Bán Dực

Chương 31: Công nguyên 20XX: Ràng buộc




Liên Thực nói: “Hai con người cực đoan ở chung một chỗ, cuối cùng cũng phải chia tay. Chỉ chờ đợi đến khi nào tìm được một người khác để thay thế.”

Bà ta tự mình cấp cho con gái một kết cục đã được báo trước.

Thế nhưng tôi không nghĩ như vậy.

Tuy tôi không tin tưởng vào nghị lực của bản thân, thường xuyên vì tịch mịch mà không cam lòng, thường xuyên ghen tị hạnh phúc của người khác. Thế nhưng tôi không bao giờ suy nghĩ tiêu cực như vậy.

Vẫn luôn luyến tiếc anh.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi xanh. Xương ngón tay hoàn mĩ. Bờ vai rắn chắc. Ngũ quan rõ nét…

Tôi luôn tưởng niệm. Trong năm năm.

Cách xa nhau lâu như vậy, phải chăng cái ôm đã không còn như xưa.

Chỉ là…

Trước đó. Tôi kiên định sẽ không bao giờ nói với người khác biết quyết định của bản thân. Tôi đã phản bội chính mình.

Thẹn với cuộc sống. Bây giờ tôi muốn chuyên tâm đi tìm đáp án. Trước khi thực hiện. Không thể dễ dàng cho mình một đáp án sẵn có.

Nằm trên giường, cầm lấy cuốn tạp chí ở đầu giường lật xem.

Thật im lặng, lòng yên tĩnh như nước, không có sóng gợn.

Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ chạm xuống sàn nhà, chiếu vào trong phòng, phủ một màu vàng ấm áp.

Cố Mạc Tu đến công ty.

Người giúp việc mang đồ ăn lên.

Là một dì thân thiện. Thấy bộ dáng của tôi, hơi hơi kinh ngạc, cười ôn hòa: “Tiểu thư, chắc cô là người yêu của tiên sinh?”

Tôi cười cười gật đầu.

Bà đưa thức ăn trên tay cho tôi, nói: “Có một đêm tôi đem quần áo đã là xong vào phòng của tiên sinh, vừa lúc nhìn thấy cậu ấy đang cầm ảnh chụp của cô khóc!”

Tôi sửng sốt.

Bà ta lại nói: “Lúc ấy tôi rất sợ hãi! Tiên sinh khi ở bên ngoài, luôn mang một diện mạo không thể phá vỡ, đêm đó nhìn bộ dạng cậu ấy khóc, ừm… Nói như thế nào đây? Tựa như mất đi bảo bối trân quý vậy!”

Đôi mắt của tôi hơi hơi ướt át.

Tôi hỏi: “Dì à, dì ở đây bao lâu rồi?”

Bà ta ngẫm lại: “Ba năm rồi!”

“Vậy dì có thể nói cho tôi biết vài chuyện về Cố Mạc Tu mấy năm nay được không?”

Bà ta cười gật đầu: “Có thể!”

Mở hộp đựng thức ăn ra, nhét đồ ăn vào tay tôi: “Lúc tôi nhìn thấy tiên sinh quên luôn hô hấp! Ai da, thật là một thanh niên hoàn mỹ! Không chỉ hát hay, đối xử với mọi người cũng rất tốt. Chẳng qua…”

“Chẳng qua cái gì?”

“Cảm giác cậu ấy luôn bi thương! Nói chuyện nhàn nhạt, tươi cười nhàn nhạt, nhưng chỉ làm cho người khác cảm thấy đau lòng! Khi đó, mỗi buổi tối tôi đều có thể nghe thấy tiên sinh ở trong phòng khóc một mình!”

“Tôi làm cho cậu ấy ba năm, vẫn luôn coi cậu ấy là con cái để đối đãi! Có đôi khi thấy cậu ấy cầm dao thương tổn chính mình, thật sự không thể không thương tâm được!”

“Khi đó, tôi thường suy nghĩ, nhất định cậu ấy đã từng có một quá khứ đau buồn! Mãi đến đêm đó, thấy ảnh chụp của cô, tôi mới hiểu được, a, thì ra tiên sinh vì người yêu mà khóc!”

