Edit: Vi
Một tuần trôi qua, gặp lại Trà Trà trên lớp, tôi nói:
– La Hoàn Khởi có việc vào Lễ Tạ Ơn rồi, không tới hội đồng hương đâu.
Trà Trà bày ra vẻ mặt “Không nghe thấy, không nghe thấy, vương bát đang niệm kinh.JPG”
Rồi cô nói:
– Cậu ấy không tới thì cậu cũng không luôn phải không? Hai tên cẩu nam nam các ngươi, có phải muốn đi hú hí không hả?
– Ừ, bọn mình hẹn hò.
Mẹ nó! Show ân ái quá thoải mái! Ha ha ha ha ha!
Trà Trà “Xoắn khăn, khóc.JPG”, nói:
– Có thể xin hai người phát thức ăn cho chó luôn không? Tớ đã lâu không đọc đam mỹ rồi, bây giờ toàn dựa vào hai người để tưởng tượng, tìm lại cảm giác đấy.
Tôi ngơ ra, đam mỹ là cái quỷ gì chứ?
– Vậy cậu nhớ xem facebook, instagram, twitter, weibo nhá.
Trà Trà rất kích động:
– Hoành tráng thế luôn? Cập nhật toàn bộ?
– Chế độ cá nhân hết ấy mà.
Trà Trà oán giận rời đi, trước khi đi còn nói:
– Từ lúc cậu bắt đầu yêu đương, cậu càng ngày càng không đáng yêu. Cậu đừng có đắc tội tớ, tớ sẽ gửi cho Bắc Mỹ thổ tào quân đấy!
Về tới nhà, nghe có tiếng mèo kêu, tôi vừa cởi áo khoác vừa hỏi:
– Mèo ở đâu ra thế?
La Hoàn Khởi ngồi xổm, một tay giơ mèo lên, nhăn mặt với nó. Vở kịch “Cậu trai 1m86 thực ra là miêu nô” bắt đầu.
– Ở thư viện, em thấy mấy hôm nay tuyết rơi, nó chết rét mất, không nỡ nên mang nó về.
– Tiêm chưa?
– Rồi. Em hâm sữa trong bếp, anh giúp em bỏ ra nhé?
Tôi đặt chiếc bát đựng sữa xuống đất:
– Mèo uống được sữa bò hả?
– Em không biết, em nhớ là mèo uống sữa tươi mà? Google xem nào.
Đang google thì mèo con đã không nhịn được, vươn lưỡi ra liếm.
– Đừng đừng đừng!
La Hoàn Khởi một tay ôm mèo lên, một tay lướt di động, vẫn không tìm được kết luận nên cậu ấy gọi cho bác sĩ thú y luôn mới biết là không nên, cho dù là loại chuyên dùng cho mèo đi nữa.
– Bé con, không uống được đâu, bé có thể không thích ứng với lactozo, đau bụng đấy!
La Hoàn Khởi bĩu môi, meo meo với con mèo mấy tiếng. Rất ngu, rất không nỡ nhìn.
– Em định nuôi hả?
– Đúng, anh đây không thiếu tiền. Ôi chao, Nhuận Nhuận, anh đặt tên đi.
– Em nuôi thì em đặt.
– Gọi là La Ái Cố? Nghe có loạn quá không?
Nói xong, cậu ấy đứng dậy hôn tôi, sau đó nói với mèo.
– Đây là ba hai của con này, nhớ chưa?
Tôi buồn cười:
– Loạn quá, không gọi thế được.
– Thế gọi Nhị Cẩu Tử, tên xấu dễ nuôi.
Tôi:
–???
Đặt cho mèo cái tên Nhị Cẩu Tử, phải là người có tâm lí mạnh mẽ thế nào mới có thể làm được đây?
Tóm lại, Nhị Cẩu Tử ở lại nhà chúng tôi.
Câu chuyện tình yêu không khác trước, ngoại trừ buổi tối thường có thêm một vài chuyện khó kể.
Đêm trước Lễ Tạ Ơn, La Hoàn Khởi còn kêu gào đòi phá thân, tôi thẳng thừng từ chối:
– Em không biết là thời gian tốt đẹp nhất của tình yêu chính là khi chúng ta biết mình sớm muộn cũng sẽ lên giường cùng nhau nhưng lại chưa lên à? Kéo dài thời gian tốt đẹp hơn một chút thì không hay hơn à?
La Hoàn Khởi đang gà tây vị mật ong, tỏi và vang đỏ, tối nay cậu ấy hẹn mấy người bạn tới chỗ chúng tôi ăn. Nghe vậy, cậu ấy đáp:
– Đứa rác rưởi nào nói mấy lời này? Hội F.A chứ gì?
