“Ha ha…” Hách Cao Hứng bị chọc cười, chuyện của hai người này luôn có thể trở nên hài hước như vậy.
“Cho nên mày không giận Tân Du nữa hả?”
Kiều Bình Nhất nói: “Giận gì chứ, cậu ấy là cái dạng gì tao còn không rõ sao? Bận xong còn có thể nhớ tới tao là đủ rồi, hơn nữa cậu ấy thực lo cho tao, sợ tao không biết có gặp chuyện gì không.
Cậu ấy thẳng thắn lắm, nghĩ gì nói đó, chứ đâu như mày, đầu óc xấu xa, so đo tính toán một đống.”
“… Rồi rồi rồi, đều là tao sai.” Hách Cao Hứng câm nín nhìn trời xanh, cảm thấy mình oan còn hơn tháng sáu đổ tuyết.
Kiều Bình Nhất trầm ngâm một chút, nói: “Cũng không phải mày sai, tuy rằng ý tưởng mày đưa ra đúng là vô bổ.
Nhưng không trách mày, mày cũng là đứa chưa từng có mối quan hệ yêu đương ổn định.”
“Mẹ nó!” Hách Cao Hứng la lên, “Ngừng ngừng, tao muốn xuống xe!”
“…” Kiều Bình Nhất nói, “Tao đã nói không trách mày rồi mà? Mày còn muốn làm sao nữa, muốn tao viết bảng kiểm điểm hả?”
“Không phải, tao bỏ quên Lôi Lôi ở đó rồi!”
“…” Kiều Bình Nhất tấp xe vào bên đường, “Vậy mày đón xe quay về?”
“Ừ, không dám làm chậm trễ mày hẹn hò.” Hách Cao Hứng mở cửa xuống xe.
Kiều Bình Nhất nói: “Hay để tao gọi điện thoại cho cô ấy giúp mày giải thích một chút đi? Nói là mày bị tao cứng rắn lôi đi, bởi vì tao có việc gấp cần mày giúp đỡ.”
Hách Cao Hứng nói: “Tao thử nói vậy với ẻm trước, nếu ẻm không tin thì đến lượt mày nói.
Rồi, vậy nha, mày đi đi, bái bai.” Hắn đóng cửa xe, vung vẩy tay chào Kiều Bình Nhất.
Kiều Bình Nhất không chậm trễ nữa, lập tức dẫm chân ga lái xe đi.
Tân Du ở đường Thanh Thủy.
Đó là đường một chiều, hai bên đường quanh năm suốt tháng luôn có người đậu xe trái phép, cảnh sát giao thông lâu lâu tới dán một đợt phiếu phạt, Kiều Bình Nhất từng bị dính chấu nhiều lần.
Hôm nay, hắn làm theo thường lệ tấp xe vào ven đường.
Sau đó rẽ vào lối đi nhỏ bên đường, đi đến dưới một tòa nhà cũ, bước lên vài bậc thang, kéo cánh cửa sắt khép hờ ở tầng trệt ra, theo cầu thang tối tăm đi lên lầu.
Tiếng bước chân đánh thức đèn cảm ứng, đi đến đâu sáng lên đến đó.
Đến lầu 4, Kiều Bình Nhất gõ cánh cửa căn hộ đầu cầu thang.
“Tới ngay!” Bên trong truyền ra tiếng đáp mơ hồ.
Vài giây sau, cửa mở ra, Tân Du xuất hiện ở phía sau cửa, “Sao lại lên đây? Gọi điện kêu tao xuống là được rồi không phải sao?”
Kiều Bình Nhất nói: “Có gì đâu mà, trễ vậy cảnh sát sẽ không tới dán phiếu phạt đâu.”
Tân Du lắc đầu.
Thật ra khó trách mọi người đều đậu xe ở ven đường.
Trên con đường này toàn là chung cư cũ, lúc xây dựng không tính tới chỗ đậu xe, xe hơi chạy vào không tìm được chỗ đâu để đậu.
Nếu người đã đi lên rồi, Tân Du bèn bảo hắn ngồi một chút, “Chờ tao một lát, xong liền đây.” Anh quay lại trước máy tính, mười ngón tung bay, ‘tạch tạch’ gõ chữ.
“Đừng nói tao mày ở nhà tăng ca nha?” Kiều Bình Nhất thò lại gần xem màn hình của anh.
“Không, chat mấy câu với bạn trên mạng.”
Kiều Bình Nhất nhíu mày, “Mày quen bạn trên mạng?”
Tân Du không cần xem sắc mặt hắn, chỉ nghe giọng điệu thôi liền biết hắn nghĩ cái gì, đại khái cho rằng mình ở trên mạng quen người không đứng đắn.
“Là một số người chung ngành quen trong diễn đàn về quảng cáo, mọi người cùng giao lưu giúp nhau tiến bộ, hiểu chứ?”
