Đoạn Hành Dạ nhớ rằng thông báo từ phủ nguyên soái rõ ràng là Mạnh Cẩm Hoài sẽ đến Anro vào ngày 13 tháng này, vậy tại sao anh ta lại đến sớm hơn bốn ngày? Nháy mắt, Đoạn Hành Dạ cảm thấy máu trong người đều đông lại. Không ai để ý rằng đôi tay đang lặng lẽ buông thõng bên hông cậu đang khẽ run lên một cách không kiểm soát được.
“… Nguyên soái.” Đoạn Hành Dạ gọi giống như nguyên chủ.
“Ân.” Nghe thấy Đoạn Hành Dạ gọi mình, Mạnh Cẩm Hoài mỉm cười, sau đó tiến lên hai bước, ôm chặt cậu vào lòng. Đây là lần đầu tiên Đoạn Hành Dạ được ai đó ôm chặt như vậy, trong nháy mắt có một mùi thơm quen thuộc bao vây lấy cậu.
Mặc dù cậu buộc phải thể hiện kĩ năng diễn suất bởi mong muốn tồn tại, nhưng sự khẩn trương mà phản ứng s!nh lý gây ra là không thể che giấu được. Đoạn Hành Dạ tin tưởng, ở khoảng cách gần như vậy, đối phương nhất định cảm thấy thân thể run rẩy không thể kiềm chế được cùng nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo khác thường.
Tuy nhiên, Mạnh Cẩm Hoài không nói, anh kết thúc cái ôm như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn thân mật đưa tay chạm vào mái tóc của Đoạn Hành Dạ, động tác cực kì ôn nhu.
Muốn mạng a! Mạnh nguyên soái thế nhưng cũng là một ảnh đế trời sinh!
Đoạn Hành Dạ đã từng tưởng tượng ra 10.000 cách để đối mặt với một vị nguyên soái đang bạo nộ, nhưng không ngờ rằng màn trình diễn của đối phương rõ ràng là vượt xa bóng ma tâm lý, cậu bắt đầu lý trí suy xét về cách sử dụng bản thân và... cái chết của mình.
Nếu cậu không biết cốt truyện đằng sau đó, và nếu chưa xem nội dung về cuộc hành hình của nguyên soái đối với nguyên chủ trong chương hơn 200, có thể Đoạn Hành Dạ vẫn bị lừa bởi sự dịu dàng của Mạnh Cẩm Hoài.
Là một đặc vụ ngầm, nguyên chủ đã bí mật đánh cắp thông tin kể từ khi cậu kết hôn với Mạnh Cẩm Hoài. Sau nhiều lần rò rỉ thông tin, nguyên soái và thuộc hạ cũng đã nghi ngờ nguyên chủ. Tuy nhiên, vì nguyên chủ có kỹ thuật tinh vi và không để lại quá nhiều manh mối nên cậu ta vẫn an toàn vượt qua những nguy cơ lộ tẩy. Nhưng ai có thể ngờ rằng Mạnh Cẩm Hoài lại thực sự bắt đầu biên soạn chương trình quang não và truy tìm ra kẻ đứng sau màn.
Thật là trùng hợp ngẫu nhiên khi Đoạn Hành Dạ xuyên vào cơ thể nguyên chủ không lâu sau khi chương trình quang não được viết ra... Vì vậy, sau tai nạn này, Mạnh Cẩm Hoài hoàn toàn thất vọng về người bạn đời của mình, đồng thời tính hận mới và hận cũ.. lại với nhau.
Khi Mạnh Cẩm Hoài chạm vào đỉnh tóc, Đoạn Hành Dạ đã vô thức tránh đi, thấy cậu cư xử như vậy, Mạnh Cẩm Hoài cúi đầu xuống, hỏi: “Sao vậy?” Đôi mắt anh tràn đầy vẻ quan tâm.
Cứu mạng ( SOS).. người đàn ông này thật đáng sợ.