“Có lần tôi đã từng nghĩ cô đã chết! Sau đó nói bóng nói gió hỏi tiên sinh một chút! Nhưng cậu ấy nói, cô không chết, chỉ là không tìm thấy!”

“Nhưng…” Bà ta kéo dài âm cuối, sau đó cười cực kỳ hiền lành: “Hiện tại mọi thứ đều tốt đẹp!”

“Trời?” Tôi khó hiểu.

“Chắc hẳn cô không biết, sáng nay, bộ dáng tiên sinh ở trong phòng bếp làm bữa sáng, miệng khẽ ngân nga giai điệu, cái loại biểu tình dịu dàng này, từ trước đến nay, trong ba năm, lần đầu tiên tôi nhìn thấy! Lúc ấy tôi liền nghĩ, chẳng lẽ tiên sinh đã tìm thấy cô? Hiện tại xem ra, quả đúng như thế! Ha ha a!”

Tôi cười ngọt ngào.

Cố Mạc Tu vui vẻ là tốt rồi. Ngay cả khi đứng trước mặt tôi mang một dáng điệu mạnh mẽ, ngụy trang vẫn là ngụy trang.

“Tiểu thư, tiên sinh đối với cô như vậy…” Bà ta chỉ chỉ vào xiềng xích trên tay chân tôi, có chút xấu hổ: “Cô sẽ không trách cậu ấy chứ?”

Tôi lắc đầu.

Bà ta cầm lấy tay tôi, nói: “Nhất định cậu ấy đang sợ hãi, cho nên đối đãi với cô như thế! Tôi nghĩ không bao lâu sau, chờ đến khi cậu ấy an tâm, sẽ không làm như vậy nữa!”

Tôi nói: “Tôi biết, tôi không trách anh ấy, cho dù anh ấy có đem tôi khóa lại cả đời, tôi cũng không trách anh ấy!”

Bà ấy vui mừng cúi đầu: “Người trẻ tuổi, làm chuyện gì cũng oanh oanh liệt liệt như vậy. Chờ đến khi lớn tuổi hơn, cái gì cũng sẽ lạnh nhạt, phát hiện ra, kỳ thực lúc trước những thứ được coi là khúc mắc, mâu thuẫn, sẽ không cần cố ý làm nó trở nên rối rắm. Mọi thứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi! Hai người nếu như đều biết quý trọng lẫn nhau. Không thể quá cứng đầu…”

Tôi quay lại cầm tay bà ta: “Dì à, cám ơn dì. Tôi sẽ không bao giờ rời xa anh ấy!”

Tôi nghĩ, chắc hẳn biểu tình của tôi giờ phút này đây đầy quật cường mà hữu lực.

Muốn trở nên kiên cường, chỉ vì anh.

Trời tối. Mở TV ra.

Cố Mạc Tu trên màn hình, đang được phỏng vấn trong một chương trình truyền hình.

Anh mệt mỏi dựa vào ghế sofa, biểu tình hờ hững.

Người chủ trì hỏi: “BLOOD, nghe nói ngày hôm qua bỗng nhiên anh hủy bỏ toàn bộ kế hoạch biểu diễn là vì một người con gái, có phải không?”

Cố Mạc Tu lắc đầu: “Cũng không hoàn toàn như thế!”

“Trên báo nói, có người thấy anh cùng một cô gái trẻ tuổi ôm hôn trên cầu vượt, xin hỏi tin tức này có phải chỉ là lời đồn đại không?”

Anh nhíu mày: “Nếu thật thì sao, nếu giả thì sao?”

Người chủ trì có chút xấu hổ.

Con Vịt lấy đi sự chú ý: “Mấy tin trên báo đều là bịa đặt. Ảnh chụp kia cũng chỉ là hình thức PS hơi quá. Buổi chiều hôm qua BLOOD vì thân thể không khỏe nên ở trong bệnh viện trị liệu, cho nên tạm thời hủy bỏ buổi biểu diễn, thật sự không có quan hệ với bất kỳ cô gái nào.”

