Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 206: Kinh mộng hồi hồn




Đêm hôm ấy, tiểu tổ trung ương và hai nhà khoa học không trở về.

Kỹ huật viên gõ cửa văn phòng Tang Đồng: "cục trưởng, đã mất liên lạc với tiểu tổ trung ương, điện thoại vệ tinh không ai nghe."

"Định vị GPS?"

"Vẫn còn ở dưới phế tích, ba tiếng rồi. chưa có cập nhật mới."

Tang Đồng thở dài: "biết rồi."

"Có cần điều động tổ đội đi điều tra?"

Tang Đồng rửa tay, lấy ba đồng xu trong ngăn tủ đặt lên bàn, xáo trộn sáu lần: "Không cần."

Thấy kỹ thuật viên muốn nói lại thôi, Tang Đồng hỏi: "Có gì cứ nói thẳng."

"Nếu chúng ta không cứu viện thì sợ phía trên truy cứu."

"Ba tiếng không liên lạc được thì có nghĩa gì? Chúng ta không cần phải mạo hiểm hi sinh thêm."

"Vâng."

"Sáng sớm mai mọi người quay về đi."

"Vâng."

"Đúng rồi, mọi người phải hết sức chữa trị cho những thôn dân có thể cứu, tích cực an bài mọi thứ cho bọn họ, bắt buộc phải xoá bỏ đoạn ký ức này, và làm cho họ một thân phận mới, phí an bài phải dư không được thiếu. ngoại trừ được quốc gia hỗ trợ thì trong cục cũng phải định ra mức phí cao nhất cho họ, bảo đảm họ có thể thích ứng lại với cuộc sống, cậu viết báo cáo đi tôi sẽ ký tên."

Kỹ thuật viên ưỡn ngực: "Vâng!"

"Đi đi."

"Cục trưởng, ngài bảo trọng."

"Cám ơn."

Tang Đồng bỏ tiền xu vào lại ngăn kéo.

Đại hung quẻ, chết!

Từ khi chú ngốc thủ thôn chết đi, trong lòng Tang Đồng luôn có cảm giác bất an, sợ là Bất Hoán Thi sắp hiện thế rồi.

Cô thu lại báo cáo rời khỏi văn phòng, đúng lúc trong đại sảnh gặp Hoa Vân Nguyệt, đối phương biểu hiện đã sẵn sàng, Tang Đồng nhẹ gật đầu để Hoa Vân Nguyệt chờ thêm một chút.

Cô gọi điện cho Tô Tứ Phương làm hộ pháp cho Hoa Vân Nguyệt, một mình đi đến phòng Mục Dung, quả nhiên  Tang Du cũng ở đó 

Sở dĩ Tang Du không nghi ngờ là vì quỷ khế A Miêu vẫn bình an vô sự, nếu như lần này Hoa Vân Nguyệt không thành công thì cô sẽ nghĩ cách giải trừ quỷ khế của hai người, sau đó lại tiếp tục nghĩ cách khác.

"Du nhi?"

"A? Chị Đồng Đồng sao lại tới đây?"

"Tìm khắp nơi không thấy em, nên nghĩ em ở đây, sao em lúc nào cũng dính với Mục Dung thế kia?"

"Chị~!"

Tang Đồng thấy vẻ mặt nhăn nhó của em gái thì cười cười, nhưng tâm thì rỉ máu.

Hi vọng Hoa Vân Nguyệt có thể thành công, nếu không cô cũng không biết Tang Du có thể chấp nhận sự thật này không 

Đột nhiên! Tang Đồng như bừng tỉnh, hay là sử dụng cấm thuật Tam Thanh Phong xoá bỏ hết tất cả ký ức liên quan đến Mục Dung!

Tang Đồng do dự, mình làm vậy có đúng không?

"Ăn cơm no quá, cùng chị ra ngoài đi dạo một chút không?"

"Bây giờ ạ? Bên ngoài cũng tối rồi mà "

"Sợ gì, có Tiếu Nguyệt nữ vương và đàn sói trông coi thì có gì nguy hiểm đâu, hơn nữa còn có chị! Chị em chúng ta cũng lâu rồi không tâm sự." Nói xong cô dắt tay Tang Du kéo ta ngoài.

Tang Du quay đầu nhìn Mục Dung một chút, khoát tay lấy tay Tang Đồng.

Hai chị em đi tới bãi đất trống, Tang Đồng lấy áo khoác trải xuống đất.

Tang Du ôm đầu gối nhìn bầu trời: "Nơi này sao thật sáng."

"Ừm, ngày bé thấy sao cũng sáng như vậy, chỉ là sau này lại biến thành tối tăm mờ mịt."

