Mạnh Cẩm Hoài vừa mới làm việc xong, còn đang mặc một bộ quân phục màu đen, đeo găng tay da cùng màu, lúc này toàn thân lộ ra một hơi thở nguy hiểm khác thường...Đoạn Hành Tinh, người còn đang ngồi trên mặt đất nhìn thấy Mạnh Cẩm Hoài sắc mặt liền tái mét, cúi đầu lo lắng và vội vàng hét lên: "Nguyên...Nguyên soái..."
Mạnh Cẩm Hoài phớt lờ Đoạn Hành tinh, thậm chí còn không liếc nhìn hắn. Trong một mảnh yên lặng, anh đi thẳng đến bên cạnh Đoạn Hành Dạ, “Không sao chứ?” Khi nói câu này, Mạnh Cẩm Hoài dường như trở thành một con người khác, anh cúi đầu xuống với giọng điệu vô cùng ôn nhu. Tuy nhiên, có thể là bởi vì vừa mới từ quân bộ tới, khí thế của Mạnh Cẩm Hoài không hoàn toàn thu liễm như trước, tuy rằng cố ý thả chậm ngữ điệu, nhưng Đoạn Hành Dạ vẫn cảm giác được một cỗ áp chế vô cùng mạnh mẽ.
Đoạn Hành Dạ trong lòng đột nhiên có chút bất an, tuy rằng đời trước tránh xa tranh chấp gia tộc, nhưng cậu cũng đã cả ngày đối mặt với gia chủ của các gia tộc khác nhau. Theo quan điểm của Đoạn Hành Dạ, khí thế của Mạnh Cẩm Hoài vượt trội hơn nhiều so với họ.
Loại khí thế cùng cảm giác áp bức này chỉ có thể thấy bởi những người bước ra từ chiến trường, được gột rửa từ không biết bao nhiêu máu và cái chết.
Kìm nén nỗi bất an sâu trong lòng, Đoạn Hành Dạ cố hết sức ngẩng đầu bình tĩnh như thường nói: “Không có việc gì.”
“Vậy là tốt rồi” Mạnh Cẩm Hoài cười với Đoạn Hành Dạ nói, “ Về sau loại chuyện này cứ để trợ lý xử lý ”
“ Hảo ” Dù sao Đoạn Hành Dạ cũng không muốn để ý đến người em trai này, trong đầu thầm ghi nhớ người có thể xử lí rắc rối. Nhìn thấy Đoạn Hành Dạ gật đầu, Mạnh Cẩm Hoài rốt cuộc vỗ nhẹ lên vai cậu nói: “Được rồi, chúng ta vào sảnh tiệc đi.”
Là bạn đời của nguyên soái, đương nhiên phải xuất hiện cùng Mạnh Cẩm Hoài. Đoạn Hành Dạ gật đầu, đem quang não thu hồi và đi về phía đám đông cùng Mạnh Cẩm Hoài. Hai người mặc kệ Đoạn Hành Tinh đang chật vật, nhưng khi đi ngang qua người nào đó đang ngồi dưới đất, Đoạn Hành Dạ có thể nhìn thấy rõ ràng sự run rẩy không kiềm chế được của hắn...
Lúc chuẩn bị bước vào đại sảnh, Mạnh Cẩm Hoài đột nhiên tiến lên hai bước và nắm lấy tay Đoạn Hành Dạ.
...
Trong phút chốc, vô số dấu chấm hỏi xẹt qua tâm trí Đoạn Hành Dạ, theo phản xạ muốn rút tay về, nhưng lý trí và ký ức quá khứ cho cậu biết nguyên chủ và Mạnh Cẩm Hoài thường xuyên tay trong tay xuất hiện ở nơi công cộng.
Rốt cuộc, ai bảo bọn họ là chồng chồng hợp pháp?
Tuy rằng đời trước Đoạn Hành Dạ không có tính cách kì quái của nguyên chủ, nhưng trong mắt những người xung quanh, cậu vẫn là một tên trạch nam. Mặc dù cậu đã nhận thức được tính hướng của mình trước khi đọc những quyển tiểu thuyết cẩu huyết, nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi trưởng thành cậu nắm tay người khác.