Người chủ trì ho khan: “Khụ khụ khụ… Là như thế sao…” Sau đó chuyển hướng về phía người xem: “Bây giờ, BAD BLOOD sẽ mang đến cho chúng ta ca khúc mở đầu album của họ ‘Ràng Buộc’, hãy cùng vỗ tay hoan nghênh họ.”

Âm nhạc kịch liệt nổi lên.

Người con trai mang cặp kính áp tròng xanh lam, hai mắt khẽ nhếch mở ra, âm thanh lạnh lùng, hút lòng người nghe.

Không biết khi nào thì cảm giác được nhịp đập của trái tim.

Vẫn chấp nhất truy đuổi giấc mơ đồng dạng

Mặc dù chỉ một giây sau tôi không thể sống sót

Nếu đem chúng ta tách ra như lời nói

Hơn bất cứ người nào đều mơ tưởng em

Hơn bất cứ người nào đều mơ ước ôm chặt lấy em

Hiện tại lại chỉ có thể đem tay bẻ gãy

Hung hăng ném vào bức tường cứng rắn

Em có nghĩ cần thử sức mạnh của sự ràng buộc này

Mặc kệ thời gian xói mòn thế nào cũng sẽ không thay đổi

Mặc kệ làm gì cũng không thể khép lại

Này giọt máu tươi trên ngực

Vĩnh viễn chỉ vướng bận mỗi em

Vĩnh viễn chỉ bảo vệ một mình em

Vọng tưởng tách khỏi tôi, thoát khỏi bức tường này

Bao lâu nhất định tôi sẽ đem ra nghiền nát

Em có nghĩ cần thử sức mạnh của sự ràng buộc này

Hai người cho dù tìm đến cái chết cũng sẽ không thay đổi

Em muốn làm tôi tổn thương, tôi sẽ tự phá hủy cơ thể này

Khao khát mãnh liệt tưởng niệm.

- Ràng Buộc -

Nhìn Cố Mạc Tu chói mắt trên màn hình, lòng có tự hào, có mất mát, có hoài niệm.

Âm nhạc, lý tưởng… sao?

Nghiêng đầu, mặt trời xuống núi, trời tối, bồ câu từ trên bầu trời đáp cánh xuống mặt đất.

Lúc tỉnh lại, đã vào đêm.

Bên giường trống trơn.

Có chút mất mát, tại sao anh vẫn chưa trở về?

Khát nước, rời giường rót nước.

Đột nhiên thân thể bị người ở phía sau lưng ôm lấy.

Mùi rượu lập tức sộc đến.

Tôi giật mình, mãnh liệt đẩy người nọ ra: “Ai?”

“Là anh!” Anh trầm giọng.

Bật đèn lên, thì ra là Cố Mạc Tu.

Ánh mắt chạm đến anh, hét rầm lêm: “Anh… Anh… Tại sao anh lại bị thương?”

Nói xong, lại thấy ngu xuẩn.

Cánh tay của anh đầy loại vết thương to, nhỏ khác nhau, một vùng thâm quầng có thể thấy rõ trên cánh tay trắng.

Anh đau thương nhìn tôi.

Tôi nuốt nước miếng, bắt buộc mình không được sợ hãi, tay chân luống cuống lục lọi, sau khi tìm được thuốc bôi, đi qua muốn thay anh băng bó.

Nhưng anh lại đẩy tôi ra, lạnh lùng nói: “Không cần lo cho anh!”

Tôi không để ý tới anh, ngồi xổm xuống cưỡng chế bắt lấy tay anh, rửa sạch miệng vết thương.

Màu đỏ tươi, màu đỏ tươi.

Đầu tôi có chút mê muội.

Cái đêm năm năm trước, đối với màu đỏ tươi tôi bắt đầu có ác cảm muốn bài xích. Chỉ cần vừa thấy, đầu sẽ choáng váng.

Đột nhiên cằm bị anh nắm lấy, mặt bắt buộc bị nâng lên: “Rốt cuộc em đang suy nghĩ cái gì? Tại sao lại im lặng như vậy? Rốt cuộc đang nghĩ làm cái gì?”

Khăn trải bàn cùng bình hoa bị lật đổ, rơi xuống mặt đất, rầm một tiếng, nát vụn!