"Chú mợ vẫn tốt chứ ạ?"

"Chắc không vấn đề, từ khi bị đưa về họ cũng chưa gọi tới lần nào, cho dù đã ký hiệp nghị bảo mật thì cũng không thể thường xuyên  liên lạc."

"Tại sao?"

"Kẻ thù của chúng ta mắt thường khó nhìn thấy, chị chỉ muốn người nhà của chị có thể sống một đời thật bình thường."

"Chị~"

"Ừm?"

"Chị có nghĩ tới sau này không?"

"Lúc trước thì có, nhưng kế hoạch chạy không lại thời gian, nên sau này không nghĩ nữa."

"Em cảm thấy tiểu Phương sư phụ hình như..."

Nói đến đây Tang Du dừng lại, hình tượng Tô Tứ Phương trong lòng nàng quá mức thần thánh cao khiết, dù cho cảm nhận được Tô Tứ Phương đối với chị gái mình có điểm khác biệt,  nhưng những chữ sau nàng không cách nào phun ra được, luôn cảm thấy đây là một loại khinh nhờn.

Biểu cảm Tang Đồng cứng đờ, đến cả Du nhi cũng nhìn ra thì mình còn muốn lứa mình dối người đến bao giờ đây?

"Đừng nhắc đến cô ấy, nói em đi, em nghĩ sau này thế nào?"

Tang Du ôm cánh tay nghiêm túc tự hỏi, khoé miệng lơ đãng cong lên, ánh mắt cũng nhu hòa hơn rất nhiều, nhìn như vậy Tang Đồng lại càng thêm đau lòng.

"Mục Dung từng nói với em, sau khi cứu được mẹ chị ấy không muốn làm âm sai nữa, cũng không muốn bán vàng mã nữa. Như vậy cũng tốt, tiếp xúc với mấy thứ này quá nhiều khó trách tính tình lạnh nhạt."

Tang Du bật cười: vẫn còn nhớ rõ lần đầu gặp gỡ Mục Dung, trên người chị ấy băng lãnh đến mức làm mình hiếu kỳ.

"Đợi chuyện này qua đi, có lẽ tụi em sẽ mở một quán cà phê sách, chị ấy phụ trách mua sắm sách cổ, còn em sẽ vẽ tranh miễn phí cho khách." Tang Du đột nhiên quay đầu hỏi Tang Đồng: "Tiền lương trong cục của tụi em có nhiều không chị?"

"Em hỏi cái này làm gì?"

"A..., Thì tại em và Mục Dung có từng kinh doanh chung gì đâu, em cũng không có tiền tiết kiệm gì, mấy năm nay Mục Dung cũng không tiết kiệm được bao nhiêu, trước đó đem hơn một nửa cho anh Hàm chạy nạn nữa, lỡ thâm hụt thì sợ là không có cơm ăn luôn!"

Tang Đồng nhịn không được bóp bóp mặt Tang Du: "Ai nói em không có tiền tiết kiệm? Công ty của chú và ba chị sáng lập, em có một nửa cổ phần chi?"

...

Tang Đồng lôi keo Tang Du ngồi tâm sự hai tiếng đồng hồ, tận đến khi Tô Tứ Phương gọi tới hỏi cô đang ở đâu cô mới dẫn Tang Du quay lại.

Hai chị em vừa cười vừa nói đi vào đại sảnh, Tô Tứ Phương đứng ở đó đợi hai người nhưng không thấy Hoa Vân Nguyệt đâu.

Tang Đồng thấy biểu cảm nhàn nhạt của Tô Tứ Phương, cũng đoán được kết quả ra sao.

Cô vỗ vỗ vai Tang Du: "Về tắm rửa rồi nghỉ sớm một chút."

Sau đó cô đi tới phòng Hoa Vân Nguyệt: "Tôi có thể vào không?"

Qua một lúc lâu Hoa Vân Nguyệt mới mở cửa, Tang Đồng vẫn cố ôm hi vọng: "Thế nào?!"

"Xin lỗi."

Tang Đồng tê liệt ngồi xuống ghế, vò vò đầu: "Du nhi phải làm sao bây giờ!"

"Tôi cảm nhận được linh hồn của cô ấy chia làm hai phần một lớn một nhỏ bị vây ở hai nơi khác nhau, cũng bị hai cỗ cường lực trói lại, lúc đầu tôi cưỡng ép triệu hồi cái nhỏ, thế nhưng tiến hành một nửa thì lực đối phương đột nhiên tăng mạnh, làm tôi súyt chút nội thương!"