Đoạn Hành Dạ nhớ rằng một độc giả của "Khuynh đảo tinh cầu" đã sử dụng chức năng bóp khuôn mặt của một trò chơi nào đó để làm mô hình các nhân vật nổi tiếng trong sách, sau khi nhận được tranh, tác giả đã rất thích thú và đăng lên. Lúc này Mạnh Cẩm Hoài đang cúi đầu nhìn cậu, bởi vì khoảng cách quá gần, ngụ quan cũng bị phóng đại. Tuy nhiên, ngay cả khi ở gần như vậy, trong mắt của Đoạn Hành Dạ, khuôn mặt của Mạnh Cẩm Hoài vẫn không tìm thấy một khuyết điểm nào, thậm chí còn thanh tú hơn hình mẫu được tạo ra bởi hệ thống bóp méo mặt của trò chơi.
Chỉ có thể nói một chữ đẹp! (mê trai đầu thai cũng không bỏ được ^-^)
Không, tại sao cậu bắt đầu quan tâm đến khuôn mặt của anh ta? Đoạn Hành Dạ véo nhẹ mình và chuyển suy nghĩ của mình trở lại bình thường.
Cậu lại liếc nhìn Mạnh Cẩm Hoài, nghĩ rằng nếu đối phương muốn diễn, tại sao mình không bồi anh ta?
“Không sao đâu.” Đoạn Hành Dạ ổn định lại hô hấp, không chút dấu vết đưa bàn tay của Mạnh Cẩm Hoài đặt lên trên tóc của mình. Sau khi nhận ra hành động của Đoạn Hành Dạ, Mạnh Cẩm Hoài mỉm cười với cậu, sau đó phi thường chấp nhất ôm Đoạn Hành Dạ vào trong vòng tay.
Hiện tại vốn là thời gian tan học, nhưng nhìn thấy nguyên soái đại nhân tới, không một ai rời khỏi lớp học. Điều đó có nghĩa là... Cuộc trao đổi của Đoạn Hành Dạ và Mạnh Cẩm Hoài vừa rồi đều được tiến hành trước hàng nghìn người trong lớp học.
Nhiều học sinh đang ghi lại hình ảnh bằng quang não của họ và tải chúng lên tinh võng, những người do Mạnh Cẩm Hoài mang đến cũng không ngăn cản họ. Lúc này, Đoạn Hành Dạ cuối cùng cũng hiểu tại sao Mạnh Cẩm Hoài lại đến Anro để tìm mình – sự ân cần của nguyên soái không chỉ được thể hiện với cậu mà còn với cả hoàng gia. Hoàng đế chưa từng nghĩ, đến đứa trẻ kiêu ngạo và không chịu thỏa hiệp đã lớn, và sau khi trải qua một lần lừa dối, anh đã có thể biến tình cảm của mình thành một con bài để mặc cả.
Sáu phút sau, màn ân ái của nguyên soái kết thúc. Dưới ánh mắt tiếc nuối của mọi người, nguyên soái và cộng sự của mình đã lên chiếc phi thuyền đặc biệt của cục quân sự.
Trước khi rời đi, Mạnh Cẩm Hoài còn nghe thấy một số sinh viên kêu lên với bạn của mình một cách hâm mộ và cảm thán nói -- mối quan hệ giữa nguyên soái và giáo sư vẫn tốt như vậy sau mười mấy năm a...
Mười mấy năm trước, Mạnh Cẩm Hoài người đang trong giai đoạn chán nản nhất của cuộc đời, trong một bữa tiệc anh đã gặp được chàng trai trẻ Đoạn Hành Dạ. Không giống như đám thiếu niên quý tộc bắt nạt cậu, Đoạn Hành Dạ không hề khinh thường Mạnh Cẩm Hoài, ngược lại còn chơi đùa với anh.
Mặc dù từ đó hai người đã hơn mười năm không gặp nhau, nhưng sau sự lên men của thời gian, những kỉ niệm đẹp đẽ năm đó và thành quả nghiên sau này, cuối cùng Đoạn Hành Dạ đã trở thành một bạch nguyệt quang trong lòng Mạnh Cẩm Hoài. Khi hoàng thất tiết lộ rằng họ có ý định để hai người kết hôn, Mạnh Cẩm Hoài đã không do dự chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt này.