– Gà tây của em thật sự sẽ có người ăn à? Anh có cần gọi đồ trước không, nhỡ đâu món này hỏng còn có kế hoạch B?
Cậu ấy nhướn mày:
– Người chỉ biết nấu mì ăn liền và cháo thì đừng nhiều chuyện nha!
La Hoàn Khởi quơ bàn tay đầy dầu mỡ qua người tôi rồi rụt lại, cậu ấy tới trước mặt tôi, cắn môi tôi:
– Chấn phu cương!
Tôi cười, ra sắp bàn ăn.
Chuông cửa vang lên, quả nhiên là đám Hắc Địa tới. Họ đổi giày, đi vào, vừa thấy La Phú Quý đang nấu cơm thì vô cùng tuyệt vọng:
– Phú Quý, mày không đầu độc chết bọn tao thì không dừng lại phải không?
Tôi nói:
– Ngồi đi.
Hắc Địa bảo:
– Có phải nên gọi là chị dâu không? Em hơi hồi hộp, lần đầu tiên mà.
Coi như lần đầu cũng đừng gọi bậy, được chứ?
– Đừng đừng đừng! Gọi Cố Nhuận là được rồi.
Nhị Cẩu Tử đi tới bên chân tôi. Ở với chúng tôi hai tuần, nó đã hình thành sơ bộ được thói quen, con bé thường lạnh lùng với La Hoàn Khởi, khá thân thiện với tôi, còn cực nịnh nọt khách tới nhà mà không hề hiểu rằng người mua thức ăn cho nó là La Hoàn Khởi.
Tôi nghĩ có lẽ La Hoàn Khởi đã nói trước với mấy người anh em của mình rồi nên mọi người chỉ nói chuyện phiếm thôi, không ai ngạc nhiên, không ai hỏi tôi những câu khó trả lời. Tôi thật sự thấy gia giáo của La Hoàn Khởi rất tốt, mấy người bạn của cậu ấy không một ai theo kiểu ăn chơi trác táng cả.
Đây cũng có thể là mù quáng khi yêu, tôi nhìn cậu ấy thế nào cũng thấy thuận mắt hết, cho dù là con gà tây có mùi kì lạ kia cũng trở nên gọi cảm. Có lẽ tôi bệnh rồi.
Ăn xong, bọn họ ở phòng khách làm ầm ĩ, tôi vào bếp rửa bát, rửa được một nửa thì cậu ấy vào, ôm tôi từ phía sau. Hơi thở của cậu ấy phả vào tai tôi:
– Nhuận Nhuận, em muốn nấu cơm cho anh cả đời, anh có muốn rửa bát cho em cả đời không?
– Không, chúng ta không thể ăn cùng nhau cả đời à? Rửa bát thì để máy giải quyết.
Cậu ấy chọc chọc vào thắt lưng tôi:
– Em đi tiễn mấy đứa kia đã, họ sẽ chờ chúng ta ở đảo, chưa lên đảo còn được chơi riêng, em không muốn lúc lên đảo hẹn hò còn bị bọn nó nhìn đâu.
Tôi quay lại, hôn lên mặt cậu ấy:
– Mang theo áo khoác, hình như đêm nay có tuyết, lạnh lắm.
Mỗi phút ở bên nhau đều vui vẻ, tôi hoàn toàn không ngờ sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Các cụ đã nói không bao giờ có thể vui quá, phúc họa luôn đi cùng nhau. Tôi rửa bát xong đã lâu, cậu ấy chưa về, gọi điện thì máy báo bận, gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời.
Tôi chỉ đành gọi cho Hắc Địa. Hắc Địa nói cậu ấy giúp họ đưa đồ tới sân bay rồi mới về, lẽ ra phải về đến nhà từ một tiếng trước rồi.
Tôi bình tĩnh lại, cậu ấy đã về, vậy thì trên đường hẳn là gặp sự cố, không lẽ là tai nạn? Tôi vội vã thay quần áo, tôi không có xe, ở đây cũng đã đêm khuya, dù cho đi gọi xe cũng rất bất tiện. Tôi gọi cho Trà Trà, mượn xe của cô ấy. Tôi không có bằng lái ở bên này, chỉ mong trên đường không gặp cảnh sát.
Trà Trà bảo tôi hỏi bệnh viện trước, kết quả không có nhiều người châu Á vào viện hôm nay. Tôi chỉ đành nhờ họ báo cho mình nếu có tin tức gì.
Tôi sợ hãi cực kì, không biết mình phải làm thế nào. Tôi vừa mắng cậu ấy không nghe điện thoại, làm tôi lo lắng, vừa sợ cậu ấy xảy ra chuyện gì thật, tôi không thể làm gì ngoài liên tục gọi điện cho cậu ấy và tìm cậu ấy trên con đường nhất định phải đi qua nếu từ sân bay về.
