Bạn Cùng Phòng Của Tui Siêu Ngon Luôn

Chương 8




Cái con người này ghi thù thiệt chứ.

Quy Hữu Kỳ thấy Châu Mộ thật sự cầm xúc tu của mình đi thẳng đến trước cửa sổ quầy đồ xào, tự chuẩn bị nguyên liệu để đầu bếp xào nấu, còn dặn dò: “Chú ơi, cái này này siêu tươi luôn, phải dùng cách làm của loài người, làm một món luộc trắng*, một món xào lăn, phần thừa thì đưa lại cho cháu, cháu mang về tự làm Takoyaki. Nhất định phải chú ý độ lửa, đừng lãng phí nha, cháu vất vả lắm mới nhặt được đó.”

(*白灼: luộc trắng, là phương pháp chế biến món ăn của ẩm thực Quảng Đông, không chỉ là trụng nguyên liệu vào nước sôi rồi vớt ra thôi mà phải canh nhiệt độ, thời gian vừa chuẩn. Người Quảng thích chế biến theo phương pháp này để giữ được hương vị tươi, ngọt và mềm.)

Bếp trưởng: “…”

Bạn học này, tôi đứng ngay cửa sổ, vừa rồi xảy ra những gì tôi đều thấy hết, tất cả mọi người trong căng tin cũng nhìn thấy hết có được không!

Nhưng chú lại không dám nói là không làm, nơm nớp lo sợ tiếp nhận râu bạch tuộc khổng lồ. Xúc tu rất lớn, một cái nồi không thể nào nấu hết được.

Chỉ riêng Châu Mộ thì còn đỡ, đằng này Du Kỳ cũng ở bên cạnh nhìn chằm chằm, xa xa còn có ánh mắt ai oán của bạn học Quy Hữu Kỳ, làm cho chú đầu bếp áp lực cực kỳ.

Thật ra cách làm rất đơn giản, nguyên liệu cao cấp thì chỉ cần phương pháp nấu đơn giản nhất mà thôi.

Giống như món bạch tuộc luộc trắng, yêu cầu về độ tươi ngon của nguyên liệu quả thật là cực cao, cách làm lại rất đơn giản, bạch tuộc đã xử lý xong đem trụng trong nước sôi vài chục giây sau đó ướp lạnh là liền có thể chấm ăn cùng với gia vị.

Đĩa bạch tuộc luộc trắng này đã được làm xong, Châu Mộ bưng lên gắp một miếng ăn thử, quả nhiên cảm giác giòn mà mềm, tựa như nó vẫn có thể nhảy dựng lên trong miệng bất cứ lúc nào, làm bạch tuộc luộc trắng phải chú trọng đến “chín mà không lố, mềm mà không rã”, món này canh độ lửa đến là vừa chuẩn, chấm cùng một chút nước tương mù tạt, vừa cắn xuống một ngụm là mùi vị tươi ngọt của biển khơi liền lan ra khắp cả khuôn miệng.

Châu Mộ vừa cắn xuống miếng đầu tiên liền kinh diễm quay đầu nhìn Quy Hữu Kỳ ở bên cạnh một cái.

Quy Hữu Kỳ: “…”

Cái liếc mắt này làm cho Quy Hữu Kỳ ấm ức muốn rớt nước mắt, ông nội cậu, ông nội cậu á, có nghe thủng chưa?

(‘Ông nội mày’ là một cách chửi.)

Châu Mộ mặc dù ăn rất nhã nhặn, tốc độ lại không chậm, hơn nữa dáng vẻ ăn còn cực kỳ vui sướng.

Đĩa này ăn cũng hòm hòm rồi, chú đầu bếp bên kia lại đem đĩa râu bạch tuộc xào lăn tới. Sau khi tẩm ướp cho lên màu rồi đem đi xào lăn, râu bạch tuộc mang một màu vàng óng ả, điểm xuyết thêm cả màu sắc rực rỡ của hành lá xắt nhuyễn, gừng thái lát cùng ớt khô vào giữa, khiến người ta vừa nhìn liền thấy thòm thèm.

Xuân Mười Chín không cam lòng mà tìm cảm giác tồn tại: “Có ngon không? Chia cho tôi chút với, cậu đã lấy nồi Cửu Tinh của tôi đi làm cơm cháy rồi còn gì…”

Châu Mộ trực tiếp bê thân đĩa lên ăn, đến nhìn cũng không cho gã nhìn.

Xuân Mười Chín: “…”

Xuân Mười Chín tức đến bật cười, keo kiệt thế cơ à.

“Chờ đó cho tôi, rồi có lúc cậu sẽ phải khóc cho xem.” Xuân Mười Chín đứng lên, trước khi rời đi còn phun ra một câu đầy tàn nhẫn, cuối cùng, ánh mắt dừng ở trên người Châu Mộ, rơi vào đôi má đang phồng ra của cậu.

Được, tới lúc đó gã sẽ cạp nơi này đầu tiên!

“Tươi quá tươi quá à.” Châu Mộ bị người ta nhìn chằm chằm khi ăn cũng không có tí mất tự nhiên nào, đợi Xuân Mười Chín đi rồi còn vừa ăn còn vừa nói, “Loài người bọn tôi có câu, bảo là ăn gì thì bổ nấy, tôi thấy ăn tí tua bạch tuộc tác dụng còn mạnh hơn bôi thuốc nhiều.”

Châu Mộ sống ở khu loài người đã lâu, cho nên lúc nói chuyện cũng đã quen vừa mở mồm là “loài người bọn tôi”, vả lại, những thói quen mà cậu hay lộ ra lúc trước cũng chẳng có cảm giác không được tự nhiên gì cả.

