổ gà rõ mười mươi. Nhưng anh ta vừa mới gội đầu cùng Tân Đàm, hiện tại tóc đã khô, đầu ổ gà biến thành mái tóc xoăn bông xù được bảo dưỡng rất tốt.

Nữ sinh nhìn chằm chằm vào tóc anh ta, phát ra một câu tiếng Trung đầy thục nữ: "Đệch."

Đầu ổ gà ồn ào: "Nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn nữa tôi gặm cô như đùi gà bây giờ!"

"Úc Gia Trí!" Cảm xúc của nữ sinh có hơi kích động: "Tôi là Hà Xuất Vân đây! Vậy mà tôi lại có thể gặp được cậu ở chỗ này!"

Đầu ổ gà nghe không hiểu, nhưng Tân Đàm đang im lặng gặm chân gà lại đã nhận ra. Cô chậm rãi nói: "Cô ấy quen anh."

"Nhưng tôi không biết cô ta mà, cô ta trông xấu như thế, trên mặt không cả có thịt." Úc Gia Trí nhìn Hà Xuất Vân đang kích động với vẻ mặt ghét bỏ, quay sang nói với Tân Đàm.

Tân Đàm nghe vậy, chậm rãi giơ tay xoa lên khuôn mặt bị thịt thối bao trùm của mình, giọng nói chậm chạp sa sút không thôi: "Cô ấy rất xinh đẹp."


Hà Xuất Vân thấy bọn họ ngồi một bên nói chuyện, hoàn toàn bỏ qua người kích động khi gặp được người quen là cô ấy, không nhịn được cảm thấy hơi nhụt chí. Cô ấy thở dài, định đi đến bên cửa sổ để hít thở không khí, kết quả vừa đi tới đã thấy lác đác vài con zombie đi vào căn tin, dường như đang có xu thế lên lầu.

Hà Xuất Vân biết rõ không thể ở đây thêm nữa, mặc dù căn tin có hai lối đi, nhưng hiện tại trong khu sinh hoạt toàn là zombie, cô ấy lại có thể đi đâu chứ?.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Đột nhiên, cô ấy nghĩ đến trong trường học.

Thời điểm zombie bộc phát gần như tất cả học sinh đều đang tập trung ở khu sinh hoạt, vậy thì ngược lại trong trường học sẽ không có quá nhiều zombie. Cô ấy phải tới trường, như vậy mới an toàn.

Hà Xuất Vân nhìn về phía Tân Đàm và Úc Gia Trí đang ngồi một bên, vừa nói vừa khua tay múa chân: "Tôi... hai người có thể giúp tôi một chút không?"

Úc Gia Trí nghe không hiểu Hà Xuất Vân đang nói gì, nhưng cũng không ảnh hướng tới việc anh ta hùng hùng hổ hổ: "Không cho tôi chân gà, cũng đừng bép bép trước mặt tôi."

Hà Xuất Vân thấy Úc Gia Trí bày ra vẻ mặt hung dữ, chỉ có thể nhìn sang Tân Đàm. Tân Đàm đang yên lặng nhìn cô ấy, hết sức chăm chú nghe cô ấy nói chuyện, mặc dù cô cũng nghe không hiểu.

Rất kỳ lạ, hai mắt em gái zombie trước mặt trắng hếu kh ủng bố, nhưng khi Tân Đàm nhìn cô ấy, lại có thể xoa dịu cảm giác nôn nóng bất an của cô ấy tựa như kỳ tích.

Hà Xuất Vân cảm thấy, có Tân Đàm ở đây, cô ấy sẽ được cứu.

Một bên khác, hội trường lớn.

Từ Diệc Thù không có gan đi theo Kỳ Xán tới phòng an ninh, nhưng sau khi cậu bạn cùng phòng Thẩm Ưu nghe ý tưởng của Kỳ Xán thì quyết định cùng đi với anh.

Kỳ Xán liếc nhìn Thẩm Ưu hào hoa phong nhã, trực tiếp từ chối: "Thôi đừng, cậu có thể giúp được gì chứ?"

"Cậu sẽ cần tôi." Thẩm Ưu đẩy cặp kính gọng vàng trên sống mũi, chắc chắn nói: "Cậu không có quyền truy cập vào hệ thống giám sát, tôi có thể hack vào giúp cậu."

Đúng là Kỳ Xán chưa nghĩ tới vấn đề này, mặc dù anh cũng biết về IT một chút, nhưng tuyệt đối không so được với Thẩm Ưu, chỉ có thể gật đầu.

