Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 208: Hai phách trở về




Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu ngẩng đầu nhìn  màn nước treo trên trời, nước này có cùng nguồn gốc với Vong Xuyên, là khắc tinh của hồn phách, chỉ cần dính một chút thôi cũng đủ để bị hút vào.

Nếu màn nước này đổ ập xuống, Địa Phủ nhất định tiêu vong.

Phán Quan giả vờ trấn định: "lần này ngươi quay về chắc không phải chỉ muốn gây phiền phức cho Địa Phủ?"

Thiếu nữ cười nhạt một tiếng: "Lão hồ ly già ngươi ngược lại rất biết điều."

"Trả mọi thứ về ban đầu, chúng ta ngồi xuống hảo hảo nói chuyện."

"Ta và các ngươi không có gì để nói, mười bảy năm trước ngươi giữ thứ không nên giữ, giờ đến lúc trả lại rồi."

Phán Quan vẻ mặt khó coi: "Đây là giao dịch giữa Mục Dung và Địa Phủ, là hai bên tình nguyện lựa chọn."

"Ha! Một đám già không biết xấu hổ sống lâu băm, hùn hạp bắt nạt một đứa trẻ, thì gọi là giao dịch tự nguyên à? Đoán được nàng ấy một lòng cứu mẹ nên nhân lúc cháy nhà tranh hôi của, ép nàng đưa thứ quan trọng cho các ngươi giữ, ở trước mặt ta còn dám cưỡng từ đoạt lý?"

Thiếu nữ vẫy tay một cái, màn nước trên trời trở mình, bên trong Phong Đô thành lại xuất hiện tiếng thét dài.

"Hôm nay để ta nhấn chìm Phong Đô, để cho các ngươi nếm thử mùi vị tuyệt vọng!"

"Đợi đã!" Thật Bất Giả nãy giờ im lặng đi ra.

Thiếu nữ híp mắt, màn nước ngừng công kích: "Là ngươi."

"Cô nương mời nghe lão phu nói một lời, Mục Dung thế chấp hai phách đổi lấy pháp khí Âm sai việc này là nàng ta tự nguyện, xin cô nương nể mặt lão phu ngừng lại công kích, chỉ cần Mục Dung trả lại pháp khí âm sai, Phong Đô tự khắc trả lại hai phách về nguyên chủ, ngươi xem được không?"

Thiếu nữ không nói gì chỉ nhàn nhạt nhìn Phán Quan, người sau trầm mặc một lúc: "Theo ý Thật Bất Giả tiên sinh."

Phán Quan mở lòng bàn tay, hai tinh phách màu đỏ hiện lên trên bàn tay hắn.

Đôi mắt thiếu nữ khẽ dao động. Nàng không nói nhiều lời, bước chân đạp lên nước Vong Xuyên, mặt sông tự giác chia ra làm hai.

Chỉ một thoáng, vô số hồn phách bị vây hãm trong dòng Vong Xuyên điên cuồng muốn mượn khe hở bay ra ngoài, bên tai quỷ khóc sói gào vang lên không dứt.

Vô số cột nước lấy tốc độ cao từ trong Vong Xuyên bắn ra, hoá thành xích sắt màu tím sậm khoá lại những hồn phách lọt ra ngoài, không chút lưu tình kéo bọn họ vào lòng sông.

Nhóm oan hồn cuống loạn gào thét, rầt nhiều quỷ tốt tu vi thấp lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh này. Ai nấy nhao nhao lùi về sau, sợ tai hoạ tìm tới mình.

Tạ Tất An truyền âm, lo lắng nói: "Phán Quan đại nhân, cứ như vậy trả lại thì khác nào chúng ta thất bại gần trong gang tấc? Huống chi tấy cả Quỷ Tướng âm binh của Địa Phủ đều đang nhìn, sau này làm sao Phong Đô còn mắt mũi để tồn tại?"

"Hồ đồ! Người kia nói được làm được, lỡ như kinh động đến Diêm Vương thì không ai trong chúng ta gánh nổi!"

