Lâm Thức và Lâm Khả nhìn nhau không nói một lời.
Những ngày sau đó, kế hoạch của quán café vẫn tiến hành như trước. Đình Nghi và Lâm Thức vẫn đứng bán nhưng những ánh mắt len lén nhìn nhau cười không còn nữa. Lâm Thức tự động không nói chuyện, không đeo bám Đình Nghi như trước.
Mọi chuyện trở nên như thế, thật sự thì Đình Nghi sẽ cảm thấy thoải mái, vui vẻ. Nhưng lại cảm thấy như mình đã làm ra lỗi gì đó, lại vô tình không biết chính mình đã làm gì!
Vẫn là một ngày cuối tuần, bốn người lại họp với nhau.
- A~ hôm nay tôi có một chuyện muốn nói.
Nhân viên mập - Tư Viên thông báo.
- Nói đi.
- Chuyện là ba hôm nữa nhà tôi đãi tiệc nho nhỏ, mời mọi người trong quán ta đến dự.
Không khí đã vui vẻ còn vui vẻ hơn. Chị chủ nói
- Được a~ chị vừa mua vài cái đầm mới, chưa có dịp diện ra ngoài nay thì không sợ uổng phí.
Chị chủ nhìn Tư Viên cười vui mừng. Tư Viên nhìn hai người còn lại.
- Các cậu đi luôn nhé!
Đình Nghi hơi do dự.
- À...
- Tôi sẽ đi.
Lâm Thức trả lời nhanh chóng. Đình Nghi lại do dự một chút rồi cũng đồng ý đi.
Tư Viên cười đắc ý.
- Lúc đó tôi sẽ là người đẹp nhất cho mọi người xem. Hưa hưa.
Ba người còn lại vừa nghe xong thì bật cười ha hả. Phút chốc khoảng cách giữa Đình Nghi và Lâm Thức, cô không cảm thấy nữa.
Ba hôm sau...
Tư Viên không chỉ là một cô gái bình thường, thật sự ra nhà Tư Viên thuộc giới trung lưu, có tiền. Nhà ở - nơi tổ chức tiệc hoành tráng và sang trọng.
Đình Nghi, chị chủ, Lâm Thức cùng đến một lúc. Tuy không chung một xe nhưng thời điểm đến lại trùng nhau.
Ai cũng mặc đồ thật đẹp.
Bước xuống xe, Đình Nghi và chị chủ quan sát đối phương rồi luôn miệng khen.
- Chị đúng là mặc đầm rất đẹp nha.
- Em cũng thế.
Lâm Thức đứng đút tay vào túi quần, mặt hơi ngước lên, thể hiện sự cuống hút của anh.
Tư Viên từ bên trong chạy ra đón, tươi cười chào.
- Mọi người đến rồi.
Ba người còn lại mỉm cười nhẹ. Tư Viên chạy lại khoác tay ôm trọn ba người đẩy vào trong.
- Nào nào. Vào dự tiệc thôi.
Bước vào trong sân nhà Tư Viên, rộng rãi và đang rất nhộn nhịp. Sự vật làm Đình Nghi chú ý nhất đó chính là ngay chính diện một bàn người có thân hình......mập vô cùng!
Tư Viên lại chính là đang kéo ba người đến đó trong trạng thái cực kì vui vẻ.
Còn Đình Nghi bị dồn ép đến nỗi thân hình đã thon nay còn mảnh hơn.
Vù.....thả Đình Nghi ra một cái là bay theo làn gió....
Gần đến chỗ đó, Tư Viên tự động thả tay, ba người đi lại bình thường. Tư Viên dừng lại.
- Mẹ, cha đây chính là đồng nghiệp của con tại quán café. Họ rất dễ thương đúng không?
" Hớ hớ hớ hớ " - Đây là giọng cười cứ biến thái thế nào ấy! Theo suy nghĩ của Đình Nghi. Đó chính là giọng cười khả ái của mẹ Tư Viên.
Bà cười rồi đi sang chỗ bốn người.
- A~ họ đây à?
Chị chủ, Lâm Thức, Đình Nghi cúi chào.
- Chào dì.
Lại cười, mẹ Tư Viên khen.
- Họ đúng là đáng yêu. Hớ hớ hớ.
- Để con giới thiệu. Đây - chỉ chị chủ - Chính là boss, bà chủ quán con. Lưu Linh Y. Kế bên là Đình Nghi. Và cậu đẹp trai kia là Lâm Thức.
Ba người lại lần lượt cúi chào lễ phép.
- Được rồi. Được rồi. Ăn đi.
Tư Viên thúc.
- Mọi người ngồi vào bàn đi.
Ba người kia ngồi vào bàn. Tiệc nhà Tư Viên mang không khí ấm áp, thân thiện của gia đình những người "thiếu cân". Đương nhiên, họ ăn rất rất thoải mái. Tính cách cũng phóng khoáng vô cùng, và cực thân thiện.
Trong bửa tiệc họ trò chuyện biết bao nhiêu chuyện.....
- Linh Y a~ con bé Tư Viên nhà cô làm việc được chứ?
Linh Y cười ngơ ngơ, gật gù.
- Tốt. Tốt lắm ạ.
- Con bé không lười biếng chứ?
Linh Y lắc đầu lia lịa.
- Rất chăm thưa dì.
- Ta cứ sợ. Làm con bé muốn đi làm việc nhưng tính nết vô cùng làm biếng, làm ăn ra hồn gì không.
- Mẹ a~ con mẹ lớn rồi. Đừng hay kể những chuyện xấu hổ nữa được không?
- Được thôi. Được thôi. Mẹ coi như chưa nói gì.
- Tốt a~ Mẹ ăn tôm này.
Mọi người vui vẻ. Chỉ có Đình Nghi tuy miệng cười nhưng lại chợt trạnh lòng. Mặc dù dì Du cố gắng yêu thương Đình Nghi giống như con ruột của mình nhưng trong lòng Đình Nghi thật sự mất mát thật nhiều.
Có ai biết những gì Đình Nghi chịu đựng và cố gắng cho đến hôm nay? Có ai hiểu nỗi lòng của Đình Nghi khi cứ chăm chú nhìn mẹ của người khác bảo bọc, che chở, dạy dỗ con của họ?
Đình Nghi bỗng rời chỗ ngồi, đi ra dạo dạo trong sân. Những lúc thế này chính là lúc Đình Nghi cảm thấy thật cô độc. Bạn bè có, người thân là dì Du, nhưng những lúc thế này lại chỉ một mình lặng căm.
Lâm Thức ngồi một chút cũng rời khỏi bàn ăn. Cũng đi dạo...
Hai người một người đi trước một người đi sau nhưng không biết do thứ gì lại đi cùng một hướng, cùng một con đường.
Nói là đi dạo, nhưng tốc độ lại vô cùng khác nhau. Đình Nghi thì đi cực kì chậm còn Lâm Thức lại nhanh hơn đi một chút. Không còn vài mét là Lâm Thức đuổi kịp Đình Nghi..
Chợt thấy bóng lưng Đình Nghi rồi, tốc độ Lâm Thức giảm hẳn. Chạm chạp từng bước nhìn dáng Đình Nghi.
Cứ ước mong vòng tay của mẹ, cảm giác trên lưng cha mà những giọt nước mắt làm nhoè đi tình cảm của người mẹ thứ hai nuôi nấn mình từ nhỏ.
Đình Nghi tưởng tượng được mẹ chăm sóc tận tuỵ, được cha vỗ về ấm áp. Rồi cô gạt nước mắt. Không phải dì Du vẫn luôn luôn ở bên Đình Nghi đấy sao?