Bạn Cùng Phòng Luôn Nghi Ngờ Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 29: Phiên ngoại 6




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong kí túc xá nam, phòng 313, Lý Xán cầm một phong thư tinh xảo nhét vào trong tay Cố Nghiêu, nháy mắt ra hiệu:" Một học trưởng cùng ngành với tôi nhờ tôi đưa cho cậu, thừa dịp Diệc ca không ở đây tranh thủ giấu kĩ đi."

"A....? Tôi quen biết học trưởng ngành các cậu bao giờ?" Cố Nghiêu vừa ăn xong nửa trái dưa hấu, lười biếng tựa lên ghế, nhận lấy lá thư xong trong nháy mắt đã xé đi.

"Lỡ là thư tình thì sao?" Lý Xán vừa nói xong đã thấy sắc mặt Cố Nghiêu thay đổi, một tay vơ lấy đồ vật trên mặt bàn.

"....!"

Cái này căn bản không phải thư tình chó má gì đó, bên trong là một tờ giấy địa chỉ, vô cùng độc ác ghi rõ ngọn ngành chuyện cậu mặc váy bị quay lại và ảnh chụp cậu mặc váy lúc trước, dám gửi ảnh đến đây, rõ ràng là đang trực tiếp uy hiếp cậu.

Cố Nghiêu tranh thủ thời gian nổi giận đi tới toà nhà bên cạnh, bên ngoài không có nhiều sinh viên, mặt đất bị mặt trời hun nóng, trên bàn đá khu nghỉ ngơi đã sắp xếp đồ ăn và đồ uống chỉnh tề, nghiễm nhiên trở thành nơi hẹn hò của các cặp đôi.

Cố Nghiêu siết chặt nắm đấm vang lên ken két, nhìn chằm chằm nam sinh đeo kính mắt vẻ mặt đầy ngại ngùng phía trước, cắn răng gằn từng chữ:" Tôi là thẳng nam."

Từ khi bài viết "Cố thị phu phu" hot lên đến giờ, hai người trong cuộc song kiếm hợp bích quét sạch đủ loại thư tình của nữ sinh, Cố Nghiêu tuyệt đối không hề nghĩ tới bây giờ nam cũng tìm tới, cmn đây là cái chuyện gì vậy?

Cậu xé ảnh chụp trong tay, lịch sự:" Mong sau này anh đừng làm vậy nữa."

Đối với khuôn mặt nửa nam nửa nữ này của cậu, chàng sinh viên năm hai kia vẫn chưa từ bỏ ý định:" Thẳng nam? Vậy cậu và Cố Diệc..."

Liên quan đếch gì đến anh? Giữa trưa mặt trời nóng muốn chết lại còn chói mắt, Cố Nghiêu không nhịn được nóng nảy, ném đến một câu "Hắn là ngoại lệ" sau đó quay đầu đi mất, để lại tên kia đang ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cậu mang dép lê rời đi.

Cố Nghiêu phơi nắng một đường lúc quay lại phòng ngủ mồ hôi đã ướt đẫm người, vải vóc dính vào sau lưng vô cùng khó chịu, gần đây trong phòng không có nước ấm, Cố Nghiêu do dự vài giây, cầm quần áo hùng dũng oai vệ đi tắm nước lạnh.

Đúng lúc đó, "nhà tư bản" đã từng ra mệnh lệnh không cho cậu tắm nước lạnh đã trở về.

Cố Diệc vừa sải chân dài bước vào cửa, Lý Xán và Trương Bằng Huy khi nãy nhìn thấy sắc mặt khó coi của Cố Nghiêu không dám mở miệng nói câu nào bây giờ nhìn thấy hắn lập tức ngay ngắn ngẩng đầu lên:" Diệc ca, chúng tôi có ngăn, nhưng mà ngăn không được."

"Đúng vậy, Nghiêu ca đang tức giận đầy đầu, chúng tôi không dám cản..."

Hai người này chính xác là quần chúng ăn dưa chỉ sợ thiên hạ không loạn, thêm mắm dặm muối đem chuyện thư tình của Cố Nghiêu nói ra.

Cố Diệc thả ly nước ép dưa hấu trong tay xuống, lau cái trán ướt đẫm mồ hôi, quay đầu vẻ mặt bình tĩnh hỏi:" Các cậu gần đây còn tới thư viện không?"

Chủ đề chuyển biến quá nhanh, hai người nhất thời không kịp phản ứng.

Lý Xán nói:" Ừm, tạm thời thì không."

Trương Bằng Huy:" Đúng, sách cần dùng tôi đều mượn về hết rồi."

Cố Diệc như có điều suy nghĩ gật gật đầu, đi đến cửa phòng tắm bắt đầu gọi điện thoại cho Cố Nghiêu, bởi vì tiếng nước quá lớn, người bên trong không nghe thấy, hắn liền tựa vào cửa gõ liên tiếp mấy cái.