Tạ Tất An không cam lòng nhìn hai phách của Mục Dung: nhiều năm toan tính lại như nước chảy.

Bàn tay bằng nước Vong Xuyên nhẹ nâng hồn thể của Mục Dung chậm rãi bay lên, thiếu nữ phiêu đãng ôm người vào lòng: "Hai phách!"

Phán Quan phất tay áo, điều khiển hai phách bay về phía thiếu nữ.

Nàng thận trọng đón lấy hai phách, động tác nhẹ nhàng giống như che chở trân bảo.

Thiếu nữ đưa hai phách vào huyệt Bách Hội của Mục Dung, nàng nhướng mày: ba kiện pháp khí âm sai xuất hiện trong tay thiếu nữ.

Hắc bào trên Mục Dung chậm rãi biến mất, biến trở lại thành quần áo bình thường.

Thiếu nữ tiện tay ném: "Thứ bỏ đi này trả lại cho các ngươi!"

Phạm Vô Cứu vung toả hồn liên kéo ba pháp khí về.

"Đã đạt được mục đích còn không mong đem Vong Xuyên Hà trở về hình dạng ban đầu!"

Thiếu nữ ngoảnh mặt làm ngơ, dịu dàng nhìn người đang ngủ say trong lòng, giơ tay lên lại lần nữa phác hoạ dung nhan người thương.

Nàng mỉm cười, liếc mắt nhìn đám địch nhân bên bờ, đáy mắt nhu tình không nói thêm gì.

Hai tay thiếu nữ nhẹ nhàng giương lên, hồn thể Mục Dung bay lên.

...

Tang Đồng nhảy xuống trực thăng cởi bỏ áo mưa, nước mưa vẫn "ầm ầm" rơi xuống.

Sấm sét đã ngừng nhưng mưa vẫn như trút.

Tang Đồng ngẩng đầu nhìn mây đen cuồn cuộn, muốn một mình điều tra tình hình.

Giọng Tô Tứ Phương từ sau truyền đến: "Đồng sư tỷ, chúng ta đi xem một chút."

"Cũng được, mọi người đem thiết bị về chỗ cũ đi, những người khác đi kiểm tra tình hình vận hành."

"Vâng cục trưởng."

Tang Đồng vốn định về phòng tắm rửa lại bị Tô Tứ Phương giữ chặt; "Đồng sư tỷ, chúng ta đi xem tiểu Tang thí chủ trước được không?"

"Hôm nay mấy người  sao vậy?" Ngoài mặt tuy chất vấn, nhưng chân đã bước đến hướng phòng Tang Du.

Gian phòng không có ai, cô lại đi tới phòng Mục Dung, của bị khoá bên trong.

Tang Đồng gọi hai tiếng không ai trả lời liền gọi kỹ thuật viên đến: "lập tức mở cửa."

"Vâng."

Kỹ thuật viên chạy đi lấy dụng cứu, đặt trên của ấn mấy lần "tích" một tiếng, cửa mở.

Mùi máu tươi nồng đậm bay ra, Tang Đồng lập tức lao vào: "Du nhi!"

Tang Đồng quỳ trên vũng máu, tay run run không dám chạm vào người trước mặt.

Nhục thân Tang Du vẫn còn duy trì tư thế trước khi rời đi, nàng ôm Mục Dung đang ngủ say, môi mang ý cười 

Sắc mặt nàng trắng bệch, căn phòng mười mét vuông ngập tràn máu, một chút máu theo cửa tràn ra ngoài...

Tang Đồng nhấc tay đặt vào động mạch cổ của Tang Du, da thịt Tang Du đã lạnh, không còn mạch đập.

"EM GÁI!!! EM GÁI!!!"

Tang Đồng lảo đảo đứng dậy, đẩy Mục Dung ra để Tang Du nằm ngang, thân thể nàng đã cứng từ bao giờ.

Tiếng khóc nức nở của Tang Đồng một tiếng lại lớn hơn một tiếng, đôi bàn tay run rẩy không biết đặt vào đâu.

"Du nhi, em đừng doạ chị, Du nhi!"

