Tựa như bị mọi người xung quanh chỉ trích, Đoạn Hành Dạ thích làm việc một mình và hiếm khi hợp tác với người khác. Nhưng nhìn từ một hướng khác, nguyên chủ quả thực là một nhân tài hiếm có trong lĩnh vực cơ giáp.
Tô Minh Ca vừa mở trang dữ liệu ra, Đoạn Hành Dạ liếc mắt 1 cái liền thấy sự khác thường trong khu mô hình chuyên chở vũ khí. Điều này không chỉ là do sự nhạy cảm bẩm sinh đối với khía cạnh này, mà còn là trực giác được hình thành trong não bởi số lượng lớn bản vẽ của nguyên chủ. Nghĩ vậy, Đoạn Hành Dạ cũng không khỏi cảm thán – đời trước cậu được mọi người coi là tài năng xuất chúng, nhưng sau khi đổi đến thân xác của nguyên chủ lại có loại cảm giác thoát thai hoán cốt. Ngoài sự phát triển toàn diện hơn của bộ não, có lẽ nó còn bị ảnh hưởng bởi quá trình đào tạo mà nguyên chủ đã phải trải qua khi còn là thiếu niên.
Phải thừa nhận một điều rằng so với Đoạn Hành Dạ chỉ quan tâm đến nghiên cứu của riêng mình, Tô Minh Ca quả thực là một phó viện trưởng rất có lương tâm. Ngoài việc quản lý các sựu vụ của viện, anh ta cũng rất quan tâm đến đội vũ khí cơ gáp do mình lãnh đạo. Mà lần này, điều vô cùng kịch tính là Đoạn Hành Dạ chỉ nhìn lướt qua mà đã chỉ ra chỗ sai là hệ thống vũ khí của cơ giáp... Tất nhiên hắn không cố ý.
Với tâm lý “xem ngươi rốt cuộc tra lỗi thế nào”, Tô Minh Ca bước đến trước màn sáng. Đoạn Hành Dạ để bản vẽ mô hình ở tỷ lệ ban đầu là hai mét và đứng dậy.
Trên thực tế, Tô Minh Ca có chiều cao tương đương với nguyên chủ, nhưng sau khi đi giày cao gót lại vượt qua Đoạn Hành Dạ nửa cái đầu, sau khi nhận ra điều này, Đoạn Hành Dạ lặng lẽ tránh xaTô Minh Ca. Nhưng nhìn thấy cậu bước nhỏ sang một bên, Tô Minh Ca cho rằng Đoạn Hành Dạ không muốn đứng cùng mình, liền trợn mắt khinh thường nhìn đối phương, sau đó thì thào "Ầm" một tiếng.
Đoạn Hành Dạ phớt lờ động tác nhỏ của Tô Minh Ca, anh đưa tay phóng đại sai lầm vừa phát hiện ra trên màn sáng, "Nơi này, có vấn đề với cấu trúc." Nội tâm của Tô Minh Ca đã đánh dấu Đoạn Hành Dạ là "không -chuyên nghiệp ” trong vòng, bây giờ nghe đối phương nói kết cấu có vấn đề, vẻ mặt càng tỏ ra khinh bỉ.
Tô Minh Ca nhìn lướt qua màn sáng, sau đó quay người lại nói với Đoạn Hành Dạ, với vẻ đầy khó chịu, "Đây là kết cấu kết nối phụ trợ thứ ba, mô hình kinh điển mang vũ khí của hệ thống. Anh nghĩ sai ở điểm nào?"
Đoạn Hành Dạ giảm kích thước của mô hình và xoay nó lại, sau đó nhìn thẳng vào mắt Tô Minh Ca và nói: "Cấu trúc này rất kinh điển, nhưng nó không phù hợp với cơ giáp thế hệ thứ mười hai, và có nguy cơ bị thoát khỏi khống chế của tinh thần lực. ”
Thoát khỏi khống chế của tinh thần lực … Nghe xong câu này, Tô Minh Ca vốn tràn đầy tự tin lập tức sững sờ tại chỗ.
