Kỳ thực tôi sớm đã không thể chịu đựng nổi khi bị cái danh dự ngu ngốc này buộc chặt.
Hoặc đơn giản, tôi thà tự hủy đi đôi cánh của mình, tuyệt vọng sống trong cái lồng này.
Kỳ thực tôi sớm đã chán ghét hai loại tính cách luôn giằng co trong cơ thể mình.
Hoặc đơn giản, tôi thà cúi đầu van xin Thần linh buông tha không đối kháng.
Kỳ thực tôi sớm đã chán ghét sự đáng yêu của bản thân mình.
Có lẽ đơn giản, tôi nên làm bộ mặt không chút thay đổi cho các người thấy rõ sự lạnh lùng tàn nhẫn của tôi.
Kỳ thực tôi sớm đã không thể chịu đựng nổi sự lý trí của chính mình.
Hoặc đơn giản, tôi nên nhắm mắt để Thần linh chi phối tất cả mọi thứ.
Kỳ thực tôi sớm đã không thể chịu đựng nổi áp lực cùng sự ẩn nhẫn.
Có lẽ đơn giản, tôi nên thu hồi mọi loại đạo đức để cho các người thưởng thức tất cả sự thù hận và tàn nhẫn của tôi.
Kỳ thực tôi sớm đã không thể chịu đựng được sự đơn giản và thẳng thắn của chính mình.
Có lẽ đơn giản, tôi nên câm miệng lại, im lặng, âm trầm đến đáng sợ.
Kỳ thực tôi sớm đã hiểu được không một ai có thể chạy trốn sự thật.
Tôi chỉ mang theo sự cô độc, mẫn cảm, kinh khủng cùng với nỗi bất an mà bản thân tôi sở hữu mà thôi.
————– Tiếng lòng của Cố Mạc Tu
Phòng ở nhỏ hẹp, ngọn đèn mờ tối, trên vách tường treo hàng loạt các mẫu hình xăm.
Một người đàn ông tóc đuôi ngựa đi tới, hướng về phía chúng tôi cười cười: “Tôi còn tưởng là ai, không ngờ là Cố đại minh tinh cuối ngày còn có thời gian đến thăm cái cửa hàng nhỏ này của tôi.”
Tôi khó hiểu quay đầu nhìn Cố Mạc Tu.
Khóe môi anh gợi lên, nắm lấy hai vai tôi: “Không hài lòng?”
Người đàn ông cười vui: “Làm sao có, làm sao có! Đại minh tinh tới đây, cửa hàng nhỏ của tôi chắc chắn sẽ ăn nên làm ra!” Sau đó đem ánh mắt chuyển dời về phía tôi, tinh tế đánh giá: “Đây là người đàn bà của anh à? Đẹp thì có đẹp, chỉ có điều hơi gầy, tôi vẫn thích phụ nữ béo hơn, lúc sờ vào có chút thịt mới thích!”
Cố Mạc Tu lấy chân đạp anh ta một cái: “Còn nhìn nữa, tôi đánh hỏng mắt anh!”
Người đàn ông lập tức cười hì hì xua tay: “Ồ, tôi không nhìn là được chứ gì! Lại đây đi, tất cả đã chuẩn bị tốt!”
Trong lòng tôi vẫn đang bối rối như cũ.
Cố Mạc Tu hôn lên khóe môi tôi: “Đừng sợ, chỉ một chút sẽ xong ngay!”
“Cái gì?” Tôi ngẩng đầu.
Anh mỉm cười, lôi kéo tôi đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống: “Bây giờ bắt đầu đi!”
Người đàn ông cầm trên tay một cây kim nhỏ dài, nhìn tôi: “Chắc sẽ có chút đau, nhưng rất nhanh sẽ qua đi!”
Tôi vẫn còn u mê, quay đầu dùng ánh mắt tra hỏi nhìn Cố Mạc Tu.
Anh nói: “Hình xăm, anh muốn lưu lại trên người em một thứ hình xăm chỉ thuộc về anh.”
Một nơi trong tim nhất thời phá thành từng mảnh nhỏ.
Cố Mạc Tu thật sự biến thái.
Người kia hỏi: “Xăm lên chỗ nào?”
“Cổ.”
