Bạn Cùng Phòng Mỗi Ngày Đều Đang Nói Lời Sến Súa Trong Điện Thoại Di Động Của Ta

Chương 1




[Đương sự: Lộ Uyên, nam, 20 tuổi, đại học C, năm ba Học viện ngoại ngữ khoa tiếng Anh, sinh viên lớp 1, ký túc xá phòng 207, lầu 14]

Việc này nói đến kỳ thực rất xấu hổ, vừa bắt đầu là Lâm Thông Thông nói cho tôi. Hắn thật sự không hổ gọi Lâm Thông Thông, tai thính mắt tinh.

Ngày đó hắn đột nhiên gửi tin nhắn hỏi tôi: Cậu cùng Thẩm Kỳ Phồn là đang nói chuyện yêu đương sao?

Lúc đó tôi đang ở sân thể dục, mới vừa chạy xong vài vòng, uống một hớp nước ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, cầm điện thoại di động lên liền nhìn thấy cái này, suy nghĩ hắn chắc là gửi sai người rồi, trở về hỏi sau.

Thẩm Kỳ Phồn vừa lúc đang ở trên sân chơi bóng, tôi liền hai mắt xem xét y.

Thẩm Kỳ Phồn đang nói chuyện yêu đương sao?

Tôi còn hồi tưởng một chút, gần nhất thường thường nhìn thấy y nhìn điện thoại di động cười ngây ngô, mặt mày hớn hở, ngay cả lúc này đang chơi bóng, chắc cũng có người yêu ở đây một bên trợ lực, dường như y thỉnh thoảng không nhịn được khoe chút kỹ năng, phỏng chừng thực sự là đang nói chuyện yêu đương đi.

Tôi còn quay đầu lại hướng bên sân quét một vòng, cũng không nhìn ra cái nào là kẻ tình nghi.

Nhưng thực sự chuyện này cũng không liên quan gì đến tôi, mặc dù hai chúng tôi ở chung ký túc xá hơn một năm, nhưng bởi vì không cùng chuyên ngành, lên lớp cũng không cùng lúc, mỗi ngày lịch trình an bài cũng không giống nhau, y ra ngoài từ lúc sớm tôi trở về đã tối muộn, hai chúng tôi cơ bản không thể chào hỏi nhau… Khụ, dù sao đại khái là cái ý tứ này, hơn nữa y lại tương đối trầm lặng, ít nói, nói với y một đoạn dài khả năng cũng chỉ được đáp lại một cái ừm, cho nên hai cái trao đổi cơ bản của chúng tôi cũng là mỗi ngày buổi tối cố định hai câu “Tôi tắt đèn a” “Ừm”,  cái đó gọi là một cái tương kính như tân.

*Tương kính như tân: Tôn trọng như thưở ban đầu (câu thường nói về vợ chồng). (¬‿¬)

A? Này dùng từ có chút không thích hợp a? Nga thật ngượng ngùng, ngữ văn của tôi không phải quá tốt, lớp phiên dịch đều thiếu chút nữa không đạt yêu cầu. Ngược lại ý tứ của tôi đại khái chính là như vậy, mọi người ngầm hiểu một chút.

Cho nên Lâm Thông Thông gửi tới một câu như vậy, tôi cho là hắn gửi lầm người tuyệt đối là hợp tình hợp lý.

Thế nhưng chuyện sau đó lại khiến tôi cảm thấy đặc biệt bối rối, bởi vì hắn không chỉ không nói gửi sai rồi, còn dùng ngữ khí đặc biệt thông tình đạt lý nói với tôi, không có chuyện gì, anh em cũng không phải người có tư tưởng phong kiến, không cần cùng hắn giấu giấu diếm diếm, đàm luận bạn trai hay là bạn gái hắn đều không ý kiến, chỉ là muốn hỏi một chút.

Lần này tôi liền triệt để bối rối, tôi nói, a?

Kết quả hắn lại còn dùng cái ngữ khí kia khuyên tôi, hơn nữa còn có chút không nhịn được, nói, ôi, chỉ là người yêu thôi mà, có cái gì phải ngượng ngùng, cũng không bắt cậu phải mời cơm.

Tôi nói không phải đại ca cậu nói cái gì đó? Tôi thật không có a? Tôi cùng Thẩm Kỳ Phồn cũng không quen thuộc a làm sao liền thành người yêu?

Hắn đoán chừng là rốt cục cảm nhận được tôi thật sự khó hiểu, một lúc nữa mới rất hoài nghi hỏi tôi, thật không có?