"Mười tuổi Mục Dung đã là âm sai, vì đổi lấy trang phục và pháp khí nên đã ép hai phách của mình ở lại Địa Phủ, có lẽ bọn họ phát hiện ra động thái của cô, vất vả cô rồi."

"Tôi không hiểu, đã chắc Mục Dung sẽ chết thì tại sao Địa Phủ vẫn cứ nắm chặt hai phách của cô ấy?"

Tang Đồng cũng có câu hỏi này, chỉ là không nghĩ sâu: ",Bây giờ nói cái này cũng vô dụng, cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi còn có chuyện."

...

Trước khi ngủ Tang Du mở điện thoại, trên màn hình là hình chụp chung của nàng và Mục Dung, đây là số ít bức hình Mục Dung tươi cười, vừa đúng lúc bị nàng chụp được.

Tang Du xem nó như bảo bối, giấu trong album thỉnh thoảng lại mở ra xem, ngày Mục Dung đi nàng cài tấm ảnh này làm màn hình khoá 

"Ngủ ngon, chị nhớ về sớm một chút, em rất nhớ chị."

Trong mộng, Tang Du cảm giác chính mình phiêu phiêu đãng đãng đi tới một chỗ đen ngòm, lạ lẫm lại quen thuộc.

Đột nhiên, nàng không chút sợ hãi đi vào dòng sông, chỉ là nước sông lạnh đến thấu xương cho dù trong mơ cũng rất chân thực.

Quỷ thần xui khiến Tang Du mở rộng bước chân, hướng về một nơi, không biết đi bao lâu, ở phía trước thấy được Mục Dung!

Cô mặc áo vải thô đầu đội mũ, hai tay giang ra hai mắt đóng chặt, một vòng lục quang cực kỳ yếu ớt vờn quanh thân cô, như ngăn cách với bóng đen xung quanh.

Tang Du đau lòng đưa tay kéo lấy Mục Dung, muốn dẫn cô về nhà. Lại phát hiện dù nàng dùng cách gì cũng không thể chạm tới Mục Dung, rõ là gần trong gang tấc nhưng lại không thể chạm đến. Tang Du ra sức giãy dụa lo lắng gọi tên Mục Dung.

"Mục Dung!". Tang Du hét to bật dậy, nhiệt độ phòng ổn định nhưng trán nàng chảy ra một tầng mồ hôi.

Tang Du ôm ngực đau đớn cuộn mình: "Mục Dung, chị đang ở đâu? Tại sao một cuộc gọi cũng không gọi cho em?"

Giọt nước mắt lăn dài trên mặt, điểm sáng màu tím ở giữa mi tâm ẩn ẩn hiện hiện mấy lần, Tang Du cảm giác mí mắt quá nặng, lại ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, cả đám người lần lượt rời giường đi tới nhà ăn, lại thấy Tang Du đang mặc tạp dề, bữa sáng bày trên bàn phong phú vô cùng.

Tang Du thấy Tang Đồng tới, nhoẻn miệng cười: "Sớm a, có thể ăn sáng rồi."

"Loại chuyện này giao cho robot làm được rồi, sao không ngủ thêm một chút?"

"Đến nếm thử đi."

Tang Đồng hoảng sợ nói: "gà cay, sủi cảo, vịt sốt tiêu, mì trộn tương, mị thịt bò??? Hôm nay là ngày gì sao??!"

Tang Du cười như không cười, đưa đũa cho Tang Đồng: "Lâu rồi không ăn đúng không? Gọi mọi người tới dùng thử đi."

Tang Đồng gấp một miếng bỏ vào miệng: "Ngon quá."

Cô không nhận ra, từ đầu đến cuối Tang Du cũng không kêu cô một tiếng "chị."

Tang Đồng liếm môi sờ bụng: "Liêm Tử ở lại căn cứ với Du nhi, chút nữa tôi dẫn đội ra ngoài một chuyến."

"Vâng cục trưởng."

"Đồng sư tỷ, hay để em và Vương thí chủ nhận đội đi, chị và Hoa thí chủ ở lại."

Tang Du gấp sủi cảo đưa vào đĩa của Tô Tứ Phương: "Đại sư, ngài nếm thử đi."

"Không được, để tôi tự dẫn đội, mấy người yên tâm, tôi sẽ dẫn theo một ít robot, để robot đi xuống lòng đất quét hình, bọn tôi ngồi giám sát trên trực thăng."

Tang Du nhìn vào mắt Tô Tứ Phương: "Đại sư, không hợp khẩu vị sao?"

~~~~

Hiểu ha, dcm ở dưới dám nhốt ái nhân của lão nương, lão nương xuống quẩy cùng các cưng. 

Thận trọng.

Sẽ đau lòng.

~~~~~~