Tôi im lặng nhìn, không hề tránh né ánh mắt của anh: “Anh bị thương! Có chuyện gì cũng nên băng bó vết thương xong hẵng bàn bạc!”

Nói rồi, rời khỏi tay anh, thay anh băng bó.

Thân thể đột nhiên bị anh đẩy, ngã ngửa ra sau, bàn tay bị ấn xuống, mảnh vỡ thủy tinh cắm sâu vào da thịt.

Đau đến mức thét lớn một tiếng, tay lặng lẽ rời đi. Không muốn để anh nhìn thấy.

“Anh giận em, khó chịu em, tra tấn em như thế nào, muốn trút giận kiểu gì cũng được. Chỉ cần anh đừng đối đãi với mình như vậy!” Tôi lại gần ôm anh vào ngực: “Cố Mạc Tu, anh đừng thương tổn chính mình.”

Anh cười lạnh: “Anh thương tổn chính mình thì sao? Đối với em mà nói dù gì cũng không quan trọng, không phải sao?”

Tôi thở dài, chỉ chỉ vào ngực: “Anh thương tổn chính mình, chỗ này của em rất khó chịu!”

Lời nói này thật quen thuộc, thật lòng, chỉ để nói với nhau.

Anh ngẩn người, lập tức trào phúng: “Khó chịu… sao?” Đẩy tôi ra, đứng lên, nhìn thẳng vào tôi, ngón tay sờ khuôn mặt tôi: “Anh sẽ an ủi em… như thế nào?”

Tôi cười cười.

Động tác nhẹ nhàng thế này, thay cho màn khởi đầu của sự trừng phạt.

Cố Mạc Tu độc quyền trừng phạt.

Vẻ mặt của anh càng ngày càng thô bạo, đẩy tôi vào giường: “Vì sao lại cười? Em không sợ sao? Nói cho anh biết, em sợ hãi anh!”

Tôi ôm lấy anh, hôn lên trán anh: “Anh à, sợ hãi không thể làm cho người khác thần phục. Cho dù anh không thô bạo như vậy, em vẫn yêu anh.”

Vẻ mặt của anh lập tức cứng đờ.

Cắn bờ môi tái nhợt, gắt gao nhìn tôi chằm chằm.

Tôi vươn tay nhẹ nhàng chạm vào khóe môi anh: “Không cần cắn, sẽ bị thương!”

Sắc mặt của anh càng thêm khó coi.

“Em rất nhớ anh! Năm năm nay.” Tôi chân thành nhìn anh.

Anh trầm mặc.

“Em tin tưởng nhất định anh sẽ không vì sự tưởng niệm của em mà khinh bỉ em. Anh luôn là người hiểu rõ em nhất. Tự nhiên sẽ hiểu được.”

Bởi vì anh chính là anh…

Trên thế giới này chỉ có một người duy nhất. Người duy nhất tôi yêu.

Khóe môi anh gợi lên: “Nếu anh khinh bỉ em thì sao?”

Tôi lắc đầu: “Anh sẽ không.”

Vẻ mặt anh nhất thời mềm mại xuống, mọi sự phòng bị cùng ngụy trang trong nháy mắt phá thành mảnh nhỏ.

Sau đó, chất lỏng ấm áp theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống.

Anh vùi đầu vào lòng tôi: “Em sẽ yêu anh sao? Em sẽ luôn yêu anh sao? Em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh sao? Em sẽ không bao giờ rời đi nữa, đúng không?”

Tôi kiên định gật đầu một cái, nhẹ nhàng vỗ lưng anh: “Cố Mạc Tu, em sẽ không rời xa anh. Sẽ không!”

Anh không tiếng động mà khóc, nước mắt trong suốt vẫn mĩ lệ như vậy. Biểu tình yếu ớt lại mềm mại, giống như thiếu niên dịu dàng năm xưa.

Anh nói: “Tiểu Lạc, em cười thật từ bi.” Sau đó hôn tôi: “Tiểu Lạc, Tiểu Lạc, chỉ có em mới đủ khả năng cứu vớt anh, chỉ có em… Maria của anh!”

Tôi rất khó chịu.

