Bần Đạo Có Bệnh

Chương 17: Ta muốn phát bệnh




Dịch giả: SeagateHDD

----------------------------------------

Đã qua giờ ngọ, quần hùng Đạo Môn ở bên ngoài Trùng Minh điện đã được các thị nữ của thiên hạ đệ nhất trang mời đi dùng bữa.

Mà ở trong Trùng Minh điện, luận đạo vẫn không có dấu hiệu kết thúc, nhưng lại có tiếng cổ cầm truyền ra.

Công Tôn Dị nghe ra là Phỉ Nhiên Thù đang đàn, không nhịn được lắc đầu liên tục.

Long Tiềm thấy thế, hỏi:

"Ngươi lắc đầu là ý gì?"

Công Tôn Dị nói:

"Không có gì, chỉ là đối với tài nghệ của Phỉ Nhiên Thù, ta đặc biệt thán phục, bất kể là chèo thuyền đánh xe, vẫn là đánh Hỗn Độn khúc này."

"Hỗn Độn khúc?"

"Ngươi ở lâu trong thâm cung tự nhiên là không biết, Hỗn Độn khúc này là do một cao thủ về binh khí trên giang hồ vì thiên hạ đệ nhất trang mà phổ, trong khúc đàn ẩn chứa mấy chục loại âm thanh của binh khí, khi biểu diễn cần dùng nội lực mà thúc đẩy, âm thanh truyền ra càng xa, biến hóa càng nhiều. Người ở bên cạnh nghe chỉ cảm thấy du dương, nhưng có thể ảnh hưởng đến người ở xa. Đặc biệt là người luyện võ, võ công càng cao, liền có thể nghe ra được nhiều loại âm thanh của vũ khí, bị quấy nhiễu tâm thần nhiều hơn."

Long Tiềm nheo lại mắt, "Vì lẽ đó chúng ta bây giờ mở ra thần thức, cũng không nghe được bên trong điện trò chuyện cái gì?"

Công Tôn Dị gật đầu, "Đúng là như thế. Có điều khúc này đối với người biểu diễn hao tổn rất lớn, Phỉ Nhiên Thù hắn. . . . . ."

"Hao tổn? Chỉ là đánh đàn hao tổn, đối với trấn hồn châu có thể chữa trị nội thương bá đạo thì tính là cái gì? Đạo môn chi tú kia, hắn sớm đã nắm trong lòng bàn tay rồi. . . . . . Thúc công mặc dù tự xưng không theo phụ mẫu, nhưng hắn đây là đùa bỡn sự nhẫn nại của người ta, trong người của hắn chảy dòng máu của vương thất là không thể thay đổi." Long Tiềm tựa như cười mà không phải cười, khuôn mặt trẻ con lộ ra gàn bướng.

Công Tôn Dị nhìn hắn, rất muốn nói với hắn, không nên nghĩ đến việc đấu đá cùng Phỉ Nhiên Thù.

Một người mà ngay cả sinh mệnh cũng có thể nghịch thiên mà đi, hắn thực sự không nghĩ ra, còn ai có thể làm địch thủ của hắn.

Tối thiểu, từ ngày Công Tôn Dị quen biết Phỉ Nhiên Thù đến nay, chỉ gặp qua hắn tự làm mình bị thương thì có, chân chính bại dưới tay người khác còn chưa thấy qua bao giờ. Nhưng mà hắn biết, có nói cũng như không, vị này tổ tông sẽ không nghe.

Huyết thống, đúng là rất kỳ diệu. Về góc độ cứng đầu cố chấp này, bà con thân thích nhà ngươi rất giống nhau a.

----------------------------------

Trong diện Trùng Minh, người đánh đàn quả thật là Phỉ Nhiên Thù.

Phong Chân, Mạc Bi Hoan cùng Bạch Ngọc Kinh chia nhau ngồi hai bên, Hành Ca đứng ở chính giữa, song phương đối mặt với nhau, hiện tại là một mảng trầm mặc không trò chuyện.

Tình cảnh lúng túng.