Đôi tay của Mạnh Cẩm Hoài không chỉ đẹp, mà nhiệt độ cơ thể mát lạnh cùng những vết chai mỏng trong lòng bàn tay khiến người ta có cảm giác như đang chạm vào những tác phẩm điêu khắc bằng ngọc. Giờ phút này, đầu ngón tay Đoạn Hành Dạ theo phản xạ khẽ run lên, lúc này cậu càng bội phục Mạnh Cẩm Hoài hơn... Không hổ là Mạnh ảnh đế, cư nhiên có thể nắm tay người có ý đồ gϊếŧ mình. Đoạn Hành Dạ nhịn không được tiếp tục lặng lẽ quan sát, Mạnh Cẩm Hoài vẫn không thay đổi sắc mặt, thậm chí còn mỉm cười, giống như thực sự đang dắt tay bạn đời của mình.
Mặc cho hai người kia trong lòng nghĩ gì thì điều này trong mắt người khác lại phi thường thân mật.Chờ đến khi đến trung tâm sảnh tiệc, hầu như mọi ánh mắt của đều đổ dồn vào họ.
“Mạnh nguyên soái, Đoạn giáo sư, buổi chiều tốt lành, nghe danh đã lâu.” Một người đàn ông hơi mập bước tới chào hỏi. Người này thủ tướng của Diệp Thiên đế quốc, có lẽ là vì chiến tranh, so với Mạnh Cẩm Hoài chỉ huy quân đội, hắn có cảm giác tồn tại thấp, nhưng cũng là một trong những nhân vật xuất sắc nhất trong giới chính trị của đế quốc. Tuy nhiên, cả nguyên chủ và Đoạn Hành Dạ đều không quan tâm nhiều đến chính trị đế. Khi Mạnh Cẩm Hoài và thủ tướng bắt đầu trò chuyện, cậu liền chậm rãi làm bộ vô thức, bỏ tay ra khỏi tay người kia. Rốt cuộc rút được tay ra, Đoạn Hành Dạ rốt cục phát hiện bên cạnh Cố thừa tướng có người đang lẳng lặng một bên uống rượu, một bên nhìn mình.
Thấy Đoạn Hành Dạ nhìn lại, cũng rất hào phóng nâng ly rượu trong tay lên, nói: "Buổi tối tốt lành."
Đoạn Hành Dạ cuối cùng cũng nhớ ra người này tên là Văn Mộc Già, người thừa kế của một công ty công nghệ nổi tiếng. Là một phú nhị đại điển hình, Văn Mộc Già sống khá thu liễm và hành động nổi bật nhất của hắn có lẽ là thời trẻ theo đuổi Mạnh Cẩm Hoài.
Hầu như tất cả những người trong tinh hệ đều đã nghe nói về điều này, ngay cả một số lượng lớn những người yêu thích drama đều biết rằng biết rằng với tư cách là "tình địch" Văn Mộc Già và nguyên chủ chưa bao giờ hòa hợp...
Nếu là trước kia, thu được ánh mắt khiêu khích từ hắn, nguyên chủ nhất định sẽ cùng hắn đen mặt. Nhưng bây giờ thân xác này đã đổi người, Đoạn Hành ước gì có thể ly hôn với Mạnh Cẩm Hoài… Cho nên Văn Mộc Già, người đã không ít lần khiêu khích đối phương, lần đầu tiên cảm thấy cảm giác như bị đấm vào bông.
Dù cả hai không gặp quá vài lần, nhưng trực giác giữa các kỳ phùng địch thủ vẫn luôn tồn tại. Sau khi nhìn thấy ánh mắt hờ hững của đối phương, Văn Mộc Già lập tức nhận ra Đoạn Hành Dạ đã thay đổi. Nụ cười của hắn dần dần tắt trên khuôn mặt, ánh mắt cũng hướng về của Đoạn Hành Dạ với sự tìm tòi nghiên cứu.
Tuy nhiên, Đoạn Hành Dạ thật sự không muốn đối phó với “cựu tình địch” này, không thích bầu không khí trong bữa tiệc, một lúc sau liền kiếm cớ rời khỏi. Không giống như sự hờ hững của cậu, từ xoay người đến lúc hoàn toàn rời khỏi đại sảnh, ánh mắt Văn Mộc Già không hề rời khỏi bóng lưng của Đoạn Hành Dạ...