Làm sao Đoạn Hành Dạ biết được?
Trước đó, dưới sự lãnh đạo của Tô Minh Ca, tổ vũ khí cơ giáp đã bí mật thực hiện một số thí nghiệm mô phỏng khép kín với mô hình này. Kết quả của những bài kiểm tra đó quả thực giống như những gì mà Đoạn Hành Dạ đã nói, sau khi cơ giáp hoạt động được một thời gian nhất định, hệ thống vũ khí sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát của tinh thần lực. Đoạn Hành Dạ không nói nhảm... Nếu không phải vì tin rằng viện trưởng không có nửa điểm hứng thú với công tác của đội vũ khí, Tô Minh Ca sẽ nghi ngờ liệu đối phương có hay không quan sát cuộc thí nghiệm.
Nói tóm lại, trước đây tổ nghiên cứu chưa từng nghĩ đến cấu trúc kinh điển này, nhưng sau lời nhắc nhở của Đoạn Hành Dạ, Tô Minh Ca cuối cùng cũng nhận ra vấn đề trong tích tắc.
Thế hệ cơ giáp thứ mười hai là thuật ngữ chung để chỉ thế hệ cơ giáp mới do Đoạn Hành Dạ đổi mới. Tô Minh Ca luôn coi thường thế hệ cơ giáp này kém tiến bộ hơn thế hệ trước, nhưng hắn không ngờ rằng nhóm nghiên cứu của chính mình sẽ tiếp tục sử dụng mô hình cũ để cung cấp cho phiên bản này. Ngay lập tức, sắc mặt của Tô Minh Ca liền trở nên khó coi, việc bị Đoạn Hành Dạ chỉ ra được vấn đề này là một điều vô cùng sỉ nhục đối với hắn
Trong phòng làm việc trầm mặc một hồi, Tô Minh Ca âm thầm cắn chặt răng nói: “Cảm ơn viện trưởng đã nhắc nhở, hiện tại tôi liền đi tổ chức cuộc họp.” Nói xong, hắn xoay người bước nhanh ra ngoài văn phòng. Đôi giày cao gót tinh tế chạm xuống sàn, phát ra âm thanh có hơi chói tai.
Đối với mỗi nhân viên của Viện Nghiên cứu Cơ giáp,
hôm nay là một ngày căng thẳng. Đầu tiên là cuộc "kiểm tra" của Đoạn Hành Dạ vào lúc sáng sớm, và sau đó Tô Minh Ca bước ra khỏi văn phòng của Đoạn Hành Dạ với vẻ mặt u ám.
Tòa nhà của viện cách âm rất tốt, mặc dù văn phòng của Đoạn Hành Dạ là một khu thí nghiệm lớn với hơn 30 người, nhưng không ai biết bên trong có chuyện gì. Họ chỉ Tô Minh Ca sắc mặt không tốt bước ra khỏi văn phòng của Đoạn Hành Dạ, sau đó đi thẳng đến vị trí của đội nghiên cứu vũ khí.
Chẳng lẽ hai người này rốt cuộc không nhịn được cãi nhau? Dường như không phải là không có khả năng.
Thần tiên đánh nhau, phàm nhân phải chịu đựng, nghĩ đến đây, bầu không khí của viện càng thêm ngưng trọng.
Tuy nhiên, không đợi "nội tình" và "thông tin cỏ" lan truyền, mọi người đã sớm biết chuyện vừa rồi xảy ra trong văn phòng. Sau khi Tô Minh Ca rời khỏi liền đen mặt, thậm chí còn không sử dụng hệ thống nội bộ của viện nghiên cứu, mà trực tiếp đến đội nghiên cứu vũ khí để đích thân thông báo cho mọi người tập trung họp. Tin tức nhanh chóng lan truyền trong viện nghiên cứu, nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Tô Minh Ca, tất cả mọi người trong đội vũ khí đều cảm thấy bất an.