Cái bụng cũng đói rồi.

Vừa nghĩ đến đói bụng, bụng của Hành Ca nhất thời kêu....rột....rột.

Hành Ca xấu hổ, nếu như lúc nào cũng chỉ muốn ăn cơm, cùng Cẩu Đản khác nhau chỗ nào? May là Phỉ Nhiên Thù đang đánh đàn rất to, sẽ không có người chú ý tới bụng của nàng đang kêu cái gì chứ?

Khì khì.

Nghe tiếng cười, Hành Ca liền biết chính mình suy nghỉ quá mức ngây thơ rồi.

Tiếng đàn mặc dù là to, nhưng cũng không át nổi tiếng đói bụng cùng tiếng cười khì khì phát ra, mịa, thật là oan gia ngõ hẹp mà, Hành Ca thật sự chỉ muốn nói một câu cáo từ, sau đó vung tay một cái tiêu sái mà đi như áng mây, tiếng cười phát ra đầy ngụ ý khiến nàng thật chịu không nỗi mà.

"Xem ra Hành Ca đạo hữu không gạt bỏ được tham niệm a." Bạch Ngọc Kinh cười nói.

Phương pháp tu của Lưỡng Nghi Sơn Trang vốn chú trọng về thể hình, cơ thể rắn chắc oai phong lẫm liệt, cả người tản ra khí chất dương cương của người tập võ, không tự do giống người tu bên Thanh Hoa, mập gầy lùn béo là không giống nhau.

Hành Ca không nhịn được chăm chú nhìn hắn, nói:

"Bị nhốt liền ngủ, đói bụng liền ăn, khát liền uống, Đạo Pháp Tự Nhiên chính là như vậy."

"Nếu bị nhốt không ngủ, đói bụng không ăn, khát không uống, liền được coi như là chính đạo rồi hả ?" Bạch Ngọc Kinh hỏi.

"Không phải vậy. Bị nhốt không ngủ, vượt qua khống khó. Đói bụng không ăn, vượt qua đói bụng. Khát không uống, vượt qua khát. Đây là tu hành, cùng người đi trước là trăm sông đổ về một biển." Hành Ca nói.

Bạch Ngọc Kinh đăm chiêu, sau đó hỏi Hành Ca một vấn đề, mà từ khi nàng bước vào Trùng Minh điện, hắn vẫn canh cánh trong lòng đến bây giờ:

"Tại hạ muốn biết, hôm nay Hành Ca đạo hữu vận trang phục như vầy, là thô tục hay tự nhiên? Hay là con đường tu hành nó thế?"

Hành Ca suy nghĩ, đây là xa luân chiến a? Thiên Cơ cung bị nàng đá đi rồi, giờ Lưỡng Nghi Sơn Trang mở miệng, quả nhiên đến khi Thanh Hoa quan mở miệng pháo mới là then chốt a. . . . . .

Ồ miệng pháo là cái gì? Tại sao cảm giác từ này rất chuẩn xác? Hiếm thấy một lần trong đầu của nàng có cảm giác nghe hiểu được, tinh thần của Hành Ca cảm giác liền hơi phấn chấn, bệnh thần của mình có vẻ chuyển biến tốt hơn một chút rồi.

Nàng nhớ tới Bạch Ngọc Kinh đang hỏi, thản nhiên nói:

"Thân mang váy ngắn, đầu tóc búi sơ, bấn đạo chính là đem thân xác này vào trần thế nhưng trong lòng thực tại đang ở cõi trên a, không vướng chút bụi trần."

Bạch Ngọc Kinh cười ha ha, đầy hứng thú mà nhìn Hành Ca.

Hành Ca bị nhìn đến mức như thú trong lồng không khỏi nghĩ thầm, tướng mạo xinh đẹp mà hành tẩu giang hồ, quả nhiên không dễ dàng, bị người trêu hoa ghẹo nguyệt là không thể tránh được, khó tránh khỏi.

Có điều nàng cảm thấy người có nguyên tắc nhất, đối với sắc đẹp của nàng lại không xem vào mắt, là A Phỉ nha.