Tôi nói thật không có a. Cậu tại sao lại cảm thấy hai chúng tôi đang nói chuyện yêu đương?

Hắn nói hắn làm sao có thể lẫm cẫm đến mức không có chuyện gì lại gửi tin nhắn, hắn nói tôi nói chuyện với Thẫm Kỳ Phồn còn đặc biệt buồn nôn, cùng y gọi cái gì bảo bối và vân vân.

Mọi người có thể tưởng tượng tôi lúc ấy có bao nhiêu buồn bực không?

Tôi quả thực đầu óc mơ hồ.

Tôi sao? Tôi còn nói lời nói đặc biệt buồn nôn? Không hiểu ra sao, không thể tưởng tượng, tôi thật sự hoàn toàn không tìm được manh mối… Mấy lời này chắc là sai rồi?

Tôi nói: “Cậu xác định là tôi? Cậu xem lầm người rồi.”

Thế nhưng Lâm Thông Thông đặc biệt khẳng định, hắn nói chính là tôi a. Hình đại diện là tôi, ghi chú cũng là tôi.

Cái này thật kỳ lạ, đó đúng là ảnh đại diện của tôi, ảnh đại diện của tôi là ảnh chụp con chó nhỏ nhà tôi thắt một bím tóc nhỏ, theo lý thuyết cũng sẽ không trùng với người khác đi. Hơn nữa Lộ Uyên tuy rằng không phải cái tên rất hiếm có, nhưng cũng không đến nỗi đầy đường a.

Đây thật là thấy quỷ.

2.

[Nhân chứng mục kích: Lâm Thông Thông, nam, 21 tuổi, đại học C, năm ba học viện ngoại ngữ khoa tiếng Nga, sinh viên lớp 3, ký túc xá phòng 402, lầu 9]

Tôi trước tiên phải nói một chút, tôi là không cẩn thận nhìn thấy, không phải cố ý xem, bởi vì Thẩm Kỳ Phồn nhiều lần đứng ở bên cạnh tôi gửi tin nhắn tôi mới nhìn thấy, không phải cố ý xem, lặp lại lần nữa, không phải cố ý xem.

Cái này đương nhiên rất trọng yếu, mọi người nhất định phải nhớ rõ một chút, nếu không quay đầu đi liền phát lên mạng nhất định sẽ có người mắng tôi, nói tôi không coi trọng việc riêng tư của người khác.

… Tôi không phải nhân vật chính cho nên cái này không trọng yếu? Tại sao tôi không phải là nhân vật chính? Tôi chính là người đầu tiên phát hiện a.

3.

[Đương sự: Lộ Uyên]

Tôi thật sự là không nghĩ ra, tôi thậm chí cũng bắt đầu hoài nghi bản thân hoài nghi nhân sinh, bởi vì tôi cùng Thẩm Kỳ Phồn căn bản là không có tán gẫu qua a.

Tôi nhanh chóng mở ra khung chat với Thẩm Kỳ Phồn —— vẫn là đặc biệt đem hắn từ bên trong danh sách liên lạc lục soát một lần —— sau đó phát hiện ký ức của tôi tuyệt nhiên không có vấn đề, hai chúng tôi hơn một năm nay lịch sử trò chuyện xác thực tổng cộng cũng không có mấy cái a.

4.

[Nhân chứng mục kích: Lâm Thông Thông]

Ai tôi còn chưa nói hết đây.

Ngược lại tôi nhiều lần nhìn thấy Thẩm Kỳ Phồn gửi tin nhắn cho Lộ Uyên, Thẩm Kỳ Phồn nói cái gì tôi không nhìn thấy, vừa khéo nhìn thấy Lộ Uyên cùng hắn gọi bảo bối.

Bảo bối hôm nay ăn cái gì nha ~ bảo bối lần sau chúng ta cùng đi ăn lẩu nha.

Chao ôi.

Trả lời nha, còn có cái gì bảo bối em chừng nào thì trở về anh đi đón em ~

Hai người bọn họ ở trong cùng một cái ký túc xá đón cái gì mà đón a??

5.

[Đương sự: Lộ Uyên]

Lịch sử trò chuyện chung quy không giống tập tin, phía trước thêm cái điểm liền ẩn đi.

Tôi nhìn thật là nhiều lần, thật không thành vấn đề a, hai chúng tôi thật chưa từng nói quá mấy câu, không tin mọi người tự xem.