Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 218: Sâu trong địa cung




Hanh lang trước mặt ngoằn ngoèo, Tang Đồng thấy đội viên của mình vẫn chưa xuất hiện lại sợ cương thi thi biến khi gặp hơi người, liền quyết định không chờ nữa.

"Mọi người ở đây chờ lệnh, tôi vào trong xem."

Nói xong đầu cũng không quay lại, chạy vào thông đạo.

Tiếu Nguyệt tìm thấy Mục Dung, kéo lấy tay cô, nghiêm túc nói: "Trận pháp dưới đây quá áp chế ta, ta mang ngươi ra ngoài."

"Tiếu Nguyệt tiểu thư nếu cảm thấy không thoải mái thì ra ngoài trước đi."

"Nơi này quá nguy hiểm!"

"Tiếu Nguyệt tiểu thư, tôi sẽ không song tu với cô, rất cảm kích vì thời gian qua cô đã giúp đỡ, thời gian chúng ta không còn nhiều, xin lỗi không thể nghe theo."

Tiếng bước chân dồn dập chạy đến, Tang Đồng xuất hiện.

Ba người đứng tại bãi đất trống, Mục Dung chỉ vào góc: "Cô nhìn."

Trong góc có một cái bóng đen cuộn tròn, từ thân hình có thể suy đoán là đàn ông, trước khi người này chết có lẽ đã rất đau đớn, thân thể hắn cuộn tròn vào góc giống như đang cố gắng né tránh thứ gì đó đáng sợ. 

Trên thi thể mọc đầy nhung lông màu trắng, không thể nhận dạng thân phận của hắn.

Tang Đồng thở phào, cũng may  địa cung này ánh mặt trời không lọt vào được, thi thể này mặc dù bị lây nhiễm nhưng không hấp thụ tinh quang và không đụng trúng máu tươi nên không bị biến thành cương thi.

Tang Đồng cầm bùa dán lên thi thể, lại lấy chu sa vẽ một vòng quanh thi thể.

"Cũng nay không phải cương thi, nếu không cô nguy hiểm rồi."

Đội viên lần lượt đi vào nhìn  thấy thi thể thì giật mình: "Cục trưởng, có cần thiêu hủy thi thể này?"

"Nơi này không khí thấp không thích hợp thiêu hủy, trước dùng gỗ đào phong bế tứ chi, thiên linh, trái tim của nó, xử lý xong Bất Hoán Thi thì quay lại xử lý nó."

"Vâng."

"Ra tay cẩn thận, tuyệt đối không để bị thương, thứ này gặp máu sẽ lớn chuyện đó "

"Vâng."

Mục Dung nói với hư không: " A Miêu, ngươi và Yên Yên đi phía trước tìm đường đi."

"Okie Mục Dung đại nhân."

"Cục trưởng, trong túi người chết phát hiện vịa tiền."

Tang Đồng nhận lấy ví tiền cũ nát, mở ra xem thì thấy bên trong là mấy tờ tiền cũ đã không còn lưu hành 

Bởi vì chất giấy quá cũ nên đụng một cái đã nát, bên trong ví tiền còn có thẻ căn cước.

Ngươi chết là Lưu Toàn Phúc, giới tính nam, sinh năm 1958, thẻ căn cước làm vào ba mươi năm trước, đã quá hạn hai mươi năm.

Từ thông tin này suy đoán ra thì người này đã chết ít nhất hai mươi năm, trong lòng Tang Đồng nghi vấn dày đặc: cục xử lý sự kiện đặc biệt được thành lập sau khi kiến quốc, đại bản doanh đầu tiên đặt ở đây, tám năm trước mới dời đi, nơi này lại bị quốc gia liệt vào khu không người, người này sao lại xuất hiện ở đây?

Nếu hai mươi năm trước đã có người phát hiện địa cung này thì sao?

Gai óc Tang Đồng từ chân chạy lên đỉnh đầu, đáy lòng vang lên giọng nói kêu cô lập tức dẫn người rời đi, nhưng hiện thực lại ép cô tiếp tục tiến lên, Kim Tằm Cổ là thứ duy nhất có khả năng chiến thắng Bất Hoán Thi, cô nhất định phải tranh thủ thời gian cho Hoa Vân Nguyệt!

Địa cung này cho dù là bố cục hay bày trí đều rất giống tế đàn thần bí, nếu có người từ hai mươi năm trước hoặc sớm hơn nữa đã bắt đầu bày trí bố cục này, thì người đó là ai? Hắn có mục đích gì?