Loại cảm xúc này, giống như một người bị cắt đi khối gan trong cơ thể, đau đớn lại hư không.

Loại yêu này làm tôi hiểu được, tình yêu làm cho người dịu dàng hơn. Nhiều khi chúng ta chỉ cần một nụ cười là có thể tiến thêm một bậc thang.

Sáng sớm tỉnh lại, thấy Cố Mạc Tu bên người.

Anh nằm ngiêng, một tay chống cằm, mái tóc vàng rủ xuống, xinh đẹp quyến rũ. Thân thể trang nhã trong sạch, khóe miệng mang theo đường cong ôn hòa. Vẻ mặt nhu hòa nhìn tôi.

Thấy tôi tỉnh lại, lập tức thu hồi sự tươi cười, thần sắc lạnh nhạt: “Tỉnh!”

Tôi còn chưa thưởng thức hết sự ôn nhu tuyệt sắc của anh, đã bị biểu tình lạnh như băng của anh làm cho ngạc nhiên đến mức ngây người.

Sau một lúc, lấy lại tinh thần, giơ ngón tay cái lên: “Bộ mặt này trở nên… Chậc chậc… Giống ông chủ lớn!”

Mặt anh đỏ lên, đẩy tôi ra: “Nói hươu nói vượn cái gì!”

Tôi cười hì hì: “Em có thể gọi anh trai không?”

“Không được!”

“Vì sao?”

Anh cười lạnh, trở mình ngăn chặn cơ thể của tôi: “Có muốn anh lặp lại câu nói ngày ấy một lần nữa không?”

Tôi sửng sốt.

Vì cái gì? Vì sao vẫn là cái dạng này? Chẳng lẽ rốt cuộc không thể trở lại như xưa sao?

Không khỏi cảm thấy phiền muộn, mãnh liệt đẩy anh ra.

Vẻ mặt của anh trầm xuống.

Tôi vội vàng giải thích: “Em… Anh… Em… Anh vừa đè lên tay em!”

Anh im lặng, khép hờ hai mắt chảy ra sự tức giận.

Tôi giơ tay trái bị thương lên: “Anh xem, bị thương!”

Anh lập tức bắt được tay tôi: “Sao lại thành thế này?”

Tôi cười khờ khạo: “Còn không phải do người nào đó ngày hôm qua làm ra!”

Anh nhìn đống thủy tinh vỡ trên mặt đất, lập tức rõ ràng, áy náy cúi đầu: “Thật sự… Không…”

Tôi vểnh tai.

“…Để anh lấy thuốc cho em!” Anh chần chừ trong chốc lát, chung quy không thể nói ra ba chữ.

Hơi hơi mất mát, nhưng, xem ra anh vẫn có phần quan tâm đến tôi, không nên so đo cùng anh nữa.

Anh cúi đầu thay tôi băng bó, thời gian tựa hồ đảo ngược về căn phòng màu trắng ấm áp ngày xưa.

Cùng một người, cùng một động tác.

Chỉ là, tâm tình cùng góc độ nhìn lẫn nhau, biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Nên cảm ơn sao? Hay nên đau buồn?

Nhìn gương mặt hoàn mĩ của anh, ánh mắt chuyên chú, không khỏi cảm thấy thoải mái: so đo cái gì chứ? Nếu không thay đổi như xưa, cũng có quan hệ gì.

Chỉ cần là anh đã tốt lắm rồi.

“Thân thể của em là thuộc về anh, cho nên, không được anh cho phép, không được có bất kỳ vết thương nào! Nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!” Anh đe dọa tôi, biểu tình lại khó chịu không được tự nhiên.

Tôi phì cười một tiếng, dung túng gật đầu: “Vâng!”

Anh càng không tự nhiên, quay sang không nhìn tôi nữa.

Tôi nói: “Nhưng mà có một điều kiện!”

Hàng mi giật giật.

“Nếu em còn phát hiện bất kỳ vết thương mới nào trên cơ thể anh, em sẽ tạo ra gấp đôi số vết thương như thế trên cơ thể mình!”

Thân thể anh cứng ngắc: “Em dám!”

“Có muốn thử xem không?” Vẻ mặt tôi nghiêm túc.