“À, ra là thế.” Kiều Bình Nhất cũng thấy được, nội dung Tân Du gõ đều là về nghiệp vụ nghề nghiệp, không phải nói chuyện phiếm linh tinh.
Tân Du đập tay lên đầu Kiều Bình Nhất, “Cũng không biết trong đầu mày chứa cái gì.
Cũng chỉ có mày mới có hứng thú vào mấy trang web lung tung đó đúng không?”
Tân Du nói chính là chuyện hồi cấp 3.
Lúc đó internet bắt đầu phổ cập, hai người họ thường cùng đi tiệm net lên mạng, hai người chuyên chọn vị trí trong góc, sau đó, Kiều Bình Nhất sẽ trộm vào trang web người lớn, còn thích chat chit lung tung với mấy người trong đó, vào những lúc như vậy, hắn luôn nhờ Tân Du ngồi ghế bên giúp hắn cảnh giới.
Quen thuộc từ nhỏ đến lớn có khuyết điểm như vậy đó, lúc nào cũng có thể lôi một đống lịch sử xấu hổ của nhau ra để chọc.
Kiều Bình Nhất biện hộ: “Đâu phải tao thích vào mấy trang web đó đâu, tao chỉ là tò mò đồng loại như thế nào thôi mà.”
“Ừa, mày cứ tò mò tò mò rồi học hư luôn.”
“Cũng đâu có hư lắm đâu?”
Tân Du cười nói: “Là không hư lắm.
Ít nhất không ai vì mày mà nhảy lầu thắt cổ.
Nếu không thì quá tội lỗi rồi.” Anh tạm biệt người bạn trên mạng, khép laptop lại, đứng dậy lấy di động và bóp tiền, lại đi mặc áo khoác, sau đó mang giày.
Kiều Bình Nhất lấy chìa khóa trên bàn, mở cửa, chờ Tân Du mang giày xong ra tới, hắn liền đóng cửa lại, dùng chìa khóa khóa lại.
Khi xuống lầu, Tân Du đi ở phía trước.
Kiều Bình Nhất ở phía sau nói: “Thật ra từng có người cắt cổ tay.” Ở hành lang cũ nói chuyện này cũng hơi ghê rợn, hắn rùng mình một cái.
“Sao vậy?” Tân Du cau mày quay đầu lại nhìn hắn.
“Không biết hắn ta bị làm sao nữa, thuộc dạng người thích làm lố (nguyên văn: biểu diễn hình nhân cách) chăng.
Ngày nào hắn cũng tới tìm tao, tao cũng không để ý gì đến hắn, sau đó có một ngày hắn đột nhiên cắt cổ tay còn viết thư bằng máu cho tao, làm tao sợ hết hồn… Sau đó người nhà hắn đem hắn đi, nghe nói hắn tạm nghỉ học một năm.”
Ban đầu, nam sinh đó cho Kiều Bình Nhất ấn tượng là rất ngoan ngoãn, cho nên dù hắn thường xuyên tới tìm mình, Kiều Bình Nhất cũng đối xử hòa nhã với hắn, sau đó người nọ liền bắt đầu quá trớn, hắn coi mình là người gần gũi nhất với Kiều Bình Nhất, bắt đầu tự cho mình cái quyền quản chuyện của Kiều Bình Nhất.
Kiều Bình Nhất không thể hiểu nổi, bị hắn làm mất hết kiên nhẫn, liền không còn hòa nhã gì nữa… Sau đó có một ngày Kiều Bình Nhất nhận được một lá thư máu bộc bạch cõi lòng.
Tân Du cau mày, “Sau đó hắn còn đi tìm mày nữa không?”
“Không có.”
“Ừ.
Vậy là tốt.”
Ra khỏi tòa nhà, tới bên ngoài, Tân Du xoay người đợi Kiều Bình Nhất đi chung, “Là cái đợt mày tới trường tao, ở lại phòng ký túc của tao một tuần đó hả?”
Đó là chuyện hồi năm 3, Kiều Bình Nhất đột nhiên tới tìm anh, sau đó ở chỗ anh ăn nhờ ngủ đậu một tuần mới đi.
Lúc ấy Kiều Bình Nhất không nói gì hết, Tân Du cũng không hỏi.
“Ưm.”
“Aiz…” Tân Du buông tiếng thở dài, anh ôm lấy vai Kiều Bình Nhất vỗ vỗ an ủi.
Anh hối hận vì sao lúc ấy bản thân không hỏi thêm vài câu, anh mà hỏi, Kiều Bình Nhất sẽ tuôn ra hết.
Cho tới nay, anh cứ mặc định là: Kiều Bình Nhất có gì muốn kể thì sẽ chủ động nói ra, bởi vì tính cách Kiều Bình Nhất chính là như vậy; còn nếu không nói, thì chính là không muốn nói, vậy đương nhiên cần tôn trọng đời tư của hắn.