Bên ngoài yến tiệc có một bãi cỏ, vừa ra khỏi cửa Đoạn Hành Dạ đã nhìn thấy, vừa rồi còn yên tĩnh không biết khi nào đã có một nhóm lớn trẻ em. Đứa trẻ được gia đình đưa vào yến hội lúc đầu còn choáng váng, nhưng một lúc sau đã chạy ra ngoài vì ngán ngẩm. Lúc này, một đám trẻ con ăn mặc lộng lẫy đang đuổi theo làm loạn trong vườn, lâu lâu lại có người vô tình ngã xuống đất. Những người máy đi sau xung quanh có vẻ hơi lo lắng, đèn màu cam luôn bật sáng nhắc nhở phía sau cậu chủ nhỏ của chúng.
...
Đúng là Đoạn Hành Dạ thích những đứa trẻ đáng yêu, nhưng không có nghĩa là cậu có thể chịu đựng sự ồn ào của chúng. Cậu chỉ liếc nhìn bãi cỏ và định đi đường vòng, nhưng trước khi Đoạn Hành Dạ xoay người, một tiếng kêu lớn đã kéo cậu lại.
Chỉ thấy vừa rồi cô bé Đông Phương Du đã cùng mình gặp mặt,giờ đang ngồi trên mặt đất, chiếc váy màu xanh lam xinh đẹp của bé đã bị xé thành nhiều mảnh, trông bé vô cùng xấu hổ. Và người đứng đối diện với Đông Phương Du là... cháu trai của Mạnh Cẩm Hoài.
Mí mắt phải Đoạn Hành Dạ đột nhiên nhảy lên.
Đây là một nhân vật không được nhắc đến trong "Khuynh đảo tinh cầu", may mắn thay, sự tồn tại của hắn có thể được tìm thấy trong trí nhớ của nguyên chủ. Gia tộc Mạnh Cẩm Hoài nhiều thế hệ đều làm trong quân đội, Diệp Thiên đế quốc đã rơi vào cục diện không tốt những năm qua, gia tộc cũng bởi vậy mà đã hy sinh rất nhiều người. Đứa trẻ trước mặt cậu chính là con trai của ca ca Mạnh Cẩm Hoài – Mạnh Hà Hi, sau khi cha mẹ chết trong trận chiến, hắn đã theo phe của Đoạn Hành Dạ.
Nguyên soái cũng không phải toàn năng, vì công việc bận rộn nên Mạnh Cẩm Hoài không có nhiều thời gian chăm sóc nhóc con này. Theo quan điểm của Đoạn Hành Dạ... Mạnh Hà Hi có thể trở thành một hình nộm giống như em trai của nguyên chủ nếu cậu nhóc tiếp tục như thế này.
Mặc dù không muốn dính líu đến những cuộc xung đột của lũ trẻ, nhưng Đông Phương Du đã nhìn thấy Đoạn Hành Dạ.Cách đó không xa, cô bé có chút ủy khuất mếu máo, sau đó hét lên hướng Đoạn Hành Dạ "Giáo sư Đoạn..."
Hầu như người nhà của lũ trẻ có mặt đều là quan chức cấp cao trong quân đội, cho nên này cũng không phải là lần đầu tiên họ nhìn thấy Đoạn Hành Dạ. Nhìn thấy ông chú vốn luôn rất nghiêm túc đi tới, bọn trẻ lập tức trở nên căng thẳng.
Đoạn Hành Dạ không muốn quan tâm đến người khác, cậu bước nhanh tới đỡ Đông Phương Anh dậy, hỏi: “Sao vậy?” Nói xong, cậu đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc… Cuộc giao lưu giữa mình và Lam Tịnh Trì lúc trước dường như cũng như vậy.
Sau khi được Đoạn Hành Dạ đỡ dậy, cô bé lập tức dụi mắt than thở: “Dạ… là Mạnh Hà Hi, anh ấy đẩy con!” Nghe xong lời này, Đoạn Hành Dạ trước tiên gọi những đứa trẻ xung quanh rời đi. Cậu chậm rãi đi đến bên cạnh Mạnh Hà Hi, cau mày hỏi: “ Sao lại thế này?”
Mặc dù không đằng đằng sát khí như Mạnh Cẩm Hoài, nhưng tính tình lạnh lùng của Đoạn Hành Dạ vẫn khiến một đứa trẻ khϊếp sợ. Dù sao thì tiểu Hi cũng không phải công tử bột thật sự, cậu nhóc im lặng một lúc, sau đó mới cắn môi, cúi đầu thừa nhận, "Đúng vậy, nhưng cháu không cố ý..."
