Editor: Mấy nay HN lạnh quá, các bác nhớ mặc ấm nha:(
-
Trong lúc cậu ăn cơm, Lục Thời Niên quay người ngồi xuống sofa, không biết lôi ở đâu ra một quyển sketchbook và một cái bút chì, bắt đầu viết viết vẽ vẽ.
Thỉnh thoảng ngẩng lên liếc cậu một cái, vẽ cái gì chắc không hỏi cũng biết.
Giản Du: "Anh rỗi hơi quá đúng không?"
Lục Thời Niên thành thật gật đầu: "Đúng vậy."
Giản Du bĩu môi, Lục Thời Niên liền lập tức: "Nè, dừng lại!"
Giản Du: "???"
Lục Thời Niên: "Em giữ nguyên tư thế này biểu cảm này góc độ này đừng cử động, quá đẹp, chờ anh vẽ xong đã."
Giản Du: "....."
Giản Du: "Anh bị dở người à?! Không thấy tôi đang ăn hả? Giữ nguyên cái gì, cút."
Lục Thời Niên tiếc nuối thở dài, nhưng ngay sau đó lại nhoẻn miệng cười: "Không sao, em như thế nào cũng đều đẹp."
Giản Du tự động chặn ngang lời nịnh hót của hắn, ăn uống xong thu dọn rác rưởi ném vào thùng rác, cậu đứng yên tại chỗ hai phút, vẫn không nhịn được: "Anh vẽ xong chưa?"
"Sắp rồi sắp rồi." Lục Thời Niên ngẩng đầu, gõ gõ và quyển sổ: "Em có muốn qua đây xem không?"
"Đẹp cái quái gì, tôi dùng đầu gối cũng biết anh vẽ chẳng ra gì..."
Giản Du lẩm bẩm trong miệng, lại vẫn là miệng chê nhưng thân thể thành thật mà bước tới, kiêu ngạo không chịu khom lưng, từ trên cao liếc xuống một cái, đột nhiên cau mày: "Anh vẽ ra cái quỷ gì đây???"
"Hở?" Lục Thời Niên không khỏi nhíu mày, nhấc kiệt tác của mình ra xa để đánh giá: "Không đẹp à?"
Hắn cảm thấy nó khá dễ nhìn, đôi mắt này chiếc mũi này, chính là một phiên bản thu nhỏ của bé Du, quá là đáng yêu.
Giản Du: "Đẹp như cứt chó ấy!"
Giống cậu chỗ nào cơ, có mà giống con khỉ đột nhịn đói ba năm vừa được thả ra cho ăn ấy.
Lục Thời Niên: "Cô giáo tiểu học của anh từng bảo là anh rất có năng khiếu hội họa, em đừng đả kích anh."
Giản Du: "Nhặt bừa một người cũng vẽ đẹp hơn anh."
"Anh hơi tổn thương đó nha."
Lục Thời Niên nghĩ ngợi, xé một tờ giấy vẽ trắng rồi lấy cả bút chì đưa cho cậu: "Không thì em thử xem sao?"
Giản Du không nhận: "Không có hứng thú, không muốn vẽ."
Lục Thời Niên: "Nào, phát huy thực lực của em đi chứ, để anh cảm nhận được sự chênh lệch giữa người với người một cái."
Giản Du không có hứng thú với vẽ vời, nhưng không có nghĩa là cậu không hứng thú với việc cạnh tranh hơn thua với người này.
Cậu không ý thức được rằng mình vừa bị người ta lừa gạt dễ dàng như dụ cá cắn câu, cậu nhận lấy giấy vẽ và bút chì rồi ngồi xuống bên cạnh Lục Thời Niên, nhìn chằm chằm Lục Thời Niên một lúc rồi bắt đầu vẽ.
Thật kỳ lạ, cậu vốn nghĩ rằng mình sẽ phải nhìn lại người ta nhiều lần rồi vẽ thật chậm, ai dè nét bút đặt xuống lại quá trơn tru, cậu vẽ đến đâu, ở trong đầu từng chi tiết tự động hiện lên tới đó.
Nơi nào có nốt ruồi to bằng hạt gạo, nơi nào có độ cong chùng xuống, cậu đầu biết tất cả.
Giống như thể cậu đã biết người này từ rất lâu, hiểu hắn rất rõ.