Nhất thời tôi đứng phắt dậy, ảo tưởng chạy trốn.
Cánh tay một phen bị anh kéo lấy: “Em muốn chạy trốn sao?”
Tôi cắn môi, phẫn nộ trừng mắt anh: “Cố Mạc Tu, anh đừng quá đáng!”
“Quá đáng sao? Tại sao anh không biết nhỉ!” Một tay anh chống cằm, tay còn lại nắm lấy cánh tay tôi: “Ngoan, mau ngồi xuống, sẽ không hề đau, anh sẽ ôm em!”
“Cố Mạc Tu, anh…”
Sắc mặt anh đen xuống: “Còn muốn anh nhắc lại một lần nữa?”
Nhụt chí, trừ bỏ bóng tối, không còn nơi nào để đi.
Ngồi xuống.
Mũi kim trong tay người đàn ông kia càng lúc càng gần.
Theo bản năng, tôi nắm chặt lấy tay Cố Mạc Tu.
Anh giữ lấy, dùng nhiều sức hơn.
Cảm giác đau đớn bén nhọn từ cổ truyền xuống.
Con ngươi của tôi dần dần mở rộng.
Cố Mạc Tu ôm chặt hơn, nhưng tôi không hề cảm nhận được một chút ấm áp như trước kia nữa, càng thêm lo lắng.
Lâu như cả nửa thế kỷ.
Người đàn ông buông kim ra, vỗ tay: “OK! Nhớ trong khoảng thời gian ngắn không nên tiếp xúc với nước!”
Cố Mạc Tu gật đầu: “Cảm ơn!”
Tôi nói không nên lời từ khi tới đây.
Cắn môi, cố gắng nuốt nước mắt vào lòng.
Anh thay tôi gói ghém quần áo kỹ lưỡng, nói lời tạm biệt với người đàn ông kia.
Đường cái vào đêm khuya, trống trải yên tĩnh.
Có một cửa hàng chưa đóng cửa, bên trong truyền ra âm nhạc của BAD BLOOD.
Một cơn gió thổi qua, tôi nắm lấy áo khoác thu người vào trong.
Anh kéo tôi vào trong lòng, đi về phía bãi đỗ xe.
“Anh hy vọng lúc em lạnh, đầu tiên nghĩ tới chính là anh, mà không phải áo khoác ngoài của em!” Anh trầm giọng.
Tôi gật đầu: “Vâng!”
Anh nhàn nhạt liếc tôi một cái, sau một lúc nói tiếp: “Thật xin lỗi!”
Tôi cười trào phúng.
Xe khởi động, chạy băng băng qua ngã tư đường.
Tôi mở cửa kính xe ra, làm gió quất vào mặt.
Gió lạnh, phải chăng có thể làm tôi tỉnh táo được đôi chút?
Năm năm nay nhớ nhung, cùng với một tháng chờ đợi, chẳng lẽ chỉ là ảo giác của tôi?
Trở lại phòng.
Anh cởi áo khoác, ngồi trên ghế salon, hút thuốc.
Dì giúp việc đã trở về nhà.
Căn biệt thự lớn trống trải, chỉ còn lại hai người chúng tôi.
Hai con người im lặng.
Trong không khí, nổi lên lơ lửng hơi thở tuyệt vọng.
Cổ họng tôi có phần khô đến khó chịu.
Đứng dậy.
Anh lập tức bắt được cánh tay của tôi: “Đi đâu?”
Tôi cười lạnh: “Khát nước, muốn rót ly nước, có thể chứ?”
Anh có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn buông ra.
Đi đến phòng bếp, đổ một ly nước đá lớn, từng ngụm từng ngụm rót xuống.
Theo cổ họng, một luồng khí lạnh truyền xuống trái tim.
Tôi trở lại phòng khách, đi qua hành lang, đến trước gương lớn, liếc mắt một vòng.
Hình xăm màu đỏ trên cổ, vài chữ thật to: MINE FOREVER (vĩnh viễn thuộc về tôi)
Nhìn chính mình như vậy, thân hình gầy gò, khuôn mặt uể oải. Càng muốn cười to lên.
Giật nhẹ khóe miệng, sau đó độ cong càng lúc càng lớn, cuối cùng thất thanh cười ha hả, che bụng, ngồi xổm xuống, cười rối tinh rối mù.