Ai có bản lĩnh có thể ở trong khuôn viên trăm cây số của cục xử lý sự kiện đặc biệt làm ra loại chuyện này??

Phát hiện nam thi thể này, làm Tang Đồng rét run.

Cô lặng lẽ bỏ ví tiền vào túi chống nước rồi nhét bào balo, nghĩ thầm: có lẽ sẽ có manh mối từ Lưu Toàn Phúc này.

"Báo cáo cục trưởng, đã hoàn tất xử lý."

"Tiếp tục lên đường."

"Vâng."

"Tang Đồng, hay là chờ Yên Yên và A Miêu quay lại rồi hẳn tính?"

"Cô dùng quỷ khế liên lạc đi, hỏi xem có phát hiện ra gì không?"

Mục Dung  chậm rãi nhắm mắt, điều động quỷ khế kêu gọi A Miêu, lại phát hiện liên lạc của mình và A Miêu bị chặn đứt!

Mục Dung thử mấy lần cũng như không, cô cảm giác có một luồng năng lượng bao phủ lấy A Miêu, quỷ khế không thể xuyên qua luồng năng lượng này 

"Mất liên lạc với A Miêu rồi, quỷ khế không thể cảm nhận được."

"Có lẽ bị từ trưởng trong địa cung quấy nhiễu, chúng ta tiếp tục tiến lên, không chừng có thể tìm thấy họ."

"Được."

Đội viên giẫm lên mặt gạch, tiếng giòn vang phát ra.

"Cẩn thận!"

Một đợt thương ngắn từ vách tường bắn ra, Mục Dung đẩy Tang Đồng, một cây thương ngắn chớp mắt bay tới ngực cô.

Tiếu Nguyệt điểm chân nhẹ nhàng hiện đến trước mặt Mục Dung đưa tay bắt lấy thương ngắn, đầu mũi thương cách ngực Mục Dung mấy tấc.

Sau khi thương ngắn bay ra thì lại xuất hiện mưa tên, đội viên cầm lấy thuẫn nhào tới Tang Đồng: "Cục trường cẩn thận!"

Tang Đồng lập tức kéo Mục Dung vào người, Tiếu Nguyệt cầm thương đứng trong mưa tên đánh văng nhưng mũi tên lao tới Mục Dung.

Những đội viên còn lại không may mắn, Tang Đồng ở sau tấm thuẫn thỉnh thoảng nghe thấy tiếng kêu đau, lòng lại run rẩy.

Những ám khí xưa cũ này phần lớn đều rỉ sét, đánh vào áo chống đạn thì không sao, nhưng nếu đánh trúng nhưng nơi không có bảo vệ thì sẽ tạo ra thương tích.

Đáng sợ nhất là độc trên đầu những mũi tên, không cẩn thận bị thương thì sẽ cảm thấy miệng vết thương không ngừng run rẩy, sau đó hô hấp khó khăn, động tác sẽ chậm dần, càng chậm sẽ càng bị nhiều tên bắn trúng.

Ám khí kéo dài hơn một phút, đối với những người có mặt thì dài như cả thế kỷ 

Lúc mưa tên ngừng lạnh, hai người đội viên nằm trên mặt đất sống chết không rõ, hai người khác thì bị thương nhẹ.

"Cục trưởng ngài không sao chứ?" Tang Đồng nhìn thương binh, lòng tự trách.

Cô im lặng thật lâu, sau đó chật vật đưa ra quyết định: "mọi người mang theo thương bình rút lui, tôi, Mục Dung và Tiếu Nguyệt tiếp tục đi."

"Cục trưởng!"

"Đây là mệnh lệnh."

Chàng trai vừa nãy bảo vệ Tang Đồng lên tiếng: "Cục trưởng, ngài để tôi ở lại đi, tôi xuất thân là lính đặc chủng, năng lực chiến đấu và phản ứng rất tốt, để tôi ở lại có thể giúp ngài một sức."

"Cậu tên gì?"

Chàng trai ưỡn ngực: "Hác Tuấn!"

"Được, Hác Tuấn ở lại, những người còn lại toàn bộ rút lui, đây là mệnh lệnh!" Tang Đồng mềm giọng giải thích: "Có đội viên bị thương, mùi máu tươi có thể làm Bất Hoán Thi thức tỉnh sớm, vì kế hoạch tôi ra lệnh cho mọi người ra ngoài, về căn cứ trị thương chuẩn bị cứu viện."