Nhận thức này càng trở nên sâu sắc hơn song song với tốc độ vẽ, đến mức ảnh hưởng đến khả năng sáng tạo của cậu.
Chờ tới khi cậu hồi phục sau phút thả hồn lên mây, người bên cạnh đang nghiêng đầu, nghiêm túc đánh giá bán thành phẩm dưới ngòi bút của cậu.
"Đây là anh hả?" Lục Thời Niên không chắc chắn lắm.
Giản Du nhìn chăm chú: "....."
Hình như cậu đánh giá mình quá cao rồi.
Vẽ tranh chân dung không đơn giản như cậu nghĩ, nếu nói Lục Thời Niên vẽ cậu giống con khỉ đột đói khát, thì cậu vẽ Lục Thời Niên có lẽ là giống người ngoài hành tinh chưa tiến hóa hoàn toàn, miễn cưỡng nhìn được ra diện mạo thông qua nét vẽ.
Tuy nhiên trong một số trường hợp cụ thể, mấy chi tiết nhỏ không thể nào quyết định thắng thua.
Lục Thời Niên ghé bức tranh của mình sang so sánh, ngước lên nhìn cậu, vẻ mặt vô tội không có gì để nói.
Lòng hiếu thắng của Giản Du lập tức bị khơi dậy.
"Vừa rồi là ngoài ý muốn."
Cậu nhanh tay vo tờ giấy thành một quả bóng rồi ném vào thùng rác, giật lấy quyển sketchbook của Lục Thời Niên rồi xé một tờ mới: "Không muốn vẽ người nữa, anh chờ đó!"
Cậu không tin là mình thậm chí không thể vẽ được một con khỉ đột.
Cậu trở nên nghiêm túc hẳn, tốc độ vẽ chậm lại, vì rất muốn thắng con khỉ đột nên vẽ từng nét rất cẩn thận, sau một hồi vẽ vời, bông hoa hiện ra trông không khác giác một búi tóc.
Lục Thời Niên biết mình chẳng có năng khiếu nghệ thuật, nên mới muốn làm vợ yêu vui vẻ một tí, ai ngờ khả năng hội họa của vợ yêu còn nát bét hơn hắn.
Chẳng lẽ đây là bệnh chung của đám người có chỉ số IQ cao?
Thế nhưng điều này đặt trên người khác thì là khuyết điểm, đặt trên người Giản Du thì lại như tự động buff thêm sự đáng yêu. Ui trời, đây chẳng phải là kiểu bạn trai không biết vẽ mà cũng không ý thức được khả năng của mình, cứ một hai đòi vẽ cho bằng được sao?
Quả là dễ thương chết hắn rồi.
Mấy hôm trước còn khăng khăng giữ khoảng cách một đường chéo phòng không cho hắn lại gần nửa bước, vậy mà hôm nay đã có thể chủ động ngồi bên cạnh hắn không chút phòng bị, hắn cũng chẳng biết nên vui hay sầu nữa.
Vợ yêu quá đơn thuần thì phải làm sao?
Sau này phải chú ý nhiều hơn mới được, chẳng may bị người ta lừa bắt đi thì hắn quả thật không biết phải khóc ở đâu nữa.
(Đây là credit cho wttpd @caphecot_giua)
Buổi chiều trôi qua thật nhanh.
Hai con gà trong làng hội họa kề vai sát cánh, cuối cùng vẽ không nổi xong bị ánh mặt trời sưởi ấm tới mức mơ màng, thậm chí còn không biết mình nhắm mắt thiếp đi từ lúc nào.
Giản Du nhìn thấy chính mình vẽ ra một bức chân dung cực kỳ sống động, hệt như người thật, tới mức cậu lo lắng rằng người trong tranh sẽ nhảy ra ngoài chỉ trong chớp mắt.
Sau đó cậu lại mở mắt ra, nhìn thấy tờ giấy vẽ vẫn đang cầm trên tay, và cả hình người cậu vừa phác họa ra, im lặng một lúc lâu...
Quả đúng là một trời một vực so với trong mơ.
Ánh sáng quá mờ, ghế sofa quá mềm mại, dựa vào quá thoải mái nên đôi mắt Giản Du díp lại, chuẩn bị ngủ thiếp đi.
Hai giây sau, mắt lại đột ngột mở bừng ra.
Có gì đó hơi sai sai thì phải.