Cố Mạc Tu nghe thấy tiếng, chạy lại đây.
Thấy tôi như thế, nhíu mi.
“Em cười cái gì?” Anh hỏi.
Tôi ngẩng đầu, nhìn anh, cười đến mức nước mắt chảy xuống.
“Nói mau!” Anh bực tức, sắc mặt lạnh lẽo.
Tôi nói: “Giết chết tôi đi!”
Anh sửng sốt, tay nắm chặt. Bả vai run run.
Tôi cười to hơn, đứng lên đi về phía anh.
Kéo áo anh: “Đừng nói với tôi anh không dám!”
Lông mày của anh nhăn lại càng sâu.
Tôi vuốt lông mày anh: “Đừng lúc nào cũng nhíu mày, anh không thích hợp với loại vẻ mặt này!”
“Em lại ảo tưởng!” Hồi lâu, từ cổ họng anh phát ra được vài chữ.
Tôi lùi về phía sau vài bước, dựa vào vách tường lạnh như băng, nghiêng đầu, sợi tóc che đi khuôn mặt.
“Đúng thế, tôi đang ảo tưởng!” Dừng một chút lại nói: “Sao, còn phương pháp gì tra tấn tôi nữa không? Ví dụ, mua xích cho sủng vật đeo lên cổ tôi, chẳng phải tốt hơn sao? Càng giống một con chó!”
Anh im lặng.
Giọng nói của tôi có chút nghẹn ngào.
“Tôi nói, tại sao anh phải làm như vậy?” Cái mũi chua xót: “Chẳng lẽ khóa tôi lại, còn chưa đủ sao?”
“Em là của anh!” Anh nói.
Tôi cười đến mức nước mắt ngăn không được chảy ra.
Đột ngột đẩy mạnh anh xuống sàn, nắm chặt cổ áo anh: “Trả lại cho tôi, đem anh trai trả lại cho tôi. Anh không phải anh ấy, anh là đồ ma quỷ! Anh đem anh trai trả lại cho tôi!…”
Anh cũng không phản kháng, chăm chú mím chặt môi, không nói.
Sức lực của tôi càng lúc càng lớn.
A! Nhớ… cứ như vậy giết chết anh ta!
Sắc mặt của anh càng ngày càng tái nhợt.
Tôi ngạc nhiên dừng tay, kinh hoảng nhìn chính mình: “Tôi đang làm cái gì? Đang làm cái gì?”
Anh tối nghĩa ho khan vài tiếng: “Vì sao không… Khụ khụ khụ… Tiếp tục xuống tay … Giết chết anh…”
Tôi sửng sốt.
Anh bắt được tay của tôi, đặt lên cổ mình: “Trước khi em rời đi, giết chết anh đi. Giết chết anh đi!” Anh rít gào.
Không phải như thế. Không phải như thế.
Vì sao lại biến thành cái dạng này?
Không phải chỉ cần yên lặng đứng bên cạnh anh, một ngày nào đó sẽ tốt đẹp hơn sao?
Vì sao vẫn đi đến bước này?
Tôi không muốn giống như Cố Kỳ Ngôn.
Không muốn!
Ánh mắt miết đến tấm gương, trong lòng có chút lộp bộp.
Chỉ một giây sau, đụng chạm.
‘Rầm’ một tiếng, tấm gương vỡ nát.
Cố Mạc Tu kinh hãi.
Không đợi anh tiến tới, tôi liền nhặt lên một khối thủy tinh sắc nhọn, không chút do dự cắm vào ngực.
Đau đớn bén nhọn.
Đã có cảm giác được giải thoát.
Thật thoải mái!
Tầm mắt dần dần mơ hồ.
Tôi nhìn thấy Cố Mạc Tu khóc.
Anh liều mạng che vết thương của tôi, lắc đầu: “Không cho em chết, Tiểu Lạc, Tiểu Lạc, anh không cho em chết!”
Tôi cười vô nghĩa: “Anh trai… Nhớ…quá… Anh… A…”
Ý thức biến mất.
Một mảnh đen tối. Còn sót lại chút ý thức.
Tế bào não hoạt động.