Bây giờ mới phát hiện, vẫn nên hỏi nhiều một chút thì tốt hơn.
Kiều Bình Nhất nói: “Lúc ấy tao thấy mày bận lắm, mới không nói với mày.”
“Tao bận cái gì đâu… Tao còn có cái gì nhất định phải làm mà không thể phân tâm được hay sao?” Tân Du nhăn mày, “Sau này có việc gì— dù là gì đi nữa— trực tiếp nói với tao là được.”
“Ùa…” Tim Kiều Bình Nhất nhảy ‘bịch’ ‘bịch’, do dự không biết có nên bày tỏ một chút tâm ý…
Tân Du chăm chú ngắm nhìn mặt Kiều Bình Nhất, “Trời sinh đẹp quá cũng là một chuyện phiền toái.
Từ đó có còn chiêu lại thêm bệnh nhân tâm thần nào khác không?”
“… Không có.” Bị gián đoạn như vậy, cuộc đấu tranh tư tưởng của Kiều Bình Nhất đã lắng xuống, hắn nhẹ nhàng thở ra, lại có chút tiếc nuối.
“Vậy là tốt rồi.” Tân Du không biết Kiều Bình Nhất đang giãy giụa đắn đo, anh đang suy nghĩ có nên đề nghị Kiều Bình Nhất bỏ tập phòng gym hàng ngày, sửa thành học Tán đả? Nhưng hai giây sau anh liền từ bỏ ý tưởng bất chợt này, bởi vì anh nhớ lại từng xem qua tin tức võ sĩ vô địch bị tên côn đồ dùng dao thọc chết.
Aiz, đầu tư học võ không bằng ít đi tới nơi nguy hiểm, ít tiếp xúc đối tượng nguy hiểm, như vậy trực tiếp hữu hiệu hơn nhiều.
“Nhất Nhất à…” Tân Du nói giọng mềm nhẹ.
Kiều Bình Nhất bị anh gọi hơi nổi da gà, “… Chuyện gì?”
Tân Du nói: “Nhìn đến người tiềm ẩn nguy cơ thì tránh xa một chút, biết chưa?”
“… Thế nào gọi là tiềm ẩn nguy cơ?”
“Là người thích làm chuyện nguy hiểm, với người thần kinh không ổn định.”
“À, tránh xa kẻ điên và bệnh nhân tâm thần?”
“Năng lực lý giải không tệ.
Ngoan.”
“…” Kiều Bình Nhất nói, “Tao lại không bị bệnh, đương nhiên sẽ không care mấy loại người này.”
“Chuyện này rất khó nói, dù sao mấy loại người này thoạt nhìn có tính cách rất thu hút.”
“… Tân Du, thật ra có người khen mày với tao, nói mày có tính cách rất thu hút.
Mà không phải chỉ có một người thôi đâu.” Chủ yếu là Tân Du gặp chuyện gì cũng quá mức bình tĩnh, sau đó sẽ có rất nhiều người cảm thấy anh rất cool.
“Bình thường thôi.” Tân Du bình tĩnh nói, “Chỉ cần đừng làm tao uống rượu, tao vẫn rất an toàn.”
“…”
Một lát sau, Kiều Bình Nhất nói: “Ùa, tao hoàn toàn lĩnh hội qua.”
“…”
Hai người cứ vậy vừa nói chuyện phiếm vừa đi men theo đường Thanh Thủy.
Đi đến gần cuối đường, Tân Du dừng lại, “Xe mày đậu chỗ nào?”
Kiều Bình Nhất nhìn chung quanh, “Đi lố rồi.”
“…” Tân Du cười nói, “Thôi được rồi, đừng chỉ lo tán dóc, trước tiên tìm xe đi.”
Kiều Bình Nhất nói: “Chúng ta cứ đi bộ đến siêu thị cũng được mà.”
Siêu thị lớn gần nhất cách nơi này không xa, nằm ngay trên đường Thiên Nga giao nhau với đường Thanh Thủy.
Tân Du lắc đầu, “Tủ lạnh tao giờ trống trơn, chính là chờ xe mày giúp tao tải thêm nhiều đồ về đó.”
Kiều Bình Nhất u oán nói: “Muốn tao chở mày, sau đó còn muốn tao phụ mày vác lên lầu 4, mày là chờ tao tới làm cu li đúng không?”
Tân Du cười, “Ha ha… Được rồi, kệ đi, không mua nhiều nữa.
Buổi tối lên mạng đặt, ngày mai là giao hàng tới nơi, chỉ là vất vả cho shipper phải leo lên lầu 4.”
“Đây là công việc của bọn họ, mày để họ giao hàng họ mới kiếm thu nhập được đúng không?”
“Mày nói đúng.
Thôi được rồi, chúng ta đi đến siêu thị đi, cũng không cách bao xa.”
Đi thẳng phía trước, băng qua cái đèn xanh đèn đỏ, lại băng qua cái cầu vượt là đến nơi..