Đầu cậu dựa vào vai người ngồi cạnh, đầu của người đó cũng dựa vào đầu cậu, nặng trĩu, không biết là đã ngủ rồi hay chỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cái đậu má, thế quái nào lại ngủ cùng nhau rồi?
Giản Du vừa rồi còn buồn ngủ mà trong chớp mắt đã chuyển sang trạng thái mất tự nhiên, từ bả vai đến cổ đều cứng đờ.
Cậu không dám nhúc nhích, mắt cố gắng liếc lên trên, cậu xác định mình không thể nhìn tới mặt hắn xong mới ngập ngừng thì thầm: "Này, anh tỉnh chưa?"
Đáp lại cậu là một chuỗi tiếng thở dài đều đều.
Đã ngủ rồi, không cần đối mặt với sự xấu hổ.
Giản Du thở phào nhẹ nhõm, để không đánh thức Lục Thời Niên, cậu cẩn thận di chuyển đầu mình với tốc độ chậm chạp.
Cậu ngồi dịch sang một chút, đầu Lục Thời Niên đang dựa vào cậu cũng trượt xuống một tẹo.
Tư thế đầu cọ đầu quá thân mật, lòng bàn tay Giản Du tê dại khiến cậu hơi bực bội, suy nghĩ "Vứt hắn qua một bên kệ xác hắn" lóe lên trong đầu mấy lần, nhưng cuối cùng cậu vẫn ngồi thẳng dậy, để đầu hắn dựa vào vai mình.
Đúng là phiền phức mà.
Cậu giơ tay xoa xoa mặt, lại sờ sờ lỗ tai mình, nghĩ thầm, nếu mấy hôm vừa rồi không phải được ăn uống ngon lành no nê thì còn lâu tôi mới quan tâm anh.
Cậu lại tiếp tục với bản phác họa, càng lúc càng ý thức được mình không thể vẽ nổi, động tác cũng ngày càng chậm đi.
Trong lúc cậu đang phác thảo, một bàn tay chợt vươn tới, đặt quyển sketchbook của hắn lên bức tranh của cậu, trang vẽ trên đó là hình vẽ cậu.
Một cái đầu tỏ, một cơ thể nhỏ bé, một biểu tượng giận dữ trên thái dương, ôm một ngôi sao giấy ngồi trên mặt đất bĩu môi hờn dỗi.
Đẹp hơn nhiều so với một con khỉ đột, nói một câu dễ thương cũng không ngoa.
"Cái này thế nào?"
Lục Thời Niên đã tỉnh nhưng vẫn còn dựa vào vai cậu, âm thanh vừa phát ra đã chui vào tai cậu, vang vọng trong màng nhĩ.
"Xấu." Giản Du nhìn chằm chằm bức tranh, nói trái lương tâm.
Lục Thời Niên 'chẹp' một tiếng: "Anh cố hết sức rồi, em tạm chấp nhận một chút nhé?"
Hắn xé rời tờ giấy đưa cho Giản Du: "Nhìn nhiều một tí biết đâu lại thấy thuận mắt."
Giản Du nhìn chằm chằm bức tranh một hồi lâu mới miễn cưỡng nhận lấy, tùy tiện đặt sang một bên.
Lục Thời Niên: "Có qua có lại, em tặng anh cái này hở?"
Hắn đang đề cập đến bức tranh mới hoàn thành được một nửa trên tay Giản Du.
Giản Du không chút nghĩ ngợi, từ chối: "Không được, ai thèm có qua có lại với anh chứ, nếu muốn thì đi mà cầm lại mấy bức tranh vẽ hỏng của anh ấy, tôi không cần."
"Được rồi." Lục Thời Niên tốt tính cười cười, liếc nhìn đồng hồ treo tường, đứng lên: "Rồi, anh cũng nên đi rồi."
Giản Du cũng không ngẩng đầu: "Biến nhanh đi."
Miệng thì đuổi người, nhưng động tác tay lại chậm đi, giả vờ thản nhiên liếc nhìn thời gian.
Sao đã 11 giờ rồi, nhanh quá vậy?
Vừa mới thu ánh mắt về, đầu cậu đã bị lòng bàn tay phủ lên xoa nhẹ vài cái.
Cổ Giản Du chợt cứng đờ, sau giây phút đầu óc trống rỗng, hai suy nghĩ nhanh chóng lóe lên:
Tát chết hắn đi; hoặc phải né đi, rồi chửi hắn một trận, động thổ trên đầu hắn.