Nó đang nói: Được chết thật tốt. Thật thoải mái! Rốt cuộc giải thoát rồi. Như vậy mọi cảm giác tuyệt vọng, không cần trở lại! Không cần trở lại!
Trong mông lung, tôi ngửi được mùi gay nồng của thuốc sát trùng.
Có người đang khóc.
Là Cố Mạc Tu sao?
Anh đang khóc sao? Vì sao phải khóc?
Đừng khóc! Em ở ngay cạnh anh đây, không phải sợ, em lập tức sẽ đến bên anh.
A! Thân thể nặng nề quá.
Trong đầu xẹt qua một loạt hình ảnh.
Đó là Cố Mạc Tu lúc nhỏ.
Anh ôm tôi ngồi ở hành lang phơi nắng.
Làn da trắng nõn, mái tóc mềm mại, ngữ điệu mềm nhẹ.
Thật đáng yêu.
Chỉ có điều ngấn lệ trong mắt lại lóe ra.
Vì sao phải khóc? Đừng khóc!
Cô bé trong lòng đang cười.
Cô bé ôm lấy cậu bé, làm nũng: “Anh trai, em thích anh nhất!”
Cậu bé lập tức ngừng khóc, tiến đến bên tai cô bé, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Lạc, anh trai vĩnh viễn ở cùng với em.”
Đây là lời thề anh dành cho em.
Kỷ niệm đẹp!
Sau đó hình ảnh chuyển đi, vẫn là Cố Mạc Tu.
Mái tóc dài của anh rối tung trên vai, hỗn độn mà sa sút.
Cuộn mình vào một góc sàn nhà, ôm ảnh chụp của tôi, âm ỉ nức nở: “Ngốc Ngốc… Em ở nơi nào…”
Tôi muốn nói với anh: Em ở đây! Anh quay đầu nhìn em! Em ở ngay bên cạnh anh.
“Ngốc Ngốc, anh rất nhớ em! Vì sao phải rời khỏi anh! Vì sao…” Anh đem ảnh chụp gắt gao ôm vào ngực, hàm răng cắn lên môi, tơ máu thấm ra.
A! Cố Mạc Tu, anh không cần làm như vậy…
Nước mắt chảy xuống.
Dần dần mở to mắt.
Ánh sáng thật chói.
Cố Mạc Tu ngồi dưới đất, dựa vào giường, nản lòng cúi đầu xuống.
Tôi động tay: “Anh trai…”
Anh nghe thấy, bả vai run run một chút, nhanh chóng quay đầu lại.
Tôi ngạc nhiên.
Gương mặt gầy yếu, râu mọc lởm chởm. Trên mặt đầy nước mắt.
Thấy tôi tỉnh lại, vui sướng không thể che giấu, lập tức ôm lấy tôi: “Thật tốt quá, em tỉnh! Thật tốt quá.”
Miệng vết thương bị anh đụng phải, cơn đau đớn lập tức truyền khắp cơ thể, kịch liệt ho khan: “Anh trai… Đau…”
Anh lập tức buông ra, thật có lỗi nhìn tôi, cười lau đi nước mắt: “Thật xin lỗi… Vừa rồi anh trai vui mừng quá … Quên … Thật xin lỗi… Nhưng … Tốt quá rồi.”
Tôi kinh ngạc đến ngây người.
Giọng nói run run: “Anh… Vừa rồi… Nói…”
Anh sửng sốt, sau một lúc, áy náy cúi đầu: “Ngốc Ngốc, thật sự xin lỗi… Là do anh trai không đúng! Về sau anh sẽ không như vậy, xin em đừng bỏ anh đi lần nữa!” Anh quỳ xuống, ghé vào đùi tôi: “Xin em đừng bỏ anh mà đi, anh đã mất đi em một lần rồi, không muốn mất em lần thứ hai!”
Anh khóc thút thít.
Tôi vuốt ve mái tóc của anh.
Làm sao có thể hình dung tâm tình tôi lúc này đây? Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc đến cuối đời?
“Đều đã trôi qua! Anh trai.” Tôi dịu dàng an ủi.
Thân thể anh còn đang run rẩy. Khóc gật đầu.
Cố Mạc Tu, đứa trẻ đáng thương.