Nghe thấy đối phương biện hộ, Đoạn Hành Dạ rất không tán thưởng, nói: “Giải thích chuyện này cũng vô ích, xin lỗi.” Bởi vì người dám hộ trên danh nghĩa là Mạnh Cẩm Hoài và Đoạn Hành Dạ không có ở nhà, cậu chủ nhỏ Mạnh Hà Hi đã được người hầu và bạn học của mình cưng chiều mà lớn lên. Bây giờ Đoạn Hành Dạ đột nhiên yêu cầu nhóc xin lỗi Đông Phương Du, Mạnh Hà Hi đương nhiên không muốn.
"Không, cha cô ta là thượng tướng, còn chú của ta là nguyên soái..."
Trẻ con thường không quan tâm đến thân thế của gia đình mình, bây giờ Mạnh Hà Hi có thể nói như vậy,nhất định là có người cả ngày rót vào tai nhóc. Đoạn Hành Dạ sắc mặt càng thêm khó coi, “Bởi vì chú của ngươi là Mạnh Cẩm Hoài, cho có thể bắt nạt người khác?” Cậu không nhịn được cao giọng nói.
Mạnh Hà Hi giật mình trước giọng nói lớn hơn đột ngột của Đoạn Hành Dạ, còn chưa tính, Đoạn Hành Dạ cao giọng hỏi: "Như nhóc nói, chú của nhóc đang chinh chiến bên ngoài là để trở về khi dễ, bắt nạt người khác?".
Sau khi nghe Đoạn Hành Dạ nói, Meng Hà Hi đột nhiên bật khóc. Những giọt nước mắt rơi nhanh đến nỗi Đông Phương Du thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra. Thấy Mạnh Hà Hi đang khóc, cô bé cẩn thận kéo vạt áo của Đoạn Hành Dạ nói: "Giáo sư Đoạn... Không sao đâu, bây giờ cháu đã không khóc, đừng tức giận với Mạnh Hà Hi”.
"... “Đoạn Hành Dạ trầm mặc, chẳng lẽ mình đang bắt nạt một đứa nhóc sao?
Mặc dù vậy, anh vẫn cảm thấy những gì Mạnh Hà Hi vừa nói là quá đáng. Đoạn Hành Dạ không nói nữa, nhưng lẳng lặng đứng đó nhìn Mạnh Hà Hi. Sau một khoảng thời gian, cuối cùng đứa trẻ cũng nín khóc, lau mặt rồi nấc lên, nói: “Dạ… con xin lỗi”.
Nghe thấy lời xin lỗi, Đông Phương Du cũng sững sờ, mở to mắt đáp: “Không sao đâu.” Nhìn thấy vậy, Đoạn Hành Dạ rốt cuộc ngồi xổm xuống, đưa chiếc khăn tay cậu mang theo cho Mạnh Hà Hi.
Sau khi nhận được chiếc khăn tay, Mạnh Hà Hi hít một hơi thật sâu, lau đi những giọt nước mắt và nước mũi trên khuôn mặt. Sau khi cảm xúc dịu đi một chút, nhóc con đưa lại chiếc khăn cho Đoạn Hành Dạ “Cảm ơn dì.” Cậu nói rất tự nhiên.
Dì?
Nghe đến đây, Đoạn Hành Dạ thậm chí quên mất chiếc khăn bẩn thỉu trong tay, cậu chỉ cảm thấy trên đầu dội xuống một chậu nước lạnh. “Đổi tên đi.” Cậu đứng dậy, nghiêm túc nói với Mạnh Hà Hi, “Gọi chú là giáo sư Đoạn.”
“Hả?” Mạnh Hà Hi sững sờ một lúc, rồi sụt sịt mũi thì thào “Giáo sư Đoạn”.
Điều mà Đoạn Hành Dạ không biết là mọi chuyện xảy ra ở đây đều bị Mạnh Cẩm Hoài nhìn thấy.
Ở một khoảnh khắc nào đó, bóng dáng của Đoạn Hành Dạ trong mắt Mạnh Cẩm Hoài dường như trùng lặp với thiếu niên trong bữa tiệc hơn mười năm trước... Trong mắt nguyên soái có một chút dịu dàng - không hề giả dối. Nhưng sự dịu dàng đó chỉ tồn tại trong chốc lát.