Tang Đồng đột nhiên nhớ ra gì đo, kích động lao ra ngoài 

Sau đó lại cầm valy xông vào phòng: "Du nhi đừng sợ, đừng sợ, chị cứu em, chị có cái này có thể cứu em!"

Ngoài cửa đứng đầy người, Tô Tứ Phương, Hoa Vân Nguyệt, A Miêu, La Như Yên, Vương Hạo, Đường Liêm Tử đều tới.

Đường Liêm Tử lấy tay che miệng, không dám tin vào mắt: người chị Đồng giao phó cho mình, sao lại thành ra thế này!?

A Miêu đi vào, nhìn máu tươi đầy đất, hai mắt trợn to: "Gì vậy? TANG DU?!"

Tang Đồng hai mắt đỏ bừng, quát: "RA NGOÀI!"

A Miêu áp sát vào người Tang Du không chịu rời đi, Tang Đồng siết chặt đào mộc Kiếm: "CÚT HẾT!!!"

La Như Yên cưỡng chế kéo lấy A Miêu, A Miêu gào khóc đưa tay về phía Tang Du: "Yên Yên, thả ta ra, Tang Du bị làm sao, buổi sáng vẫn còn tốt đẹp mà, là ai hại cậu ấy hả?!"

"A Miêu đừng nói nữa, Tang Đồng sẽ giết ngươi đó!"

Tô Tứ Phương giẫm lên máu tươi, đi vào phòng, tay đặt lên bả vai Tang Đồng: "Đồng sư tỷ, nén bi thương."

Tang Đồng nắm lấy vạt áo của Tô Tứ Phương đẩy người vào tường, giống như sư tử nổi điên, quát: "Có phải cô biết cái gi không?! DU NHI LÀM SAO CHẾT, CÓ PHẢI CÔ ĐÃ SỚM BIET KHÔNG!!"

Đáy mắt Tô Tứ Phương lộ ra yêu thương: "Đồng sư tỷ..."

"TRẢ LỜI TÔI!!"

"Ừm."

"Cục trưởng!"

"Chị Đồng!!"

Đám người xung quanh kinh hãi hét lên, Tang Đồng vung lên nắm đấm, liên tiếp đấm lên mặt Tô Tứ Phương.

Người sau không tránh không né, yên lặng đón nhận công kích như mưa, rất nhanh liền đổ máu.

Lâm Hoàn và Vương Hạo xông lên muốn kéo Tang Đồng ra, lại bị Tang Đồng đá cho hai cước.

Tô Tứ Phương ra hiệu cho hai người ra ngoài, lau vệt máu tươi: "Đây là lựa chọn của tiểu Tang thí chủ, xem như sư tỷ biết được cũng không thay đổi được gì." Dựa vào tình hình lúc đó: Nếu Tang Đồng ngăn cản, rất có khả năng sẽ bị tấn công.

Tang Đồng không nhìn Tô Tứ Phương nữa, đi tới bên cạnh Tang Du lẩm bẩm nói: "Chị vì em Nghịch Thiên Cải Mệnh, Du nhi không cần sợ."

Nghe bốn chữ "nghịch thiên cải mệnh" Tô Tứ Phương hoảng hốt, yên lặng đi tới phía sau đánh vào gáy Tang Đồng.

...

Mục Dung tỉnh lại, chống đỡ thân thể ngồi dậy dò xét xung quanh: Là căn cứ  nhưng không phải phòng của mình.

Hoạt động của cô có chút cứng, động tác đột nhiên dừng lại.

Cùng Tang Du quen biết, đến hiểu nhau, từng chuyện từng chuyện tái hiện lại trong đầu, một tràn cảm xúc xa lạ mà nồng đậm xông vào lòng cô.

Mục Dung ấn trái tim, thân thể run rẩy, giọt nước mắt ấm áp chảy ra.

"Tang Du..."

Lần đầu tiên nhớ nhung và khát vọng hoá ra lại nồng nàn như thế, cô muốn gặp nàng!

Còn muốn lớn tiếng nói cho nàng biết: chị yêu em!

