Editor: Gà - LQĐ
Mười lăm tháng bảy, tiết Vu lan.
Màn đêm buông xuống, trên đường cũng không vắng vẻ như bình thường, ngược lại đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt. Đưa mắt nhìn lại, đám đông gần tửu quán, thanh lâu bắt đầu tuôn ra, nhóm người cười đùa nguyện ở đây trầm mê cả đời. Sau đó, dân chúng bình thường trên đường đều có trật tự dũng mãnh lao về một hướng. Xa xa mơ hồ có thể thấy được một nhánh sông, lười nhác chảy về phía nơi mọi người không thể chạm đến.
Trong đám người có một vị công tử mặc thanh y, một đôi mắt đào hoa cười như không cười, vô cùng nhàn nhã phe phẩy cây quạt. Nữ tử áo trắng bên cạnh y có một mái tóc đen mềm mại, vốn nên hỗn độn, nhưng giờ phút này trông rất xinh đẹp như không nhiễm khói lửa nhân gian. Hai người đứng cùng một chỗ, cứ như một đôi kim đồng ngọc nữ, xứng đôi vô cùng, dẫn đến vô số người nhỏ giọng nghị luận.
"Thập Ngũ, hôm nay là ngày long trọng như thế, vậy mà nàng chẳng chịu cột tóc?" Thanh y nam tử mỉm cười nói.
Nữ tử áo trắng liếc xéo y một cái, dùng giọng lạnh lùng không đổi nói: "Sẽ không cột."
- - Không sai, người đến chính là Mã Văn Tài và Thập Ngũ.
"Ây da, vậy phải thế nào mới được? Chẳng lẽ sau này nàng thành gia thất cũng không cột sao? Điều này là điềm xấu với nhà chồng của nàng đấy." Mã Văn Tài khép cây quạt lại, khóe môi mỉm cười, dùng cán quạt ra vẻ buồn rầu gõ trán của mình.
Vốn chỉ nói đùa, ai ngờ Thập Ngũ nghe xong thì đông cứng ngừng bước chân lại. Mã Văn Tài cũng ngừng lại, quay đầu nhìn về phía nữ tử có thần sắc âm tình bất định, kỳ quái hỏi: "Sao thế?"
"Mã Văn Tài, ta vốn đã chết, sao còn nói chuyện thành gia thất?" Trong mắt Thập Ngũ mơ hồ có một tầng sương mù, như lớp băng mỏng xuất hiện trên còn sông lúc đầu đông, ánh mắt Thập Ngũ trông rất khó hiểu.
Bốn mắt nhìn nhau, trong ống tay áo Thập Ngũ dần dần nắm chặt thành quyền, đang muốn xoay mình chạy lấy người, lại bị Mã Văn Tài nhanh hơn một bước bắt lấy. Hơi thở ấm áp phả bên tai Thập Ngũ, nhưng nàng chỉ cảm thấy lạnh đến thấu xương. Mã Văn Tài không để ý khẽ cười, biến hóa từ trong ống tay áo lấy ra một cái mặt nạ màu trắng, nhẹ nhàng đeo vào mặt Thập Ngũ.
Thập Ngũ kinh ngạc một chút, theo bản năng muốn né tránh, nhưng vì bị y giữ chặt không thể động đậy nên đành thôi.
Mặt nạ này vô cùng tinh xảo, rất thích hợp đeo trên mặt Thập Ngũ, dường như vì nàng mà chế ra vậy. Trên mặt nạ chỉ để lại khe hở cho mắt và mũi, cho người mang mặt nạ thấy rõ đường đi và hít thở.
"Màu thích hợp với nàng nhất quả nhiên vẫn là màu trắng."
Môi Mã Văn Tài nhẹ lướt qua trán Thập Ngũ, lời nỉ non từ miệng y bay vào tai Thập Ngũ, khiến nàng run rẩy một hồi.
Ý loạn tình mê chỉ trong một chốc, Mã Văn Tài đã đứng thẳng lên rất tự nhiên dắt tay Thập Ngũ tiếp tục theo đường vừa rồi đi về phía trước. Thập Ngũ đeo mặt nạ thêm toàn thân màu trắng, giờ phút này càng trông như một du hồn quỷ mị. Vì bị cản trở, giọng nói của Thập Ngũ từ trong mặt nạ truyền ra cũng hơi ngột ngạt: "... Mặt nạ này... Ngươi mua khi nào?"
"Không phải mua, tự ta làm. Thích không?" Mã Văn Tài cũng không quay đầu lại nói.
"Thiếu gia như ngươi cũng sẽ tự mình làm mấy món đồ chơi này." Trong lời nói của Thập Ngũ mang theo vẻ châm chọc đạm mạc.
"Làm gì đó chỉ cần có tâm thì có thể làm tốt. Đã muốn tặng đồ cho nàng, đương nhiên phải tự mình làm mới có ý nghĩa." Mã Văn Tài dễ dàng tứ lưỡng bạt thiên cân [1].
