Bán Duyên Tu Đạo Bán Duyên Quân

Chương 4: Hay là nàng thật sự không hiểu?




Editor: Gà - LQĐ

Vào đêm 15 mỗi tháng, đối với Thập Ngũ và Mã Văn Tài mà nói đến rất nhanh, đặc biệt cũng là lúc Mã Văn Tài và Thập Ngũ tán gẫu.

Mỗi lần đưa thư xong rồi tán gẫu hầu như đã trở thành thói quen của hai người bọn họ, mà thói quen này từ lần đầu tiên truyền thư đã bắt đầu giữ lại đến hôm nay. Tuy Thập Ngũ là quỷ sai, nhưng cũng là một trong đông đảo Quỷ hồn, không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Đôi khi Mã Văn Tài cũng sẽ oán giận mỗi tháng chỉ có thể ở cùng với Thập Ngũ ngắn ngủn mấy canh giờ như thế.

Vẻ mặt Thập Ngũ nhiễm chút hứng thú xinh đẹp, hỏi ngược lại: "Vậy ngươi hy vọng chúng ta ở cùng nhau bao lâu?"

Mở chiết phiến ra, Mã Văn Tài nhẹ nhàng đong đưa hai cái rồi sảng khoái khép cây quạt lại, mỉm cười trả lời: "Một đời một kiếp."

Thập Ngũ im lặng một lát, giương mắt nhìn vào mắt y, ánh mắt đạm mạc. Bên ngực trái của nàng rỗng tuếch, không có cảm giác gì: "Ngươi sẽ già, sẽ chết, còn ta thì không."

Mỗi khi nói đến đây, Mã Văn Tài sẽ sửng sốt, sau đó im lặng không nói. Lại sau đó đề tài sẽ ngưng hẳn ở đây, thẳng đến tảng sáng là lúc Thập Ngũ yên lặng rời đi.

Chẳng qua không biết có phải vì Mã Văn Tài đến học viện đọc nhiều sách hay không, Thập Ngũ cảm thấy mấy ngày nay tài ăn nói của Mã Văn Tài càng ngày càng tốt, trước đây thường xuyên bị Thập Ngũ nói á khẩu không trả lời được bây giờ đã biến thành Thập Ngũ không còn lời nào để nói. Thập Ngũ tự động đổ hết cho việc vì Mã Văn Tài đọc rất nhiều sách.

Ngày hôm đó Mã Văn Tài nói với nàng về chuyện của học viện, nói đông xả tây giật [1] đến học viện và một học sinh cùng học viện với y - - Chúc Anh Đài.

[1] đông xả tây giật: nói chuyện trên trời dưới đất, không có thứ tự gì.

Mã Văn Tài miêu tả dung mạo của người đó, nói rất nhiều ví dụ liên quan đến Chúc Anh Đài, cuối cùng đưa ra một kết luận ‘Chúc Anh Đài chắc chắn là nữ tử’. Khi Thập Ngũ nghe y giảng giải, thì không nói một lời, ánh mắt nhìn trăng tròn, đoán không ra cảm xúc gì. Nàng nghe Mã Văn Tài nói một câu ‘Ta muốn đến xác nhận xem hắn có phải là nữ tử không’ thì mới hoàn hồn:

"Sau đó?" Thập Ngũ liếc y một cái.

"Sau đó?" Mã Văn Tài lặp lại một lần, trong ánh mắt đào hoa tràn đầy ý cười: "Đương nhiên đến cửa cầu hôn, cưới nàng ấy về nhà." Sau đó y dựa sát vào Thập Ngũ, lông mi dài như nữ tử đảo qua trán Thập Ngũ, mang đến cảm giác hơi ngứa: "Thập Ngũ có ý kiến gì không?"

Hô hấp Thập Ngũ bị kiềm hãm, buông mi mắt xuống che khuất cảm xúc của nàng, không dấu vết muốn kéo giãn khoảng cách giữa nàng và Mã Văn Tài: "Như vậy thì chúc Mã đại gia ngài đạt thành tâm nguyện vậy." Từ đầu đến đuôi, giọng điệu của Thập Ngũ đều đạm mạc, không có gì phập phồng, dường như chuyện này không có liên quan gì đến nàng.

Không ngờ động tác của Mã Văn Tài nhanh hơn nàng một bước - -

Mã Văn Tài giữ chặt cổ tay vô cùng tinh tế của nàng, xúc cảm ấm áp từ cổ tay lan tỏa lên người Thập Ngũ, đối với nàng mà nói lại như một tia chớp bổ vào lòng nàng. Thập Ngũ mạnh mẽ giãy dụa, ai ngờ Mã Văn Tài càng nắm càng chặt, làm cổ tay nàng xuất hiện dấu ngón tay.

Thập Ngũ giương mắt nhìn y, trong con ngươi hình như lóe ra tức giận.

Giờ phút này Mã Văn Tài nhìn nàng, chứa ý cười, dùng con ngươi sâu thẳm khóa nàng lại: "Thập Ngũ, đừng ầm ĩ."

"Ta không có." Thập Ngũ tiểu thư quay đầu đi, không chịu thừa nhận.

Một giây sau cái ôm ấm áp của Mã Văn Tài chợt bao quanh nàng. Gió mát thổi qua, Thập Ngũ đều không cảm giác được gì, quanh thân nàng cũng chỉ có mùi hương thoang thoảng và hơi ấm cơ thể của Mã Văn Tài. Vòng ôm nam tử này của y vì nàng chắn sương gió, cho nàng một không gian ấm áp.

Thập Ngũ bị đặt trong lòng y, thậm chí tai có thể nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực của y. Sau đó, ngực y khẽ chấn động, giọng nói trầm thấp của Mã Văn Tài xuyên qua ngực truyền đến tai Thập Ngũ: "Hay là nàng thật sự không hiểu?"

Nàng không nói gì, chỉ níu chặt góc áo của chính mình.