Trong đám cưới thế kỷ ấy, anh đã kể lại câu chuyện trước sự chứng kiến
của toàn tinh hệ.
...
Nhưng điều kỳ lạ là Đoạn Hành Dạ cẩn thận lục tung trí nhớ của nguyên chủ, nhưng hoàn toàn không tìm thấy sự tồn tại của sựu việc này. Đoạn Hành Dạ suy đoán rằng hơn mười năm trước, cha mẹ của nguyên chủ không gặp tai nạn và trạng thái tinh thần của cậu ấy vẫn bình thường. Cho nên có lẽ chỉ có nguyên soái đại nhân là người duy nhất nhớ mãi không quên mà thôi...
Dù anh đã được kết hôn cùng bạch nguyệt quang của mình. Nhưng đáng tiếc là, sau khi kết hôn, Mạnh Cẩm Hoài phát hiện ra rằng so với trước đây, người bạn đời của anh bây giờ dường như là một con người hoàn toàn khác, nhưng không có một chút tức giận nào trong anh.
Những ấn tượng tốt đẹp trong quá khứ đã ngày một phai nhạt, nhưng trải qua sự phản bội lần này của nguyên chủ, sự kiện trong quá khứ đó cuối cùng đã bị Mạnh Cẩm Hoài hoàn toàn bỏ rơi và biến thành một câu chuyện xưa, đó không phải là một kỷ niệm đẹp mà anh sẽ trân trọng cả đời.
Từ góc độ này, nguyên chủ thực sự là một tên cặn bã.
Phi thuyền của Mạnh Cẩm Hoài đậu bên ngoài lớp học, mặc dù nguyên chủ đã ngồi trên phi thuyền này hơn một lần, nhưng Đoạn Hành Dạ vẫn bị sốc khi tận mắt nhìn thấy nó rời khỏi tòa nhà dạy học.
Phi thuyền này có kích thước bằng hai sân bóng đá tiêu chuẩn, thân tàu màu đen lơ lửng trên không trung giống như con trăn đen ngủ đông trong tán rừng rậm, toàn thân lộ ra khí thế nguy hiểm. Nhìn thấy hai người đi tới, một cái thang dài từ từ hạ xuống từ phi thuyền, binh lính chung quanh cũng cúi đầu chào.
Công việc của nguyên soái không hề dễ dàng, bây giờ đã gần trưa, sau khi cùng nhau ăn trưa trên phi thuyền, Mạnh Cẩm Hoài và Đoạn Hành Dạ sẽ trở về Nam Chư tinh xử lý công vụ. Theo góc nhìn của người ngoài cuộc, nguyên soái vừa mới kết thúc chiến tranh liền từ xa tới xem bạn đời của mình thật sự xúc động. Tuy nhiên, Đoạn Hành Dạ biết rằng Mạnh Cẩm Hoài chỉ mới nghe nói về "hành vi bất thường" của cậu khi cậu đến Anro dạy học, sau muốn đến xem cậu dở trò gì, thuận tiện để truyền lại chút tín hiệu giả dối với hoàng thất.
Phi thuyền màu đen này có hơn chục lớp bên trong, ngoài Đoạn Hành Dạ ra, hai vị thượng tướng khác tham gia cuộc chiến này cũng ở trong phi thuyền.
Ngay khi Đoạn Hành Dạ bước vào khu vực nghỉ ngơi trên tầng cao nhất của phi thuyền, cậu đã được chào đón bằng một ánh mắt hình viên đạn... Đứng trước mặt anh là một người phụ nữ cao lớn trong bộ quân phục màu xanh nước biển, với mái tóc dài màu đỏ sẫm được búi gọn gàng, trông rất có năng lực. Trí nhớ của nguyên chủ nói với Đoạn Hành Dạ rằng người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào cậu là Vu Tâm Lan, một trong bốn vị tướng của đế quốc và là thuộc hạ trung thành của Mạnh Cẩm Hoài.