Mục Dung xoay người xuống giường xông ra phòng, trong hành lang thật dài nhìn thấy Hoa Vân Nguyệt.

"Vân Nguyệt tiểu thư, Tang Du đâu?!"

"Tỉnh rồi."

"Ừm, Tang Du ở đâu, tôi muốn gặp em ấy!"

"Theo tôi."

Mục Dung mỉm cười: "Được!"

Hoa Vân Nguyệt chạnh lòng, im lặng quay người dẫn đường.

Hai người đi tới một căn phòng, bên trong bày biện rất đơn giản, chỉ có một kén nhộng sinh đặt ở giữa.

Hô hấp của Mục Dung ngưng trệ: "Tang Du sao vậy? Bệnh sao? Hay bị thương rồi?"

"Cô...chuẩn bị tâm lý thật tốt đi."

"Có ý gì?"

"Tang Du...qua đời rồi."

Mục Dung cười cười: "Cô nói cái gì?"

"Nén bi thương."

Trên mặt Mục Dung vẫn duy trì nụ cười, xoay người đi tới trước kén nhộng sinh.

Kén nhộng sinh đang vận hành hình thức ngủ đông, làm da thịt Tang Du có một tầng sương mỏng.

Mục Dung mở nắp kén nhộng sinh, "Phốc" một tiếng, hơi nước trong không khí lập tức ngưng tụ thành hạt nhỏ, quẩn quanh lấy kén nhộng.

"Tang Du?!"

"Đừng nghịch nữa, mau dậy thôi~ chị có chuyện muốn nói với em, ngoan."

Tang Đồng phát điên, Hoa Vân Nguyệt sợ Mục Dung cũng nhập ma theo, nên cẩn thận nói: "Cô ấy...máu trong người đã chảy hết, nguyên nhân cái chết vẫn chưa rõ, đừng quá đau thương."

Mục Dung chỉ vào di thể Tang Du, nghiêng đầu hai mắt trống rỗng nhìn Hoa Vân Nguyệt: "Người này là ai?"

Dáng vẻ này của Mục Dung làm người ngoài như Hoa Vân Nguyệt đau lòng đến đoạn ruột: "Là cô ấy."

"Ai đang nằm ở đây?"

"Là Tang Du."

Mục Dung xông ra ngoài, Hoa Vân Nguyệt theo sát phía sau.

Mục Dung chạy không xa, vịn vách tường chậm rãi quỳ xuống, ôm bụng nôn khan.

"Mục Dung..."

Hoa Vân Nguyệt còn chưa chạm vào Mục Dung, thân thể cô liền ngã xuống đất, bất tỉnh...

~~~~

Mẹ ghẻ có lời muốn nói: năng lực của Tang Du quá mức kinh khủng, bị thiên đạo phong ấn bên trong nhục thân nhân loại, nếu muốn phát 100% năng lực thì nhất định phải  xé nát nhục thân.

Hai phách yêu vui của Mục Dung quay về, những gì đọng lại nhiều năm sôi trào mãnh liệt.  Người một lòng một dạ yêu cô, che chở cô, bao dung cô, lại không cho cô cơ hội bày tỏ tâm ý nữa rồi.

Con người nếu tiếp nhận đau thương quá độ vượt giới hạn chịu đựng, sẽ tiết ra một chất làm nội tạng run rẩy từ đó phát tượng hiện tượng nôn mửa.

Cuốii cùng: truyện này HE, phải tin ta!

Mị: đấy mị tin lão nên mới vùi đầu edit, lão xem lão đã cho mị những gì?! Dcm lão.

Hôm nay nhận được mail của một bạn độc giả, bạn ấy kể cho mình nghe về chuyện yêu của bản thân, đột nhiên lại muốn biên cho bạn ấy một câu truyện, trong câu truyện đó bạn ấy sẽ thuộc an yên. P hồi âm hỏi có thể dựa vào tình tiết viết tặng, chỉ thấy bạn buồn buồn viết hai chữ "cám ơn". Haz~ tâm trạng bị tụt nên up chương mới để mọi người tụt theo ~