Không sai, Phỉ Nhiên Thù mặt như châu ngọc đang phía trước, đối mặt với nàng nhưng đầy định lực.

Những người khác chắc chắn đối diện với sắc đẹp của nàng, trong lòng phải loạn thành một đoàn rồi, ít nhất thì là thú tính trong người đang cố gắng áp chế xuống mà thôi. ozm

Nói đến Phỉ Nhiên Thù. . . . . .

Nàng liền không nhịn được nhìn hắn một chút.

Hành Ca cũng không biết mình muốn tìm kiếm cái gì, chẳng qua là khi Phỉ Nhiên Thù nhìn về phía nàng, lại nở ra nụ cười sáng quắc, trong lòng của nàng bỗng nhiên hạ xuống.

Nàng vẫn nhớ đêm qua lúc nói đến chuyện ứng đối luận đạo, trong mắt hắn chợt lóe lên nét ảm đạm, phảng phất như đối với nàng thất vọng.

Nàng cũng là lần thứ nhất thấy được Phỉ Nhiên Thù có bộ dáng thất vọng này, làm cho nàng trằn trọc mất ngủ, vì lẽ đó mới thức trắng đêm mà xem Nam Hoa Kinh.

Ôi, từ xưa đến giờ giàu dễ thì khó nghèo mà, đều do hắn vừa lúc bắt đầu, lại đối với nàng quá mức thân mật dung túng.

Tuy rằng không thừa nhận, nhưng nàng cuối cùng là quá ỷ vào cố nhân, không biết sợ hãi rồi.

Pháp sư a pháp sư, nhân gian này, sao cứ như vậy quấy nhiễu lòng người.

"Tâm của Hành Ca đạo hữu thật là ở cõi trên sao?" Bạch Ngọc Kinh đầy hứng thú mà nhìn Hành Ca liếc Phỉ Nhiên Thù.

Phong Chân cũng thấy buồn cười, trong Đạo Môn 13 tinh hoa, hắn tuổi tác cao nhất, lại cùng Phỉ Nhiên Thù quen biết lâu nhất, đến trang mấy ngày này liền nghe nói Phỉ Nhiên Thù cùng đời Đạo Môn chi tú mới này có giao tình. Tận mắt nhìn thấy mới biết, Phỉ Nhiên Thù mà ngày xưa hắn quen là vạn phần thu liễm, nhìn thấy cảnh này, tình cảm giống như gió xuân ấm áp, điên đảo bốn mùa a.

Cho dù bị Hành Ca nhìn khiến mất hứng thú đánh đàn, nhưng Phỉ Nhiên Thù thủy chung chưa từng dịch ra ánh mắt, mãi đến tận khi Hành Ca chủ động dời tầm mắt đi chổ khác hắn mới thôi.

Hành Ca thong dong nở nụ cười, đối với Bạch Ngọc Kinh nói:

"Bần đạo lòng đang ở cõi, không ở trên."

Phong Chân mắt sáng lên, nói:

"Mới vừa nghe Hành Ca đạo hữu nói tới, Lưỡng Nghi Sơn Trang lấy kiếm nhập đạo, Thanh Hoa quan thanh tu nhập đạo, mà Thiên Cơ cung thì lại. . . . . . Lấy chuyện nhập đạo, như Hành Ca đạo hữu, chẳng lẽ là Tiên đạo?"

Nha nha, rốt cục nói đến điểm chính! Trên mặt Hành Ca rốt cuộc hiện vui mừng.

Nói đến đề tài chính, mau chóng xử lý tốt là có thể kết thúc buổi luận đạo này, sau đó sẽ không có người ngăn nàng đi ăn cơm!

Nội tâm của Hành Ca hưng phấn mà nhảy múa, suýt chút là không kìm nén được bản tính trời sinh của mình rồi.

Mà Phỉ Nhiên Thù thấy nàng lộ ra vẻ hớn ha hớn, liền có linh cảm, nàng lại muốn nói lời kinh người rồi.