Vì không thích tính cách buồn tẻ của nguyên chủ, Vu Tâm Lan đã có mối quan hệ không tốt với cậu ta, và giờ đây đã trở thành cái gai trong mắt sau khi biết thân phận nằm vùng của Đoạn Hành Dạ
Có lẽ cảm thấy Vu Tâm Lan ánh mắt hơi quá, một nam tướng khác họ Đông Phương ho nhẹ một tiếng nhắc nhở, Đoạn Hành Dạ giả bộ như không để ý cái gì, cùng Mạnh Cẩm Hoài ngồi trên sô pha, dù sao thì nguyên chủ cũng lười phản ứng Vu Tâm Lan.
Vẫn còn một khoảng thời gian trước bữa tối, Mạnh Cẩm Hoài ngồi trên ghế sô pha như thể anh không biết thân phận bí mật của Đoạn Hành Dạ, sau đó rất tự nhiên nói chuyện với hai thuộc hạ về những việc phải làm sau khi trở về phủ Nguyên soái. Mà không đợi nói đươc 2 câu, Mạnh Cẩm Hoài đột nhiên ho khan, thấy vậy thượng tướng Đông Phương lo lắng hỏi: "Nguyên soái, anh không sao chứ?"
Dù sao trên danh nghĩa cũng là bạn đời, vốn dĩ đang ngồi một bên phát ngốc, nhưng Đoạn Hành Dạ cũn quay đầu sang. Mạnh Cẩm Hoài không để ý đến thượng tướng, quay đầu lại nhìn Đoạn Hành Dạ đầy tình cảm và giải thích, "Trong chuyến trở về lần này, người máy đột nhiên gặp một số vấn đề..."
Nghe được Mạnh Cẩm Hoài nói đến sự cố cơ giáp, Đoạn Hành Dạ ngay lập tức thần kinh căng chặt. Sau đó anh nghe thấy đối phương nói: “Mặc dù có thể an toàn trở về, nhưng vết thương sẽ khó lành trong một thời gian ngắn.” Giọng điệu của Mạnh Cẩm Hoài vẫn dịu dàng như trước. Trên thực tế, tất cả mọi người trong tinh hệ đều biết rằng Mạnh Cẩm Hoài không phải là một người có thái độ ôn hòa, và anh ấy chỉ thể hiện một khía cạnh như vậy khi đối mặt với người bạn đời của mình.
Sau khi nói những lời này, Mạnh Cẩm Hoài liếc nhìn Đoạn Hành Dạ mỉm cười, sau đó kéo dài âm thanh hỏi, "A Hành có lo lắng cho tôi không?" Giọng của Mạnh Cẩm Hoài trầm thấp và rất từ
tính. Khi trầm xuống thì càng gợi cảm hơn.. Khoảnh khắc anh ấy nói, ngôn ngữ đó dường như được cô đọng lại thành vật chất hóa, tạo nên một vết xước trên trái tim người nghe.
... A Hành có lo lắng cho tôi không?
Đoạn Hành Dạ không thể biết liệu Mạnh Cẩm Hoài hỏi một cách tình cờ, hay anh ấy đang tự hành hạ lương tâm mình.
Đoạn Hành Dạ sửng sốt một chút, mở mắt to nói dối: "Có..." Sau đó trong lòng âm thầm bổ sung - Tôi lo lắng cốt truyện này khác với trong sách.
“Tốt quá.” Mạnh Cẩm Hoài mỉm cười, sau đó anh lại nhẹ nhàng xoa lên đỉnh tóc của Đoạn Hành Dạ. Rõ ràng là một bộ dáng ôn nhu, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt đang cười đầy hoang mang của anh, Đoạn Hành Dạ thấy ớn lạnh.
Mạnh Cẩm Hoài thực sự là một người đáng sợ.
Càng ôn nhu càng đáng sợ.
Tác giả có chuyện muốn nói: thể hiện tình yêu VS lên án lương tâm
Editer có lời muốn nói: một anh công tâm cơ!