Đáng tiếc là cả hai phương án đều chưa kịp thực hiện thì cậu đã đứng hình vì lời nói của đối phương.
"Ngày mai là sinh nhật anh." Lục Thời Niên cười nói: "Xin em một món quà có được không?"
Giản Du im lặng một lúc lâu mới tức giận nói: "Ngày mai mới sinh nhật, hôm nay anh đòi quà quái gì hả."
Lục Thời Niên: "Chịu thôi, anh không thể ở lại đến 12 giờ, nhưng mà muốn món quà đầu tiên nhận được là từ em, cho nên chỉ còn cách mặt dày xin quà sớm thôi."
"....."
Giản Du cúi đầu, rũ mắt che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, ngòi bút vẽ vẽ nguệch ngoạc lên góc trống trên sketchbook, phụng phịu lẩm bẩm: "Nghĩ gì vậy trời, tôi có cái gì tặng được cho anh chứ."
"Có chứ, sao lại không." Lục Thời Niên nói: "Món quà anh thích nhất cũng chỉ em mới có thể tặng."
Giản Du: "Nói lẹ đi."
Lục Thời Niên: "Em hôn anh một cái đi."
Giản Du ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lập lòe ý cười của Lục Thời Niên, chân mày nhíu chặt: "** mẹ! Quên ngay cái mùa xuân đấy đi, anh là ai tôi chả biết, việc quái gì tôi phải hôn anh!"
Lục Thời Niên cười rộ lên, lại ngứa tay xoa xoa đầu cậu một cái nữa rồi rụt về: "Trêu em thôi, đừng giận, nghỉ ngơi sớm chút đi, anh đi đây."
Hắn xoay người đi, Giản Du liền không giả vờ nổi nữa.
Cậu ngừng bút, nhìn chằm chằm bóng dáng hắn đi được nửa căn phòng thì đột nhiên nói: "Này!"
Lục Thời Niên dừng bước, quay người lại: "Em làm sao—"
Chưa kịp nói hết câu, hắn đã bị Giản Du nhảy xuống khỏi sofa chạy tới ôm chầm lấy.
Hắn như bị một chú nai với bộ lông mềm mại chạm vào, chạm tới tận đáy lòng, cảm giác trái tim chìm xuống khiến hắn không khỏi run rẩy trong lòng.
Sự việc chỉ kéo dài vài giây.
Trước khi hắn kịp phản ứng lại, Giản Du đã rút lui trước, lùi lại hai bước để giữ khoảng cách với hắn một lần nữa.
"Sinh nhật vui vẻ."
Giản Du quay đi với hai cái tai đỏ bừng, miệng vẫn không chịu buông tha người ta: "Rồi đấy, quà nhận rồi, mau biến đi."
"....."
Lục Thời Niên gần như muốn ngửa mặt lên trời gào thét ba trăm lần.
Đúng là đòi mạng hắn mà, tại sao bé Du của hắn lại đáng yêu đến mức này chứ!
Không ngoa khi nói rằng hắn phải xài hết sự tự chủ của cả đời mình mới nhịn được không trực tiếp ôm người chạy khỏi phòng thí nghiệm mang về nhà.
Trong lòng hắn mặc niệm ba trăm lần "Đây là vợ mình, ngày mai có thể mang về nhà rồi", miễn người đè được sự phấn khích trào dâng do một cái ôm mang tới.
"Anh đi đây." Hắn cười rạng rỡ, vẫy vẫy tay với cậu: "Ngày mai gặp nhé."
Ngày mai người yêu em sẽ đưa em về nhà.
Lục Thời Niên đi rồi, Giản Du cũng không lên giường ngủ mà quay lại sofa ngồi xuống, nhìn bức tranh chân dung phiên bản thứ N của mình một lúc lâu.
Sau đó cậu cầm bức tranh mình chưa vẽ xong tiếp tục xóa xóa sửa sửa.
Hắn đã vẽ xong rồi, nếu cậu còn chưa vẽ xong thì không được. Bức tranh này, cậu nhất định phải hoàn thành.
(Đây là một cái credit chạy ngang qua, wttpd của mình là @caphecot_giua)
Sáng sớm ngày thứ chín.
Giếng trời trên sân ở trung tâm phòng thí nghiệm vẫn yên tĩnh như mọi khi, những ngọn cây lười biếng đung đưa trong gió, như thể muốn chọc ghẹo đám chim muông hót líu lo từ lúc sáng sớm.