Cửa bị đẩy ra. Bác sĩ đi đến. Đằng sau còn có vài người.
Lee, Copy, Con Vịt, còn có Biện Nghê!
Ánh mắt mọi người đều đỏ bừng!
Thấy tôi tỉnh lại, họ lập tức bước tới: “Hoa sen nhỏ, bà tỉnh rồi!”
“Mọi người… Tại sao lại đến?” Tôi nghi hoặc.
Con Vịt cười lạnh: “Nếu tôi không đến, phỏng chừng bà đã sớm chết!”
Tôi đang chuẩn bị mở miệng, Copy đánh gãy lời của anh ta, đi tới, cầm tay của tôi: “Năm năm! Rốt cuộc tìm được bà! Thật tốt quá. Rất nhớ bà, hoa sen nhỏ!” Nước mắt anh ta chảy ra.
Tôi mỉm cười an ủi anh: “Tại sao ai cũng trở nên thích khóc như vậy? Không có tiền đồ!”
“Không muốn chúng tôi khóc thì bà đừng bao giờ làm những chuyện để chúng tôi lo lắng như thế!” Biện Nghê đột nhiên rống lên.
Biện Nghê, em gái của tôi!
Tôi vẫy tay về phía cô ấy: “Biện Nghê, nhớ bà quá. Lại đây ôm tôi một cái!”
Cô ấy ủy khuất bĩu môi đi tới, tránh động vào vết thương của tôi, nhẹ nhàng ôm lấy tôi: “Bà đó! Tại sao lại làm những chuyện để người khác lo lắng như vậy, nếu không biến mất, lại tự làm hại bản thân! Thật sự không thể chịu nổi bà nữa rồi!”
Tôi mỉm cười: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, về sau sẽ không như vậy!”
“Bà nha, đứa trẻ chết tiệt, năm năm nay bà chạy đi đâu, một chút tin tức cũng không có! Chờ vết thương của bà lành hẳn xem tôi giáo huấn bà như thế nào!” Cô ấy chảy nước mắt bật cười.
Tôi gật đầu: “Được, chờ vết thương tôi khỏi, tùy bà xử lý!”
“Bà đó!” Cô ấy sủng nịnh lấy ngón tay đặt lên trán tôi: “Không biết trong cái não nhỏ này đang suy nghĩ cái gì đây! Thật là không thể hiểu bà!”
Tôi mỉm cười.
Lee cùng Con Vịt vẫn im lặng.
Cố Mạc Tu vẫn ghé vào đùi tôi như cũ, vùi đầu vào, không nói một lời.
Bác sĩ đi tới, quan sát vết thương của tôi, nói: “Miệng vết thương tuy rằng không có việc gì, nhưng mảnh thủy tinh gần chạm vào tim, về sau có khả năng sẽ để lại di chứng!”
“Di chứng?” Cố Mạc Tu đột ngột ngẩng đầu.
Bác sĩ gật đầu, buông ra dụng cụ: “Về sau nếu cảm xúc phập phồng bất thường, có thể sẽ rất đau!”
“Cái gì?” Con Vịt kinh hãi, tay nắm chặt.
“Nhưng cũng không có trở ngại gì, chỉ cần điều dưỡng cẩn thận, có thể hồi phục lại hoàn toàn!”
Im lặng.
Trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Tôi phá vỡ không khí khó xử.
“Ha ha ha ha, không có việc gì, không có việc gì!”
Bác sĩ nói: “Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi. Mọi người không nên ở lâu trong phòng!”
“Tôi biết rồi!” Lee gật đầu.
Bác sĩ rời đi.
Cửa vừa đóng lại, Con Vịt liền vọt tới, kéo Cố Mạc Tu từ trên mặt đất: “Đồ vô dụng, anh đã làm được một chuyện tốt rồi đấy…”
Cố Mạc Tu im lặng, tóc dài che đi khuôn mặt anh.
“Bụp!” Một cú đấm hạ xuống, đánh vào mặt anh.
Con Vịt nghiến răng nghiến lợi: “Anh đã làm được những gì… Tôi cần anh chăm sóc cô ấy, không cần anh đối xử với cô ấy như một con chó! Anh là đồ súc sinh! Cô ấy không chỉ là người anh thích, còn là em gái anh!” Anh ta gào thét: “Anh tưởng mình là cha mẹ cô ấy sao?”