Sau khi hai người lặng lẽ rời đi hội trường lớn, Trịnh Quân buồn bực nói: "Tuy rằng... nhưng Thẩm Ưu đi xem náo nhiệt gì chứ?"

"Hình như là giữa Thẩm Ưu và Tân Đàm có quan hệ họ hàng, nhưng Kỳ Xán vẫn luôn không muốn để Thẩm Ưu xuất hiện trước mặt Tân Đàm." Từ Diệc Thù không biết quá nhiều, nhưng rất vui lòng chia sẻ tin tức với Trịnh Quân để vượt qua đêm dài đằng đẵng.


Trịnh Quân cũng không tò mò cho lắm, anh ta quan tâm một chuyện khác hơn. Anh ta nói: "Tôi kể cậu nghe này, tôi đi ra sau hậu trường nhìn rồi, đồ ăn còn thừa ở đó nhiều nhất chỉ đủ để chống đỡ hai ngày. Đến lúc đó nơi này hết đồ ăn thì không thể ở đây nữa, chúng ta phải chuẩn bị sẵn cho tương lai."

"Tôi cảm thấy chúng ta có thể chờ được cứu viện." Từ Diệc Thù vỗ lên vai Trịnh Quân, chém đinh chặt sắt nói: "Quốc gia sẽ không bỏ rơi chúng ta, những đóa hoa của tổ quốc."

Trịnh Quân: "..."

Hoa loa kèn của tổ quốc nở rồi.

...

Kỳ Xán và Thẩm Ưu đã học ở đại học Vân Thành hơn hai năm, biết rõ địa hình trong trường như lòng bàn tay, một đường thông suốt không gặp trở ngại đi tới phòng an ninh. Bọn họ trốn ở sau cái cây to gần đó, nhìn về phía phòng an ninh tưởng chừng như đang gió êm sóng lặng.

Vùng này không có đèn, chỉ có vầng trăng trên màn trời đen nhánh đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Kỳ Xán thấy được một bầy zombie đông đúc đang giấu trong bóng tối. Bọn chúng đứng trong đêm đen, lù lù bất động.

Kỳ Xán chỉ vào bóng cây kéo dài dưới chân họ, nói với Thẩm Ưu: "Chúng ta đi theo đường này, đừng phát ra bất kỳ âm thanh nào. Bao gồm hô hấp của cậu."

Mắt zombie không tốt, nhưng khứu giác và thính giác vô cùng nhạy bén, bóng tối, là ưu thế, cũng là hoàn cảnh xấu.

Kỳ Xán và Thẩm Ưu lần mò đi sâu vào bóng đêm, phòng an ninh ở ngay phía trước. Zombie cũng không bị kinh động, bọn họ không hẹn mà cùng thở phào một hơi, bước chân tăng tốc, nhảy tót vào phòng an ninh.

Thẩm Ưu vào phòng an ninh trước Kỳ Xán một bước, sau đó lập tức cảm thấy có thứ gì bổ nhào về phía anh ta. Kỳ Xán phản ứng nhanh chóng kéo anh ta một phen, tiếp đó lao vào đánh nhau với con zombie mặc đồng phục bảo vệ.

Thẩm Ưu không dám kéo dài thời gian, lập tức lần mò vào phòng an ninh kiểm tra camera. Máy phát điện của trường vẫn đang làm việc, cố gắng cung cấp nguồn sáng cho những công trình trong trường, khi nhìn thấy màn hình giám sát sáng lên, Thẩm Ưu thở phào một hơi.

Trong lúc Thẩm Ưu phá mật khẩu hệ thống giám sát, Kỳ Xán cũng trói con zombie kia lại rồi bước đến. Trong phòng chỉ có vầng sáng màu xanh nhạt hắt ra từ trên màn hình máy tính, khiến nơi này càng có vẻ yên tĩnh.

"Chỉnh đến camera ở mảnh đất trống ngoài ban công phòng 614, lúc nửa đêm ngày thứ hai." Trong ký túc xá nữ không có camera, bình thường camera đều được gắn ở khu đất trống ngoài phòng ngủ.

Thẩm Ưu nghe lời làm theo, chẳng mấy chốc trên màn hình camera đã xuất hiện hình ảnh mơ hồ, chỉ có vũng máu tươi dưới thân thiếu nữ là vô cùng bắt mắt.

Cảm xúc tuyệt vọng của Tân Đàm lần lượt hiện ra thông qua những hình ảnh mờ nhòe trên màn hình.

Hốc mắt Kỳ Xán đỏ lừ, cặp mắt đen phản chiếu tất cả những thứ trên màn hình một cách rõ ràng. Hai tay đang chống lên mặt bàn của anh run rẩy không ngừng.