Trước thời gian mà Tô Minh Ca thông báo, tất cả các nhà nghiên cứu cấp cao của đội vũ khí đã đến phòng họp. Tô Minh Ca không úp úp mở mở, khoanh tay trước ngực liếc nhìn quanh phòng họp, trước khi nhân viên lên tiếng, Phó viện trưởng Tô lạnh mặt nói những vấn đề mà Đoạn Hành Dạ đã chỉ ra.
...
Đột phá nút thắt nghiên cứu thực sự là một điều kỳ diệu, trước khi Đoạn Hành Dạ nói về vấn đề cấu trúc kết nối, không ai nghĩ đến điều này. Nhưng sau khi cậu chỉ ra điểm mấu chốt này, mọi người như được đả thông khi ý thức được vấn đề.
Mặc dù biết nút thắt nghiên cứu ở đâu, nhưng bầu không khí trong phòng họp vẫn rấtnhưng trọng, thậm chí có thể nói là tất cả mọi người đều cảm thấy bất an.
Nếu người phát hiện ra vấn đề này là Tô Minh Ca thì không sao, nhưng sau khi biết được người chỉ ra chính Đoạn Hành Dạ, mọi người đều trở nên căng thẳng. Không có việc gì không đăng tam bảo điện, Đoạn Hành Dạ bất ngờ quan tâm đến hệ thống vũ khí có nghĩa là... cậu tachuẩn bị xuống tay với tổ nghiên cứu? Mọi người ở đây đều biết rằng viện trưởng thích nghiên cứu độc lập, vì vậy sự tình hôm nay dường như đối với một số nhà nghiên cứu với nhiều hiểu biết sâu sắc, nó đã trở thành một dấu hiệu cho thấy Đoạn Hành Dạ muốn tìm lý do để sa thải họ.
Đúng lúc này, quang não mà Tô Minh Ca mang theo bên người đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Nhân viên tim đập loạn xạ, đang chờ đợi quyết định của số mệnh nhìn thấy Tô Minh Ca cúi đầu liếc nhìn quang não, sau đó vô cảm ngồi vào chiếc ghế trống đầu tiên bên trái phòng họp.
Đây là có chuyện gì? Tại sao Tô Minh Ca không ngồi vào chỗ của mình? Khi nhìn thấy điều này, các nhân viên nhìn nhau thất kinh.
Chưa đầy một phút sau, cửa phòng họp lại từ từ mở ra. Dưới sự chú ý của mọi người, một người đàn ông tóc đen mặc áo khoác trắng phòng thí nghiệm chậm rãi đi vào phòng họp, rồi ngồi vào chỗ mà Tô Minh Ca vừa mới đến.
Đoạn Hành Dạ thực sự đến để tham dự cuộc họp của nhóm nghiên cứu vũ khí! Sau khi nhìn thấy anh, một vài nhà nghiên cứu ngay lập tức mở to mắt và gần như hét lên từ " cứu mạng a".
Chẳng trách mọi người đều sợ cậu, đó là bởi vì Đoạn Hành Dạ có quá nhiều “tội đồ”. Sau khi lên chức viện trưởng viện nghiên cứu, tuy không thường tổ chức, lãnh đạo công việc nghiên cứu của mọi người nhưng cậu đã sa thải nhiều người chỉ vì “hiệu quả công việc thấp”. Sau khi cậu đến, tiếng kim rơi trong phòng họp yên tĩnh vang lên, tất cả mọi người đều đang chờ Đoạn Hành Dạ “xử lý” bọn họ.
Nhưng điều bất ngờ là sau khi Đoạn Hành Dạ ngồi xuống, anh ta không hề phát biểu ý kiến
gì mà trực tiếp ra hiệu cho Tô Minh Ca tiếp tục cuộc họp. Không cần biết những người khác có khó chịu ra sao, thực tế là Đoạn Hành Dạ không nói một lời nào trong suốt nửa đầu cuộc họp.
Cuộc họp diễn ra không lâu, suy cho cùng vấn đề hệ thống kết nối rất dễ hiểu, Tô Minh Ca thậm chí không tập trung vào vấn đề này mà giao nhiệm vụ nghiên cứu tiếp theo như bình thường.