Phòng bệnh đột nhiên im lặng.
Tôi cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Lee có ý tứ nhìn sang, cuối cùng ánh mắt dừng lại trước cổ tôi.
Tôi lập tức hoảng sợ che đi.
Copy đi qua, kéo Con Vịt ra: “Hoa sen nhỏ hiện tại cần nghỉ ngơi, các người muốn ồn ào thì ra bên ngoài náo loạn đi!”
Con Vịt khẽ cắn môi, buông lỏng anh trai ra, oán hận bỏ lại một câu: “Tôi chịu không nổi. Các người phải chết, toàn bộ chết hết đi! Chịu không nổi!”
Nói xong anh ta xông ra ngoài.
Tôi dúi đầu vào trong chăn.
Biện Nghê vỗ nhẹ lên lưng tôi: “Không có việc gì, không có việc gì!”
“Chiều nay có hai buổi biểu diễn, tất cả mọi người ra ngoài chuẩn bị đi!” Lee đột ngột mở miệng.
“Không được!” Cố Mạc Tu mở miệng: “Tôi phải ở lại chăm sóc Tiểu Lạc!”
Lee nhíu mày: “Tôi chờ cậu 10 phút!” Nói xong vẫy tay về phía Biện Nghê cùng Copy: “Đi thôi!”
Lúc đóng cửa lại còn liếc nhìn tôi một cái.
Tôi hiểu ý gật đầu.
Căn phòng nhàn nhạt hương hoa.
Cố Mạc Tu đi tới, ôm lấy tôi. Hôn lên hai chân tôi.
Lòng tôi đau, vuốt vuốt khuôn mặt anh: “Anh trai…”
“Thật xin lỗi… Thật xin lỗi…” Anh thì thào lên tiếng.
Tôi lắc đầu: “Không trách anh!”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!”
Tôi bất đắc dĩ cười cười: “Đều đã trôi qua. Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ sống tốt với nhau. Em sẽ không rời xa anh, anh cũng không nên rời bỏ em. Chúng ta cùng tận hưởng một cuộc sống hạnh phúc, được không?”
Anh ngẩng đầu: “Em thật sự không tức giận?”
Tôi sủng nịch cười cười: “Cho tới giờ em chưa từng giận anh!”
Anh giữ lấy mặt tôi, hôn lên khóe môi tôi: “Maria của anh… Tiểu Lạc…”
Tôi nhớ có lần Lee đã nói với tôi: “Mỗi lần nhìn thấy A Tu ở cùng em, giống như một sự cứu rỗi!”
Vì vậy, anh, tôi có thể bỏ lại anh sao?
Có lẽ, cái chết cũng không thể đem tôi rời xa anh!
“Đi làm việc đi! Đừng làm cho Lee khó xử!”
“Không cần!” Anh rầu rĩ mở miệng, giọng nói nồng đậm, ngữ điệu vụng về, giống như một đứa trẻ.
Tôi buồn cười giữ lấy mặt anh: “Không thể tùy hứng được!”
Anh lắc đầu như cũ: “Không cần!”
Tôi bất đắc dĩ, sử dụng đòn sát thủ, che ngực: “Đau quá… Ngực đau quá…”
Anh nóng nảy: “Làm sao vậy, làm sao vậy? Anh đi gọi bác sĩ, em cố gắng chịu một lát!” Nói xong định chạy ra bên ngoài.
Tôi giữ chặt anh, nhịn ý cười: “Anh không đi làm, em sẽ tức giận đến mức đau lòng!”
Anh ngạc nhiên, lập tức buồn cười: “Em, đứa trẻ này…”
Tôi nhìn anh chớp chớp con ngươi: “Nếu không muốn em đau, anh đi làm nhanh lên.”
Sau một lúc, anh gật đầu: “Được rồi! Em ngủ trước đi. Không được lộn xộn. Anh sẽ gọi điện cho dì giúp việc để bà ấy tới chăm sóc em! Buổi tối anh sẽ trở về!” Hôn hôn lên trán tôi: “Thật sự xin lỗi! Anh yêu em!”
Tôi mỉm cười cúi đầu: “Em cũng vậy!”