Cố Nghiêu vừa mới gội đầu, bị tiếng chuông điện thoại của bản thân làm phiền, cậu híp mắt mở cửa để lại một khe hở, vươn cái tay đầy bọt nước trắng muốt ra, gọi người bên ngoài:" Các cậu ai đó  lấy giùm tôi cái điện thoại với."

Sau đó Lý Xán và Trương Bằng Huy nhìn Cố Diệc cởi áo, theo khe hở trên cánh cửa cưỡng chế chen vào, cạch một tiếng đóng cửa phòng tắm lại. Hai người kia liếc nhau một cái, lập tức ôm sách chạy đến thư viện, quyết định rời xa "chốn thị phi" này.

Trong phòng tắm, Cố Nghiêu cau mày lau một bên mắt, vừa mở ra đã thấy có người cởi trần tiến vào, cơ bụng rắn chắc như xếp hàng làm cho chuông báo động trong đầu cậu vang lên inh ỏi, với lấy khăn tắm quấn hạ thân lại, trừng mắt nói:" Cố Diệc, cậu làm cái gì đấy...?"

"Tắm nước lạnh? Thư tình?" Cố Diệc giam cậu vào trong góc, từng bước áp sát vào bắt đầu tính sổ:" Ra ngoài gặp mặt người đàn ông khác?"

"Cái rắm! Cậu tránh ra..."

Mái tóc ướt sũng dính trên trán Cố Nghiêu, nổi bật lên đôi mắt sáng ngời, ánh mắt Cố Diệc dừng trên gương mặt cậu trong chốc lát, trực tiếp lướt xuống bên dưới, xương quai xanh mê người và vùng ngực trắng nõn, đôi chân nhỏ dài cân xứng.

"Cố Diệc! Cậu đừng có phát điên, đây là phòng tắm đó..." Cố Nghiêu bị hắn nhìn đến run cả da đầu:" Không có chuyện gì hết, tôi trả phong thư đó cho anh ta rồi."

Cố Diệc cười nói:" Phòng tắm thì thế nào? Dù sao bây giờ trong phòng cũng chỉ còn tôi với cậu..."

Đây là có mục đích đùa giỡn lưu manh từ trước? Cố Nghiêu hướng về phía cửa gọi hai câu, không thấy Lý Xán và Trương Bằng Huy đáp lại.

ĐM, không phải vừa rồi vẫn ở đây sao?

Cố Nghiêu không tin, lại rống lên:" Cháy rồi!"

Bên tai truyền đến một tiếng cười nhạo, Cố Diệc cắn vành tai cậu, ám muội nói:" Ừ, đúng là cháy rồi."

Tiếng cởi thắt lưng vang lên lạch cạch.

"Cậu điên à?" Cảm nhận đồ vật đang dính sát vào sau mông, Cố Nghiêu sợ tên chó má này nhất định sẽ xử lý cậu ngay tại chỗ, cẩn thận rụt mông lại, khai báo từ đầu tới cuối chuyện xảy ra hồi chiều, ngay cả cốc trà sữa trong tay là vị gì cũng nói hết.

Cố Nghiêu nghe nửa đoạn trước nhíu chặt lông mày, sau khi nghe được câu nói cuối cùng "Hắn là ngoại lệ" của Cố Nghiêu, vui vẻ không nói hai lời kéo cậu vào ngực hôn hôn. Cố Nghiêu giãy giụa không được, miệng đã bị gặm tê rần, nện cho Cố Diệc hai đấm đẩy hắn về phía cửa:" Cút ra ngoài, tôi muốn tắm."

"..." Cố Diệc kịp thời nói sang chuyện khác, bàn tay làm bộ như vô ý lại đặt lên cái lưng bóng loáng của Cố Nghiêu:" Tại sao lại là trà sữa khoai dẻo bobo."

"Cái này dạo gần đâu rất hot trên mạng đó..."

Tuy chưa có cơ hội tặng trà sữa cho đối phương, nhưng Cố Nghiêu lướt net hằng ngày cũng đoán được bước kế tiếp, bây giờ bộ dạng của Cố Diệc mơ mơ màng màng, kiên nhẫn giải thích nói:" Tựa như tôi nói với cậu, cho tôi một cốc trà sữa khoai dẻo bobo, không cần khoai dẻo, không cần trà sữa chỉ cần bobo....A! A!..."

"Tuân mệnh." Cố Diệc rất biết nghe lời nắm lấy cằm cậu hôn lên, khàn giọng dụ dỗ:" Ngoại trừ bobo còn muốn cái khác không?"

Cố Nghiêu:"...." Cút.

* Xuất phát từ một video thả thính trên douyin của một cô gái. Bobo ở đây có nghĩa là hôn, bạn nào đu kpop chắc là cũng biết. Hình ảnh trà sữa khoai dẻo bobo xem tại đây:

 Hình ảnh trà sữa khoai dẻo bobo xem tại đây