Tang Đồng quay đầu nhìn vào góc tối, địa cung này cơ quan trùng điệp, Lưu Toàn Phúc sao có thể tiến vào đây?

Đội viên tuân lệnh rút lui, Hác Tuấn cầm thuẫn trong tay xung phong đi trước, Tiếu Nguyệt cầm thương cảnh giác đi sau Mục Dung.

Ám tiễn không xuất hiện nữa, bốn người thuận lợi đi ra ngoài, xuyên qua mấy cái đường hầm, trước mặt lại xuất hiện bãi đất trống.

Tang Đồng quay đầu nhìn quanh, tại nơi mọi người đứng còn có một cửa hang, nếu như dựa theo số liệu địa đồ nhắc nhở lúc đầu, thông đạo đầu tiên bên trái cũng sẽ dẫn tới đây.

Trong bãi đất trống này cũng có hai nhánh thông đạo, chỉ là không thấy A Miêu và La Như Yên đâu, theo lý mà nói hai người họ không thể đi xa như vậy.

"Cục trưởng, tôi đi trước dò đường!"

"Đừng mạo hiểm, dùng dây cáp trèo qua."

"Vèo"một tiếng, cung tiễn gắn dây cáp từ nỏ bay ra, nhắm không sai nhưng không thành công, mũi tên đụng vào vách tường thì lập tức bị bắn ra.

Tang Đồng nhíu mày: Nỏ này có thể bắn thủng thép dày ba mươi centimet, đất đá nơi này cấu tạo bằng gì đây? Lính đặc chủng thu mũi tên lại, bắn thêm lần nữa nhưng vẫn không thành 

"Được rồi, cùng lắm chỉ ba mươi mét chúng ta theo thứ tự chạy qua."

"Cục trưởng, tôi đi trước."

"Cẩn thận."

Lính đặc chủng làm ít động tác khởi động chạy vọt, trên đường không xúc mở cơ quan, hắn đứng đối diện phất tay: "An toàn!"

Mục Dung, Tiếu Nguyệt, Tang Đồng xếp hàng cùng chạy, Tang Đồng hít sâu một hơi khiêng tấm thuẫn bất đầu chạy.

Vừa chạy được một nửa, tiếng "ầm ầm" vang lên.

Nơi này hình chữ nhật, trước sau đều có hai đầu thông đạo,  bốn khối đá đồng thời hạ xuống chính là đang muốn đóng lại cửa hang.

Cũng may tốc độ khối đá hạ xuống không nhanh Mục Dung hô: "Làm sao đây?"

"Bên trái!"

Ba người cùng nhau tiến vào lối đi bên trái, khối đá đã hạ xuống một phần ba.

Mục Dung lo lắng nói: "Bỏ thuẫn đi, nhanh lên!"

Khối đá hạ dần, cửa hang chỉ còn lại không đến một mét độ cao, Tang Đồng bỏ thuẫn lộn nhào về trước.

"Rầm" một tiếng, cửa hang đóng chặt 

Lính đặc chủng móc ra dao quân dụng ra sức đâm vào cửa đá, ma sát tạo ra lửa nhưng cửa đá bất động.

đường lui bị phong kín, Mục Dung và lính đặc chủng cùng nhìn Tang Đồng đợi cô ra quyết định, Tiếu Nguyệt vỗ nhẹ ngực, sắc mặt tái nhợt.

Càng gần trung tâm địa cung, cô càng cảm giác được sự áp bách mãnh liệt, nếu không phải Tang Du đánh vào đầu cô một viên lạc ấn, cô sớm đã rời đi.

"Đường lui không còn nhưng chúng ta cũng đã cho người ra ngoài, tôi tin tiểu đội cứu viện sẽ nhanh chóng chạy tới, trước đó chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ."

Dáng vẻ của thông đạo tiếp theo làm người tuyệt vọng, chất hẹp, gập ghềnh, ẩm ướt.

Đáng sợ nhất là, Tang Đồng phát hiện con đường này không hiển thị trên bản đồ, cảnh báo không ngừng kêu lên bên tai, nhắc nhở bọn họ đã chệch hướng.

Tang Đồng tắt địa đồ, chuyện tiếp theo chỉ còn có thể thể dựa vào chính mình.

Mục Dung đưa tay nhìn đồng hồ, bọn họ đã ở đây gần sáu tiếng. Đường đi tới địa cung không tới hai tiếng, nhưng khi đi vào trong mấy thông đạo thì dùng tới ba tiếng đồng hồ!!?

Dựa theo tốc độ suy đoán, ít lắm thì họ cũng đã đi hơn hai mươi cây số! Làm sao có thể????!!!