Hôm nay là tuyết đầu mùa, từ lúc ra khỏi nhà tới nay cũng đã lâu, bây giờ tuyết đọng trên đường khá dày. Các khu dân cư vẫn còn không khí lễ hội, những chiếc đèn nhấp nháy còn sáng. Giờ đã muộn, trên đường không một bóng người, tôi lái xe rất nhanh. Ngồi trong xe, tôi thấy như ngạt thở, chỉ đành hé cửa kính, những cơn gió sượt qua mặt tôi như những lưỡi dao.
Cuối cùng, ở ven đường gần sân bay, tôi thấy xe của cậu ấy, xe còn đang nháy đèn.
Tôi giật cửa xe, đi xuống, không thấy cậu ấy đâu, tội vội vàng tìm xung quanh. Tôi không dám báo cảnh sát, mẹ nó, tôi không có bằng lái đây này! Biết thế tôi đã nhờ Trà Trà lái xe.
Tôi lo lắng gào lên:
– La Hoàn Khởi! Em ở đâu?
Gió xộc vào họng, tôi không thở được.
Hai bên đường là lùm cây, bên trong nữa là rừng, tôi mặc kệ tuyệt đọng làm ướt quần, mở đèn pin di động lên tìm người.
Ngày tuyết rơi sẽ không trăng, tôi bước vào khoảng không, cảm thấy như chỗ dây chằng lại bị rách. La Hoàn Khởi không ở trong xe, xe không có vết xước, ít nhất chứng tỏ đây không phải tai nạn xe cộ. Ở đây trị an tốt, chưa nghe thấy cướp bóc bao giờ mà? Không đến mức bị uy hiếp xuống xe chứ?
Tôi cắn răng, tìm dọc theo bụi cây. Gió rất to, tai tôi đã ù ù.
Không biết tìm bao lâu, tôi nghe thấy tiếng gọi:
– Nhuận Nhuận.
Tôi hồi sinh. Thật đấy, “Sợ bóng sợ gió” bỗng thành câu thành ngữ tuyệt vời nhất trên đời. Tôi vội vàng quay lại, dùng di động chiếu đèn, thấy La Hoàn Khởi dựa vào lùm cây, áo khoác không thấy đâu, chỉ còn mặc sơ mi. Tôi lập tức cởi áo khoác, choàng lên người cậu ấy. Tôi cảm thấy cậu ấy đã lạnh cóng, không dám hỏi nhiều, chỉ hỏi xem trên người có vết thương không.
Cậu ấy lắc đầu. Chúng tôi dìu nhau, thất tha thất thểu đến trước xe của Trà Trà, để lại xe của cậu ấy ở ven đường, mai gọi người tới kéo đi vậy. Tôi nhắn tin cho Hắc Địa, báo cho cậu ấy biết người không sao, tiếp đó gọi cho Trà Trà, bảo mai sẽ trả xe, cô ấy nói không vội dùng xe, tôi cứ dùng, tôi cảm ơn liên tục rồi cúp máy.
Tôi bật hệ thống sưởi trên xe, cậu ấy ngồi trên ghế phụ lái, nức nở như một con thú nhỏ. Cậu ấy che mặt không cho tôi nhìn, lòng tôi như lon coca trào khí, lo lắng mà không biết làm gì. Cậu ấy luôn tỏ vẻ không bị thương, muốn về nhà. Tôi nghĩ vậy cũng tốt, về nhà rồi từ từ hỏi sau.
Về tới nơi mới thấy chúng tôi đều chật vật. Trên tóc là tuyết tan, ướt sũng; mu ban tay, mắt cá chân là những vệt máu do bị cành cây cào rách.
Tôi mở nước bồn tắm, giúp cậu ấy cởi quần áo, đỡ cậu ấy ngồi vào. Đang định đi, cậu ấy kéo tay áo tôi, hỏi:
– Cùng tắm được không?
Mắt cậu ấy hồng hồng, rõ ràng là đã khóc. Tôi không đành lòng, không nỡ từ chối bất kì yêu cầu nào của cậu ấy, vì vậy cũng cởi đồ, ngồi xuống. Cũng may bồn tắm lớn, hai chúng tôi đối mặt, chiếm gần hết bồn. Nước nóng làm mắt cá chân tôi đau như kim châm.
Thấy chân tôi hoạt động khó khăn, cậu ấy mới từ trạng thái đầu gỗ lấy lại tinh thần, vội vàng xoa nắn mắt cá chân tôi.
– Xin lỗi, làm anh bị thương rồi.
– Đêm nay em gặp phải chuyện gì?
– Lúc đầu là bị cướp bằng súng.
Tôi giật bắn, lập tức thấy may mắn, may là người không sao.