Như trước đó, họ vẫn không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc dư thừa nào trên khuôn mặt của Đoạn Hành Dạ, những các nhân viên có mặt đều đem 2 từ "khẩn trương" hiện trên khuôn mặt. Bọn họ mang theo vài phần thử cùng hoảng sợ rơi vào trên người Đoạn Hành Dạ, thế nhưng khiến cậu bị xem đến có chút hoảng.
Lúc này, Đoạn Hành Dạ cuối cùng cũng nhận ra rằng còn phải đi một chặng đường dài mới có thể tạo dựng được lòng tin giữa các đồng nghiệp...
Vào nửa sau cuộc họp, Tô Minh Ca bắt đầu chủ trì thảo luận về phương pháp sửa đổi trước, không đợi có người dám lên tiếng, Đoạn Hành Dạ, người luôn đóng vai trò là phông nền, cuối cùng Anh cũng mở miệng và giải thích ngắn gọn suy nghĩ của mình. Phải thừa nhận rằng nghiên cứu của nguyên chủ về cơ giáp thực sự rất chuyên sâu, và những ý tưởng đơn giản mà Đoạn Hành Dạ sắp xếp ra ngay lập tức đã đánh thức những nhà nghiên cứu đang ở trong bình cảnh trở lại.
Bị những đôi mắt xa lạ kia nhìn chằm chằm mấy chục phút, Đoạn Hành Dạ không chịu nổi. Sau khi nói ra suy nghĩ của mình, Đoạn Hành Dạ liền đứng dậy rời khỏi phòng họp. Từ đầu đến cuối, Đoạn Hành Dạ không đề cập tới cách xử lý với những nhà nghiên cứu không phát hiện ra vấn đề này, dường như là một người cố vấn đến đây giải đáp thắc mắc cho mọi người.
Anh ta đổi tính?
Nhìn Đoạn Hành Dạ rời khỏi phòng họp, bầu không khí ở đây lập tức thay đổi. Không biết ai đã nói trước: “Đoạn Hành Dạ hôm nay sao lại tốt bụng như vậy?” Sau đó phòng họp vốn dĩ im lặng lập tức sôi động hẳn lên.
“Tại sao anh ta đột nhiên chú ý đến hệ thống vũ khí?”
“…Tôi không biết, khá lạ khi trở về sau kỳ nghỉ.”
“Nhưng ý tưởng này quả thực là khả thi, dựa theo phương pháp này tiết kiệm được không ít thời gian.”
Tô Minh Ca đã lâu không lên tiếng đột nhiên đứng lên, ghế đẩu ma sát với sàn nhà phát ra một tiếng“ đinh tai nhức óc ”. Thấy vậy, các thành viên viện nghiên cứu đang sôi nổi thảo luận lại toát mồ hôi lạnh, Đoạn Hành Dạ tuy rằng rời đi, nhưng vẫn còn có một phó viện trưởng tâm trạng không tốt!
Tuy nhiên, mặc dù sắc mặt của Tô Minh Ca vẫn không được tốt lắm, nhưng sau khi đứng dậy, hắn như cũ vỗ tay nói: “Cứ dựa theo ý tưởng của Đoạn Hành Dạ, thử một lần.” Sau đó hắn rời khỏi phòng họp mà không nhìn lại. không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc kỳ lạ nào.
Bên ngoài phòng họp có một cửa sổ lớn cao từ sát đất đến tận trần nhà, bên ngoài cửa sổ là một rừng vân sam xanh tươi, sau khi Tô Minh Ca đi ra ngoài, hắn cũng không đi về phía phòng nghiên cứu như trước, mà là đứng thẳng người trước cửa sổ.. Nhìn ra ngoài cửa sổ, Tô Minh Ca chậm rãi cau mày, hắn lớn hơn Đoạn Hành Dạ bảy tuổi, đối phương đã trở thành viện trưởng viện nghiên cứu hai năm trước. Tô Minh Ca chưa bao giờ che giấu sự khinh thường của mình đối với việc Đoạn Hành Dạ trở thành viện trưởng, nhưng hôm nay lần đầu tiên đối phương làm cho anh cảm thấy thất bại.