"Dừng lại!"

"Sao vậy?"

"Lạ, chúng ta bị nhốt ở đây hơn ba tiếng, suy đoán ít nhất đã đi hơn hai mươi cây số, địa cung này lớn vậy sao?"

Tang Đồng quay đầu kỳ quái nhìn Mục Dung: "Cô đang nói gì vậy??"

Mục Dung nâng đồng hồ lên: "Cô nhìn."

"Cô tự nhìn thử trước đi."

Mục Dung lại nhìn thời gian, vị trí kim đồng hồ thay đổi!!!!

So với vừa nãy ít hơn bốn tiếng, nói cách khác bọn họ chỉ mới đi hai tiếng????

"Ngây người làm gì, đi thôi."

Mục Dung một bụng nghi vấn, nhưng nhịn không hỏi vẫn đi theo 

Thông đạo này tựa như không có đích cuối, dù bọn họ cố gắng thế nào cũng không thể ra ngoài, tình huống này thật giống quỷ dẫn đường.

Một người nhạy cảm như Tang Đồng vậy mà không phát hiện ra, Mục Dung đưa tay nhìn đồng hồ lại qua bốn mươi phút, cô xác định lần này tuyệt đối không nhìn nhầm 

"Tang Đồng, cô xem có phải chúng ta bị quỷ dẫn đường không, địa cung này không thể lớn như vậy được."

"Thời gian không còn nhiều, chúng ta đi nhanh."

"Tang Đồng?"

Mục Dung bắt lấy Tang Đồng: "Tang Đồng!"

"Cái gì?"

Mục Dung vịn chặt bả vai Tang Đồng: "Dừng lại! Nếu còn tiếp tục chúng ta sẽ đi tới mệt chết trong này!"

Hác Tuấn chụp cổ tay Mục Dung: "Mục khoa trưởng xin buông cục trưởng ra! Nều ngài còn vô lễ đừng trách tôi không khách khí!"

Mục Dung quay đầu nhìn Hác Tuấn, xuyên qua thấu kính của mặt nạ phòng độc cô nhìn thấy đôi mắt Hác Tuấn loé lên hồng quang 

Mục Dung nhấc chân đạp lên bụng Hác Tuấn, nắm tay Tang Đồng lui về sau.

Hác Tuấn dù sao cũng là lính đặc chủng, rất nhanh đã ổn định lại, móc ra dao quân dụng.

Tang Đồng kêu lên: "Hác Tuấn, cậu làm gì hả? Bỏ dao  xuống!"

"Cục trưởng, ngài nhìn Mục khoa trưởng đi!"

Tang Đồng quay đầu nhìn Mục Dung, tung chăn đá Mục Dung một cước, làm Mục Dung ngã xuống đất.

"Tang Đồng!"

Tang Đồng vội lùi về sau mấy bước, nhìn nhìn Mục Dung, thấp giọng nói: "Mục Dung, cô tự nhìn chính mình."

Mục Dung cúi đầu nhìn hai tay, trên tay mọc một tầng lông nhung dài một tấc.

Giống y như đúc thi thể cô phát hiện.

Mục Dung không dám tin vén lên tay áo, trên cánh tay mọc ra nhung lông màu trắng mịn màng, đầu óc cô trống rỗng, nghĩ không ra tại sao mình lại bị lây nhiễm!

"Cục trưởng."

Hác Tuấn lấy ra đinh gỗ đào đưa cho Tang Đồng: "Thừa lúc Mục khoa trưởng còn ý thức, chúng ta..."

"Không được!"

Tang Đồng lấy ra bùa vàng dán lên đỉnh đầu Mục Dung, ngồi xổm trước mặt cô lấy ra túi gạo nếp: "Mục Dung, ăn!"

Mục Dung cảm thấy hoa mắt, trong tay Tang Đồng nào phải gạo nếp, rõ rà là đất cát!

Tang Đồng thô bạo mở miệng Mục Dung ra, nhét thứ trên tay vào miệng cô.

Tang Đồng thấy gạo nếp khi vào miệng Mục Dung bay ra khói trắng thì vui mừng.

Lại cầm ra một túi gạo nếp: "Ăn nhiều chút, có thể làm chậm tốc độ thi hoá, tôi sẽ không để cho cô có chuyện."

Mục Dung hoảng sợ nhìn Tang Đồng, lại thấy cô ấy nhét đất cát vào miệng mình thì hung hăng đẩy Tang Đồng ra.