"Thực không dám giấu giếm, bần đạo là tiên trời hạ phàm, rèn luyện một chút thì cuối cùng cũng phải trở về."

Lời ra khiến bốn bề lặng yên.

Bạch Ngọc Kinh đã không biết dùng vẻ mặt gì đối mặt với Hành Ca rồi.

Phong Chân cùng Mạc Bi Hoan lại khá bình tĩnh.

Mạc Bi Hoan đột nhiên thở dài một hơi, nói:

"Bần đạo thực sự không chịu nổi, nên đi thì đi, vì sao vẫn cần quanh co lòng vòng nói chuyện như vậy? Tiếp tục nữa, khả năng là vị Đạo Môn chi tú ngàn năm có một này sẽ chết vì đói, đổ bể ra thì cái mặt của Đạo Môn biết để vào đâu?"

Lời nói này thốt ra Hành Ca suýt chút nữa là phun lệ, còn có người nhớ kỹ nàng đang đói bụng a.

Vị đạo hữu mập mập này thật là một người tốt a. . . . . . Chờ chút, hắn nói cái gì? Nên đi thì đi? Ai nên đi? Nếu ghét bỏ Thiên Cơ cung thì nàng còn có thể lý giải, tại sao Bạch Ngọc Cốt cùng Mực Thư Kiếm cũng là nên đi? Vừa rồi Bạch Ngọc Kinh đùa giỡn Bạch Ngọc Cốt chẳng lẽ là cố ý làm cho tức giận nàng? Để Mực Thư Kiếm đuổi theo cũng là muốn đuổi hắn đi?

Này này! Đám người kia hai mặt nhìn nhau nở nụ cười là ý gì! Người nào tốt bụng đến giải thích cho nàng một chút a!

“Vô Lượng Thiên Tôn. Hành Ca đạo hữu, bần đạo có thể hỏi ngươi một vấn đề?" Phong Chân hỏi.

"Xin mời." Hành Ca cẩn thận nói.

"Ngươi vì sao cho là mình là tiên trời hạ phàm?" Phong Chân hỏi.

Vị đạo hữu hơi gầy này có biết nói chuyện hay không vậy? Có thể học hỏi vị đạo hữu mập mập kia một chút hay không? Hành Ca quá mất hứng, "Đạo hữu, ngươi đang ở đây hoài nghi, vì ta quá đẹp chăng?"

Phốc.

Bạch Ngọc Kinh nhịn không nổi rồi, trà phun luôn.

Phong Chân nghẹn lời một hồi, liền cũng biết mình hỏi hơi khó, tinh tế nhìn nàng vài lần, nói:

"Tuy rằng bần đạo cũng không muốn hoài nghi cái này, nhưng tiên trời hình dạng ra sao, ngươi và ta đều không biết, bần đạo thực sự không thể không hoài nghi, muốn hỏi cho rõ ràng ai."

Hành Ca không phục, nhấc tay, "Trọng tài đại nhân, ta phản đối, phản đối đối phương đạo hữu công kích hình dáng ta ác ý."

Phỉ Nhiên Thù thật không biết sự tự tin của Hành Ca đối với mình từ đâu mà có, mặc dù nàng có vẻ muốn “cả vú lấp miệng em” không nổi rồi mới nhờ hắn, bèn không nhịn được cười nói:

"Phản đối vô hiệu. Có điều, Phong Chân đạo trường giờ khắc này phải biết, tiên trời hình dạng chính là giống Đạo Môn chi tú. Khi thấy nàng xinh đẹp, đó chính là mỹ nữ thiên tiên, khi hình dáng nàng xấu, chính là hiện ra phong thái phàm nhân, nói chung thì phong thái nào cũng là thiên tiên."

Hành Ca nghĩ rất đúng."Trọng tài đại nhân nhìn rõ mọi việc, nói đúng trọng tâm. Bần đạo chỉ có thể nói, ngươi cũng soái ca như thiên tiên."

Bạch Ngọc Kinh nghe vậy, chợt cảm thấy dạ dày không khỏe.