Giằng co, trong không khí có một tia lửa bốc cháy.

Cuối cùng, anh vẫn là người bại trận: “Được rồi!”

Tôi lộ ra ý cười thắng lợi.

Đừng có ý đồ Cố Mạc Tu sẽ cho tôi sự tự do. Trên thực tế, có lẽ tôi sẽ ở trong căn phòng này cả đời không bao giờ bước ra ngoài.

Bầu trời mờ mịt, có rất nhiều rất nhiều bồ câu bay qua.

Bên tai là ca khúc do Cố Mạc Tu trình bày:

Bị cấm BLOOD OF LOVE INSANE

Đối với thân thể bị thương xì xào bàn tán

OH YESTERDAY từ giờ trở đi

Ngay cả sinh mệnh cũng có thể vứt bỏ

Tình yêu này sẽ không biến mất, không thể tiếp tục yêu

Tình yêu này sẽ không biến mất, không thể tiếp tục yêu

I WANT YOU

I NEED YOU

Ngay cả hô hấp đều ngừng lại — I LOVE YOU

Điên cuồng THE RHYTHEM OF MY SWEET SONG

Muốn giữ và ngủ hết phần đời còn lại

OH VELVET RAIN khẩn cầu giọng nói

Cho dù sụp đổ sẽ biến mất

Tình yêu này sẽ không biến mất, không thể tiếp tục yêu

Tình yêu này sẽ không biến mất, không thể tiếp tục yêu

I HATE YOU

I PAPE YOU

Cơ thể chồng lên nhau I LOVE YOU

Này yêu sẽ không biến mất không thể đi yêu

Này yêu sẽ không biến mất không thể đi yêu

I WANT YOU

I NEED YOU

Ngay cả hô hấp đều ngừng lại — I LOVE YOU

Bỏ lỡ tương lai — I LOVE YOU

Rốt cuộc, từ khi nào lại biến thành một đứa trẻ như vậy?

Không biết dì ở nhà hàng thế nào? Khẳng định rất lo lắng cho tôi! Đã hơn một tháng rồi.

Muốn xem ti vi một chút, đột nhiên nhớ ra mấy ngày trước Cố Mạc Tu mang TV đi không có lý do.

Tôi kháng nghị, nhưng anh chỉ nói: “Em không cần có bất cứ liên hệ gì với bên ngoài. Ngoan ngoãn ở trong này chờ anh là tốt rồi!”

Tôi bị lời nói của anh làm im lặng.

Mỗi ngày, ngoại trừ tán gẫu vài câu cùng dì giúp việc, còn lại đều kéo theo xiềng xích đi đi lại lại trong căn phòng.

Bị quấy rầy, là giả.

Tôi có kinh nghiệm tội lỗi. Quang Đầu chết, Con Vịt chịu nhục, còn nữa, Liên Thực chết. Trong một sự yên tĩnh ấm áp, đột nhiên bị đột kích.

Mỗi lần hạnh phúc được một thời gian, chắc chắn sẽ có tai nạn xảy ra.

Kỳ thật thượng đế luôn ghen tị với những người yêu nhau.

Ông ta không muốn thấy sự tốt lành.

Từ trước, ông ta đã muốn Cố Mạc Tu hoàn toàn biến khỏi trái đất này.

Thay vào đó, là một người con trai lạnh lùng mạnh mẽ.

Tuy rằng tính cách đã biến chuyển rất lớn, tôi vẫn thương anh như cũ.

Buổi tối, Cố Mạc Tu trở về.

Anh ở trong bóng đêm, hút thuốc.

Ánh mắt trong khói lửa ẩn chứa sự hủy diệt.

Tôi xoa cặp mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, ngồi dậy: “Anh đã về rồi!”

Anh không lên tiếng.

Tôi nhìn anh cười cười: “Làm sao vậy?”

Anh đi tới, cởi bỏ các khóa trên người tôi.

Tôi ngạc nhiên.

Anh nói: “Theo anh đi đến một chỗ!”

Còn chưa chờ tôi trả lời, liền thay tôi mặc quần áo vào, ôm tôi đi ra cửa.