Mọi thứ dường như không có gì thay đổi.
Sự khác biệt duy nhất đó là một trong những căn phòng theo dõi đối diện với sân đã trống rỗng.
Tạ Do Lạc hiển nhiên là rất hài lòng với kết quả thí nghiệm, và cũng không có gì ngạc nhiên khi anh hỏi Giản Du với vẻ mặt thoải mái hiếm hoi: "Mấy ngày nay có cảm nhận gì đặc biệt không?"
Cảm nhận gì đặc biệt?
Cảm giác khó hiểu khi bị bạn trai theo đuổi lại lần nữa, có gọi là đặc biệt không?
Cậu lựa chọn không trả lời vấn đề này, trực tiếp bỏ qua: "Kết quả thí nghiệm thế nào? Tôi có đạt yêu cầu không?"
Tạ Do Lạc đẩy đẩy gọng kính: "Tất nhiên rồi."
Cô gái nhỏ chạy tới, vừa thấy Giản Du là mở miệng chúc mừng: "Kết thúc ngồi tù rồi, ăn mừng thôi!"
Giản Du: "Cảm ơn."
Cô gái nhỏ cười hề hề, trong mắt lóe lên sự giảo hoạt, lấm la lấm lét hỏi: "Chơi vui không?"
Giản Du không hiểu gì: "Chơi cái gì vui?"
"Thì nói chuyện yêu đương đó!" Cô gái nhỏ vui sướng nói: "Thật sự kể từ ngày thứ năm, chúng tôi đã biết thí nghiệm lần này thông qua rồi."
Cô nói: "Dựa theo kinh nghiệm trước đây, thì thường là một nửa số người quan sát thí nghiệm sẽ chạy hết một nửa, nhưng lần này thì khác, lại còn có nhiều người đến xem hơn, một vài tiền bối rảnh rang không có gì làm là lại qua đây xem hết nửa ngày."
Giản Du không hiểu: "Vì sao?"
Cô gái nhỏ chắp tay trước ngực, vẻ mặt khao khát: "Xem hai bạn trẻ yêu đương vui lắm nha! Vợ yêu vô tình mất trí nhớ, người chồng không rời không bỏ, cả hai đều rơi vào bể tình một lần nữa, tình tiết trong tiểu thuyết hóa thành hiện thực, lãng mạn quá đi mất!"
Giản Du: "....."
Vậy là mấy ngày cậu ở trong phòng theo dõi— tất cả hành động đều được quay 360 độ không góc chết lan truyền khắp phòng thí nghiệm?
Cái ** má.
Cậu nghĩ ngợi với biểu cảm cứng đờ, nếu biết trước thì tối qua đã không cứng đầu ngồi cả đêm để vẽ cho xong tranh Lục Thời Niên rồi.
Đúng là mất mặt quá rồi.
Cô gái nhỏ: "Nhân tiện thì, trong sân không có bướm đâu, cả xanh cả vàng đều không có, bạn trai cậu trêu cậu đấy."
Giản Du: "....."
Giản Du: "Thí nghiệm kết thúc rồi, tôi về được chưa?"
Cô gái: "Hở? Được chứ được chứ, cơ mà cậu không đợi bạn trai đến đón à?"
Giản Du bảo không cần, quay người rời khỏi tòa thí nghiệm, lâu rồi mới tiếp xúc với không khí trong lành và ánh mắt trời, vậy mà cậu lại cảm thấy có chút khó thích ứng.
Móc điện thoại ra nhìn giờ, lúc này mới có 7 rưỡi sáng, phải nửa tiếng nữa Lục Thời Niên mới được phép vào.
Cậu thở ra một hơi, mở WeChat tìm Tạ Do Lạc.
Trong phòng thí nghiệm trên tầng, Tạ Do Lạc vừa bước vào văn phòng thì đã nhận được một tin nhắn:
[asdfghjkl]: Cái thuốc lần trước, anh có thể cho tôi xin thêm một viên không
Thuốc lần trước?
Tạ Do Lạc nghĩ nghĩ: [Thuốc ức chế á?]
Có lẽ người ở đầu bên kia thấy xấu hổ, mất một lúc lâu mới trả lời lại: [Viên màu hồng nhạt.]
-
Hết chương 50.
Mùa xuân của Lục cẩu sắp đến rồi =)))))))