"Hai người đi đi, mặc kệ tôi!"

Vấn đề nằm chỗ nào???

Tại sao cô thấy mắt của Tang Đồng và Hác Tuấn có màu đỏ, gạo nếp hoá thành đất cát? Chẳng lẽ  giai đoạn đầu của hoạt thi là sinh ra ảo giác sao?

"Không lẽ cô muốn biến thành cương thi hả? Mau ăn gạo nếp cho tôi!"

"Hai người đi đi, để Tiếu Nguyệt tiểu thư ở lại được rồi."

Hác Tuấn siết chặt đinh gỗ đào, nói nhỏ: "Cục trưởng, ý thức của Mục khoa trưởng đã bắt đầu hỗn loạn, một khi thi biến rất có thể sẽ giết chết chúng ta, không bằng lấy đinh gỗ đào phong bế tứ chi trước, hoàn thành nhiệm vụ lại cứu người ra ngoài?"

Tang Đồng trầm mặc, Hác Tuấn cầm đinh gỗ đào đi tới gần Mục Dung....

Mục Dung hoảng sợ lui về sau: "tiếu Nguyệt tiểu thư!"

Đáng tiếc, Tiếu Nguyệt một mực bảo vệ Mục Dung lại không đáp lời.

Mục Dung quay đầu nhìn, dưới thấu kính nhìn đêm chỉ thấy màu xanh yếu ớt, nơi nào có hình ảnh Tiếu Nguyệt Lang Vương.

Hác Tuấn giơ lên đinh gỗ đào....

"Chờ chút!"

Tại lúc quan trọng, Tang Đồng kêu Hác Tuấn dừng tay.

"Cục trưởng?"

Tang Đồng nhét mấy lá bùa vào bao vải đưa cho Mục Dung, chỉ vào thông đạo ở ngược hướng: "Cô đi đi, đi được bao xa thì đi, cảm giác chịu không nổi nữa thì lại ăn gạo nếp, có lẽ có thể gặp được tiểu tổ cứu viện."

"Tiếu Nguyệt tiểu thư đâu?" Mục Dung hỏi.

"Mục Dung, Tiếu Nguyệt nữ vương không cùng bọn mình xuống đây, ý thức của cô rối loạn rồi."

"Không thể nào! Tôi nhớ rất rõ Tiếu Nguyệt bảo vệ chúng ta khỏi mưa tên, cô quên hả?!"

Tang Đồng hít sâu một hơi: "Hác Tuấn, chúng ta đi."

Mục Dung nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của Tang Đồng: "Cẩn thận một chút."

Tang Đồng khựng lại, nhưng không quay đầu.

Mục Dung dựa vào vách tường, nhìn lông trắng trên tay càng lúc càng dày, tuyệt vọng.

Cô tự mình véo bắp đùi, đắng chát cười cười: Không phải mơ.

Mục Dung đưa tay nắm lấy dây chuyền trên cổ: "Tang Du, có lẽ chị sắp có thể đi tìm em rồi, không biết cương thi có hồn phách hay không, hay có lẽ chúng ta vẫn không thể gặp lại nhau nữa."

"Tỉnh táo cho ta!"

Mục Dung bỗng nhiên mở mắt, nhìn quanh nói: "Ai đang nói chuyện?"

"Đến cả giọng nói của ta cũng không nhớ?"

"... Ngươi là, Cẩu Đản?" 

"Là Bát Chỉ Kính!!"

"Tỉnh rồi sao?"

"Nhờ hồng phúc của ngươi, ngươi trúng mê hồn thuật, cảnh tượng trước mắt đều là giả, nhanh tỉnh lại cho ta!"

"Ta phải làm sao?"

"Đầu tiên nhằm mắt lại."

"Ừm." Mục Dung làm theo.

"Nhớ kỹ những gì ngươi nhìn thấy, cảm thấy đều là ảo giác, ngưng thần tĩnh khí thật kỹ, dị tượng là từ khi nào bắt đầu."

"Từ lúc tiến vào đường hầm này, mọi thứ đều không bình thường."

"Vậy ngươi có thấy điểm không bình thường không?"

"Không có..."

"Vậy không đúng! Tiếp tục suy nghĩ, mê hồn thuật không thể bị ngoại lực làm cho tỉnh lại, ngươi phải tự mình tìm được điểm đầu tiên khi tiến vào mê hồn thuật, như vậy mới có thể tìm thấy lối ra, nếu không sẽ vĩnh viễn ở lại trong ác mộng cho đến chết."