Cậu ấy cười:
– Cướp cũng được, em đưa tiền cho chúng nó, chúng nó sợ em báo cảnh sát nên ném di động của em đi, vậy nên không gọi được cho anh. Em chỉ bị ép xuống xe, lốp xe thì hỏng, còn người không sao cả.
Tôi rướn người về phía trước, cầm tay cậu ấy:
– Sợ rồi nhỉ, khóc là xong thôi, ngoan.
Cậu ấy vuốt ve đầu ngón tay tôi, như quyết tâm cực kì, nói:
– Không khóc vì chuyện đó, em có chuyện vẫn giấu anh, không dám nói thẳng.
Tôi ngẩn người. Cậu ấy cứng mặt, vô cùng lo lắng liếm môi, cuối cùng mới lên tiếng:
– Anh vẫn bảo em đi gặp bác sĩ tâm lí, thật ra em không cần gặp bác sĩ tâm lí.
Cậu ấy chỉ vào đầu mình, ánh mắt tuyệt vọng nhìn tôi:
– Chỗ này của em có vấn đề, đôi khi không thể phân rõ hiện thực và tưởng tượng.
Tôi bối rối, đây chẳng phải là chuyện cẩu huyết à? Tôi nói:
– Là sao? Anh không phải bác sĩ, không hiểu.
– Em cũng không biết. Trước em có gặp bác sĩ tâm lí, ông ấy đề nghị em đi khám tâm thần. Tuần trước em đi thành phố T kiểm tra, làm rất nhiều loại kiểm tra. Tối nay em nhận được điện thoại, chẩn đoán chính xác là đầu óc có vấn đề, em chưa nói chuyện với bác sĩ cụ thể.
Cậu ấy cười, giả bộ thoải mái:
– Anh biết đấy, bệnh viện bên này chậm lắm, tuần trước kiểm tra mà hôm nay mới có kết quả.
Tôi thở phào:
– Vậy là còn phải tái khám?
– Phải.
Cậu ấy co chân, ôm đầu gối, ngồi với tư thế như đứa trẻ trong bụng mẹ.
Tôi dựa đầu vào bồn tắm phía sau, nhìn ánh đèn dịu trong phòng. Không phải vấn đề tâm lí mà là thần kinh, điều này tôi không ngờ tới. Tôi vốn nghĩ cậu ấy có vấn đề trong việc bày tỏ cảm xúc, chỉ cần giải quyết là xong. Còn vấn đề thần kinh thì tôi không rõ. Nhưng dù cho bản chất là gì thì bệnh trạng cũng chỉ là thích khóc thôi. Chữa được thì tốt, mà không chữa được thì cũng chỉ là không nên làm cậu ấy khóc thôi, nếu cậu ấy khóc thì lau nước mắt cho cậu ấy là được. Tôi vốn xác định tinh thần ôm và cho cậu ấy mượn vai cả đời rồi. Thật đấy, nên lo lắng của cậu ấy chẳng là gì với tôi cả.
Tôi nghĩ thông, lòng cũng quyết. Ngồi dậy, tôi xoa tóc cậu ấy:
– Nước lạnh rồi, sau này lắp bồn tắm thông minh nhé?
Cậu ấy mở to mắt, mím môi.
Tôi bảo:
– Anh yêu em không phải chỉ là nói cho vui. Anh muốn ở bên em thì phải chứng tỏ mình có thể gánh vác cùng em. Nếu có ngày nhận ra người kia có chuyện khó chấp nhận nên bỏ đi, đó không phải là bạn đời. La Hoàn Khởi, anh muốn làm bạn đời của em, em có đồng ý không?
Tôi sát lại, hỏi:
– Có phải em đang lừa anh tỏ tình không? Hoàn Khởi bé bỏng?
– Em biết anh không thích đàn ông hay khóc.
Cậu ấy do dự:
– Không chữa khỏi là em sẽ động một tí liền khóc, ẻo lả lắm.
– Khóc với ẻo lả thì liên quan gì? Đây là dấu ấn của em đấy.
Tôi nghĩ một lát:
– Người có trách nhiệm dù suốt ngày khóc cũng là đàn ông, người vô trách nhiệm dù toàn thân cơ bắp cũng không phải đàn ông.
– Lằng nhằng quá, chẳng hiểu gì cả.
La Hoàn Khởi tội nghiệp nói:
– Nhưng em yêu anh.
Sau đó, cậu ấy ôm tôi, khóc đã đời. Tôi biết đây là nước mắt cảm động, vỗ lưng an ủi, không nói gì. Cũng may lần này khóc không lâu, cậu ấy vốc nước rửa mặt, nghiêm túc nói:
– Ôm lâu quá, em cương rồi Nhuận Nhuận ơi.
– Mặc quần áo xong thì cút mau!