[1] tứ lưỡng bạt thiên cân: bốn lạng địch ngàn cân là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất. (Nguồn: ngocanhbranding.com)
Thập Ngũ không nói gì nữa, chỉ vào lúc Mã Văn Tài không thấy, dùng ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng vuốt ve mặt nạ trơn bóng lại lạnh như băng, đáy mắt xuất hiện nét lo lắng không dễ nhận ra.
Đám người chậm rãi dừng lại, đến đích. Chỉ chốc lát sau nghe thấy trong bóng đêm loáng thoáng có tiếng nước, trong lúc đó yên tĩnh chảy xuôi trong ngón tay của mọi người. Một ánh sáng nhu hòa điểm tiếp sáng lên, chiếu rọi vẻ mặt bình tĩnh lại thương cảm của dân chúng. Mười lăm tháng bảy, vốn còn là ngày nhân thế hoài niệm người đã qua đời. Thả hoa đăng, cũng vì để linh hồn lạc đường được yên nghỉ.
Thập Ngũ cảm thán một tiếng, trong miệng rõ ràng nhỏ giọng niệm Vãng Sinh chú [2].
[2] Vãng Sinh chú: là thần chú Vãng sanh Tịnh độ hay còn gọi là chú Đà la ni được trì niệm trong các khóa lễ Tịnh độ, cầu siêu, có công dụng diệt được các trọng tội như: Tứ Trọng, Ngũ Nghịch, Thập Ác, Hủy Bán Chánh Pháp…
Thần chú này được trích từ trong kinh Bạt nhứt thiết nghiệp chướng căn bổn đắc sanh Tịnh độ Đà la ni, có tên đầy đủ là Bạt nhất thiết nghiệp chướng căn bản đắc sanh Tịnh độ Đà la ni. (Nguồn: baomoi.com)
Mã Văn Tài cũng mua một cốc hoa đăng, châm rồi thả vào sông, thần sắc dịu dàng ngẩng đầu nhìn Thập Ngũ: "Tiết Vu lan năm ngoái, hoa đăng của ta chỉ thả vì mẹ ta. Năm nay, ta thả cho một mình nàng."
Lúc Thập Ngũ kinh ngạc thì, Mã Văn Tài đã đứng dậy nhanh chóng ôm eo Thập Ngũ nhảy thẳng xuống sông, khiến mọi người đều không ngừng kinh hô.
Khoảnh khắc mất thăng bằng chìm vào trong nước khiến cho người dù vô cùng lạnh nhạt như Thập Ngũ cũng cảm thấy kinh hoảng, dòng nước lạnh lẽo như xuyên thấu qua mặt nạ không hề trở ngại tràn vào miệng nàng. Trước mắt hoàn toàn mơ hồ, chỉ có một bóng hình màu xanh hư vô. Nếu không phải tay Mã Văn Tài nắm chặt cổ tay nàng, có lẽ Thập Ngũ đã cảm thấy bản thân sẽ lại bị vứt bỏ.
... Lại? Nàng từng bị vứt bỏ khi nào? Thập Ngũ bị suy nghĩ trong đầu mình làm kinh ngạc.
Trong đầu như có trói buộc gì đó muốn giãy thoát, Thập Ngũ thống khổ nheo hai mắt lại, trong miệng vô thức thì thào tên Mã Văn Tài. Nhưng một khi hé miệng thì trong cổ họng lập tức tràn đầy nước lạnh, nàng bị nghẹn đến mặt đỏ tai hồng.
Vì sao ở trong nước mà món đồ đó vẫn dán chặt trên mặt nàng...
Vì sao Mã Văn Tài đột nhiên ôm nàng nhảy xuống...
Môi Mã Văn Tài đóng mở, không biết đang nói gì. Nhưng lời nói y thốt ra lại như có sinh mệnh hóa thành một chuỗi xiềng xích từng vòng từng vòng che chắn lên người Thập Ngũ.
Trên bờ tiếng động càng ngày càng ầm ĩ, bước chân cũng càng ngày càng loạn. Nhưng Thập Ngũ và Mã Văn Tài vẫn ở trong nước, Mã Văn Tài bắt lấy Thập Ngũ đang giãy dụa, chết cũng không chịu buông tay. Đến cùng không biết giằng co bao lâu, lúc Thập Ngũ cảm thấy hô hấp khó khăn, môi Mã Văn Tài mới phủ lên mặt nạ của Thập Ngũ, cách mặt nạ mỏng manh triền miên cùng nàng.
Lúc được Mã Văn Tài ôm lên bờ, cả người Thập Ngũ đều ướt đẫm, tóc dài cũng ướt chèm nhẹp rũ xuống người, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật. Trái lại Mã Văn Tài, tuy y phục trên người không loạn lắm, nhưng sắc mặt cũng trắng đến mức khó nhìn. Người trên bờ thấy hai người lên, ào ạt ôm chăn nhà mình ra giúp bọn họ sưởi ấm.
"Mã Văn Tài, ngươi không nên như thế." Môi Thập Ngũ đông lạnh trắng bệch, thốt ra một câu như vậy khiến người khác không hiểu rõ.