Mục Dung cau mày cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện đã phát sinh, phàm là chỗ nào khả nghi thì liền dùng phương pháp Bát Chỉ Kính đã chỉ thử một lần, nhưng cũng không thấy cái gì gọi là lối ra.

"Cẩu Đản, ta tìm không thấy, làm sao đây?"

Bát Chỉ Kính kiên nhẫn nói: "Thôi động mê hồn thuật rất có thể là một thứ gì đó rất bình thường, có lẽ lúc ngươi trải qua nguy hiểm thì đã lập tức trúng thuật, nghĩ thật kĩ, ngươi thấy gì? Chạm vào gì? Nó có thể là thứ gì đó rất bình thường, hoặc là nhìn vào không có nguy hiểm, Mục Dung suy nghĩ thật kĩ vào! Ngươi nhất định có thể tìm được."

Mục Dung y theo Bát Chỉ Kính nhắc nhở, hồi tưởng lại từ lúc bắt đầu nhìn thấy Tiếu Nguyệt ở căn cứ, sau đó đi tới trước cửa địa cung nhận thiết bị, sau đó tiến vào địa cung...

Sau đó đi tới đại sảnh, hai bên đại sảnh có hai cột đá, cột đá điêu khắc Thập Nhị Cầm Tinh.

"Đùng" một tiếng, Mục Dung cảm thấy toàn bộ thế giới như đang lắc lư, địa cung hình như sắp sập!!!

Bát Chỉ Kính lo lắng nói: "Mục Dung, không được mở mắt, không cần sợ, tập trung toàn lực tìm lối ra!"

Chân Mục Dung đau đớn không thôi, giống như bị rắn độc cắn, lại giống nhau bị đá vụn của địa cung rơi xuống trúng chân.

Chỉ là Mục Dung không dám mở mắt, rốt cuộc ở một mảnh đen kịt tìm thấy một cánh cửa.

"Cẩu Đản, ta tìm được rồi!"

Bát Chỉ Kính vui mừng nói: "Mau ra đây!"

Mục Dung vọt vào cánh cửa, bỗng nhiên mở mắt.

"Mục Dung!"

"Mục Dung đại nhân!"

A Miêu nhào vào người Mục Dung gào khóc: "cuối cùng cũng tỉnh, hù chết nhân gia a, oaaaaa~."

Mục Dung ngồi dậy, nhếch nhếch miệng.

Cúi đầu, cô lập tức lấy đinh gỗ đào đâm vào đùi mình!

Tiếu Nguyệt thay Mục Dung rút đinh gỗ đào ra, mở bàn tay đặt lên vết thương của cô, ánh sáng bay ra máu ngừng chảy.

Đứng cạnh Mục Dung là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, hắn mặc bộ trường sam âm dương thuật sĩ màu trắng của Nhật Bản, đầu đội mũ đỉnh cao màu đen, ánh mắt có thần tựa như từng quen biết.

(Ai chơi âm dương sư sẽ biết kiểu trang phục này nà~)

"Cẩu Đản?"

"Nhờ phúc của ngươi, ta có thể tạm thời hiện thân."

Mục Dung nhìn quanh một vòng, phát hiện nơi mình đang ở chính là đại sảnh ban đầu, hai cây cột điêu khắc Thập Nhị Cầm Tinh hung hăng nhìn chằm chằm cô.

Không giống cảnh tượng lúc đầu, bên trong đại sảnh xương cốt nằm khắp nơi, đội viên nằm đầy đất 

Tang Đồng và Hác Tuấn lảo đảo tập tễnh bước vòng vòng đại sảnh....

"Tại sao lại như vậy?"

Bát Chỉ Kính giải thích: "Bên trong Thập Nhị Cầm Tinh ẩn giấu trận pháp, nhưng không hiệu quả đối với dị loại nên ba vị này không trúng chiêu, lúc các ngươi vừa bước vào đây đã bị huyễn thuật, không lâu sau những đội viên này tự giết lẫn nhau. Còn ngươi và Tang Đồng còn có vị kia vẫn cứ đi vòng quanh đại sảnh, vừa rồi ngươi và Tang Đồng đột nhiên đánh nhau, Tang Đồng nhét đất cát vào miệng ngươi, tâm tình ngươi hoảng loạn nên làm ta bừng tỉnh. Các ngươi đã đi vòng quanh bảy tám tiếng rồi, nếu còn tiếp tục hai người kia sẽ chết mệt."

~~~~

Aiguuu lại 1 hồi rối rắm¡¡¡