Hắn thành tâm thành ý hỏi một vấn đề: "Các ngươi bình thường đều như thế này tán gẫu sao?"

Phỉ Nhiên Thù cùng Hành Ca đồng thanh trả lời:

"Đúng, có vấn đề gì sao?"

Bạch Ngọc Kinh nổi lên lòng tôn kính, nói lầm bầm:

"Không có gì, các ngươi quả nhiên điên không lường được."

Mà lúc này, chỉ còn có Phong Chân nhớ mình muốn hỏi cái gì:

"Hành Ca đạo hữu, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của bần đạo, ngươi vì sao cảm giác mình là tiên trời hạ phàm?"

Hành Ca nheo mắt, nổi lên vẻ kiêu ngạo, nói:

"Đây là một loại trực giác." Vẻ mặt nàng nghiêm túc, tiếp tục nói: "Thực không dám giấu giếm, thời điểm bần đạo làm thần tiên, còn có một vật cưỡi, cái lưng của nó đã rộng hơn một ngàn dặm rồi, lên trời cao vào biển rộng, không gì không làm được."

"Ngươi nói là . . . . . Côn Bằng?" Phong Chân nhìn Hành Ca, trong ánh mắt mang theo vài phần mừng rỡ.

• Côn Bằng : giải thích quá rắc rối, coi như quái thú đi nha^^

"Hành Ca a Hành Ca, ngươi đêm qua một đêm không ngủ, là tu tập 《 Nam Hoa Kinh 》?" Ánh mắt của Phỉ Nhiên Thù toát ra vẻ cảm động.

Hành Ca nhìn Phỉ Nhiên Thù, lại nhìn qua Phong Chân, nhìn lại Bạch Ngọc Kinh một chút, thấy Mạc Bi Hoan ánh mắt đầy nóng bỏng, trong lòng cảm giác đột nhiên nặng nề.

Cảnh tượng này khá quen a, ký ức ùa về, lần trước tình huống phát sinh cũng là tương tự, Phỉ Nhiên Thù thì một bên lôi kéo nàng, nói rằng trấn hồn châu là đồ vật của Đạo Môn, nàng chỉ là lọ chứa, mà không phải cái gì tiên trời hạ phàm. Lần này. . . . . .

"Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe các ngươi muốn nói cái gì, cũng không cần nói cho ta biết!"

Hành Ca che lỗ tai, biểu hiện bi phẫn.

Chỉ có Phỉ Nhiên Thù biết nàng vì sao như vậy.

Mười ngón tay của hắn lướt qua dây đàn, trong miệng đọc từng chữ nhưng nghe thấy rõ ràng, chữ chữ xuyên qua tai của Hành Ca.

"Hành Ca a Hành Ca, ngươi có nhớ, khi ngươi biết Nam Hoa Kinh là tín vật truyền thừa của Đạo Môn, ý đồ bán nó giá năm trăm lạng Phỉ mỗ, lúc đó, ngươi nói cái gì?"

Hành Ca nghe vậy, chậm rãi mở to hai mắt.

Loại hành động như tỉnh ngộ này xuất hiện trên người của Hành Ca, Phỉ Nhiên Thù tuy nhìn thấy được, lại nói ngược.

Hắn gật gật đầu, "Được rồi, biết ngươi không nhớ rõ."

Lúc đó, Hành Ca nói thế này với Phỉ Nhiên Thù: như vậy, ta xem ngươi có cốt cách thanh kỳ, là kỳ tài luyện võ khó gặp, sau đó giữ gìn hòa bình cho thiên hạ giang hồ võ lâm, nhiệm vụ liền rơi trên bả vai của ngươi. Hiếm thấy ta với ngươi hữu duyên, nơi này có một quyển Võ Công Bí Tịch, năm trăm lạng bạc bán cho ngươi.

Hành Ca mặc dù lúc đó có ăn nói linh tinh, ngược lại có một điểm tuy dốt nhưng nói đúng rồi ——《 Nam Hoa Kinh 》 là Võ Công Bí Tịch.