Anh ép mình không được dời mắt, anh phải nhìn xem Tân Đàm đi nơi nào. Cuối cùng, thiếu nữ nằm dưới đất trong màn hình cũng chậm rãi bò dậy.

Kỳ Xán bỗng thờ phào một hơi.

Đang lúc bọn họ muốn xem tiếp, màn hình chợt nhấp nháy, ngay sau đó căn phòng chìm vào bóng tối. Cùng lúc đó, tiếng gào của zombie vang lên.

Zombie đã tránh thoát dây trói phá hủy mạch điện, lao về phía họ. Dường như nó cũng biết mình không phải đối thủ của Kỳ Xán, vừa xông lên vừa gào thét, chẳng mấy chốc đã hấp dẫn đám zombie bên ngoài vây tới.


Thẩm Ưu vừa đi kiểm tra mạch điện vừa nói: "Sao cậu không trực tiếp gi ết chết nó đi, giờ thì tốt rồi, chúng ta cũng phải chết ở đây!"

"Cậu nói thì đơn giản lắm, nếu tôi có đủ sức để vặn đầu zombie xuống thì tôi cũng không cần mò tới đây trong bóng tối." Kỳ Xán một chân đá văng con zombie kia.

Zombie thấy vậy, ngược lại chuyển sang tấn công Thẩm Ưu. Thẩm Ưu hoảng hốt cầm sợi dây điện bị đứt trong tay chọc qua. Zombie ngã xuống đất không dậy nổi, cùng lúc đó, toàn bộ mạch điện trong phòng an ninh cũng chập theo.

Thẩm Ưu ném dây điện xuống đất: "Tôi không cố ý đâu, làm sao bây giờ?"

Zombie đã bủa vây nơi này, xông vào chỉ là vấn đề thời gian, Kỳ Xán còn có thể làm gì chứ?

Kỳ Xán không nói chuyện, anh cũng hết cách. Anh đấm một phát khiến con zombie đang bò vào từ cửa sổ văng ra ngoài, một con zombie ngã còn có một đám zombie nối đuôi nhau mà tới.

Đúng lúc này, sợi dây điện bị Thẩm Ưu ném trên mặt đất tóe lên tia lửa, thắp sang hai mắt của Kỳ Xán.

Kỳ Xán đột nhiên hỏi: "Điện áp này bao nhiêu volt?"

"Có thể nướng chín cậu."

Kỳ Xán bật cười một tiếng.

Thẩm Ưu nhìn hộp điện, bỗng hiểu ra ý anh. Anh ta xách ghế lên, đập nát mạch điện, mạch điện đã bị phá hỏng hoàn toàn lóe tia lửa sáng rực, thắp sáng phòng an ninh.

Chẳng mấy chốc cửa phòng an ninh đã không chịu nổi gánh nặng, bị zombie công phá. Nhân cơ hội này, zombie đang vây quanh phòng an ninh đều vọt vào như ong vỡ tổ.

Mấy con zombie xông vào đầu tiên giẫm lên dây điện bị cố ý đặt ở vị trí dễ thấy trên mặt đất.

Số lượng zombie đông đảo, lại dựa sát vào nhau, zombie đằng trước gặp nạn, đương nhiên zombie phía sau cũng không chạy thoát được. Dòng điện mạnh chạy từ trước đến sau, ánh điện sáng tỏ như muốn thắp sáng nửa bầu trời.

Kỳ Xán hô to: "Mau nhảy cửa sổ!"

Bọn họ mới nhảy ra khỏi cửa sổ, còn chưa kịp kéo ra khoảng cách an toàn thì mạch điện trong phòng an ninh đã phát nổ, hai người trực tiếp bị sóng xung kích bắn văng sang lùm cây gần đó.

Đầu Kỳ Xán đau nhức, nhưng anh biết tuyệt đối không thể nán lại nơi này quá lâu. Anh ép mình bò dậy, vừa giương mắt, chợt trông thấy hai bóng người đang đi từ phía cổng chính tới.

Anh vừa nhìn đã nhận ra, đó là Tân Đàm.

Kỳ Xán vui mừng quá đỗi, theo bản năng chạy về phía cô. Nhưng anh bị thương do cú nổ mạch điện, mới chạy được hai bước lại ngã vào trong bụi cây.

Kỳ Xán nằm trên mặt đất giãy giụa, giọng khàn khàn: "Đàm Đàm, chờ đã, chờ anh một chút."

Ý thức cuối cùng của anh, là hình như chủ nhân của bóng dáng kia quay người nhìn về phía anh.