“Vậy cậu còn cần thêm không?” Du Kỳ hỏi.

Người ta nói bạch tuộc rất nổi tiếng với năng lực tự lành mà, trên lý thuyết thì chỉ cần vài ngày là xúc tu đã có thể mọc trở lại rồi…

Châu Mộ do dự một chốc, nghĩ đến Thôi Giác dặn dò cậu còn có tiền trợ cấp cho yêu tộc thiểu số, liền ngượng ngùng cười nói: “Khỏi đi, bao tử tôi nhỏ lắm.”

——Hơn nữa, bạn học Quy Hữu Kỳ cũng sẽ không bỏ học, cậu ý vẫn luôn ở đấy mà.

Châu Mộ muốn ngẩng đầu nhìn bạn học tốt Quy Hữu Kỳ của cậu (và chỉ cậu thấy vậy thôi), thì lơ đãng nhìn thấy bóng dáng của Yến Hành Khác.

Yến Hành Khác thật ra cũng đang tìm Châu Mộ, y nghe người khác nói Châu Mộ đi đến căng tin, không phải là thầy Loa kêu y đi an ủi sư đệ sao, thế là y bèn đi thẳng đến căng tin.

Lúc này, ánh mắt hai người chạm nhau, Yến Hành Khác vẫy vẫy tay, đi về phía này.

Y cũng nhìn thấy Du Kỳ đang bên cạnh Châu Mộ…

Thế mà lại giống y như lời đồn, sư đệ chẳng những không mất cọng tóc nào—— Không tính lần bị đàn anh Tiểu Hao cắn kia, Du Kỳ vậy mà còn ở bên cạnh cậu, giống như hai người bọn họ thật sự là đôi bạn cùng phòng có quan hệ cực kỳ tốt vậy.

Bởi vì Yến Hành Khác chưa từng tự thân ngửi qua khí tức của Châu Mộ, chỉ nhìn người khác hình dung thì cảm nhận cũng không quá rõ ràng, vì thế y tiếp thu được cảnh tượng này cũng khá nhanh, điều nên kinh ngạc cũng đã kinh ngạc xong rồi.

“Sư đệ, đàn anh Du.” Yến Hành Khác cẩn thận ngồi xuống một bên, ngửi thấy mùi cay của râu bạch tuộc xào lăn, không khỏi sờ râu của mình, nuốt ngụm nước bọt, sư đệ sống nhàn nhã thật đấy, còn ăn đồ xào.

Căng tin cũng hào phóng ghê, thế mà có cả hải sản, nguyên liệu này, với trọng lượng này, bây giờ giá cả đắt đỏ như thế, y có chút hoài nghi, liệu có thể hồi vốn à?

“Cậu vẫn khoẻ chứ, nghe nói cậu bị đàn anh Tiểu Hao cắn một cái.” Thực ra Yến Hành Khác càng muốn an ủi là “nghe nói cậu xém nữa đã bị Du Kỳ cắn” hơn, y nhìn đồ ăn của Châu Mộ, lại nuốt nước bọt lần nữa, ài, sư đệ cũng không thèm nói chia cho mình một ít.

“Ớ, không sao không sao, em cũng đã nói với thầy rồi, không có chuyện gì to tát thật mà, anh không cần lo đâu.” Châu Mộ vừa nhai râu bạch tuộc mềm giòn vừa nói.

Râu bạch tuộc xào này quả thật có hơi kích thích, Châu Mộ nhìn Du Kỳ: “Cay quá à…”

Môi đúng là đã chuyển thành màu đỏ rồi.

Du Kỳ trầm tư.

Trên lý thuyết, trong mối quan hệ cộng sinh này, thứ Du Kỳ cần phải làm chỉ là bảo đảm an toàn cho Châu Mộ, nhưng…

Châu Mộ rì rà rì rầm: “Tôi muốn uống canh.”

Yến Hành Khác lú luôn rồi, y nhìn thấy sau khi sư đệ nói xong, Du Kỳ lưỡng lự hai giây, liền đứng lên, thật sự, đứng dậy rồi! Hơn nữa còn hỏi sư đệ, muốn uống canh gì!

Nước canh trong căng tin đều là miễn phí, chỉ là đặt ở bên cửa sổ quầy đồ xào, phải tự đi múc, xem ra Du Kỳ muốn đi múc canh thay sư đệ chân đang không tiện đi lại thật.

Chuyện này…

Yến Hành Khác tự nghĩ, chẳng lẽ Du Kỳ thay tính đổi nết rồi, hoặc là đang tu luyện đến thời điểm quan trọng gì đó, cần phải hành thiện tích đức, thỏa mãn nguyện vọng của người khác.

Châu Mộ chắp tay: “Muốn canh rong biển.”

Yến Hành Khác cũng thử học theo Châu Mộ chắp hai tay lại, cầu nguyện nói: “Tôi muốn canh ngô ngọt hầm xương.”

Du Kỳ: “…”

Du Kỳ từ tốn nhìn y.

Nội dung trong đôi mắt ấy vô cùng đơn giản dễ đọc: Cậu muốn chết phỏng?

Yến Hành Khác: “……”

Yến Hành Khác bị ánh mắt chết chóc này nhắm trúng, lúng túng cúi đầu bấu ngón chân xuống đất, “Tôi chỉ nói thế thôi.”

Sau khi Du Kỳ rời đi, Châu Mộ liền giữ chặt Yến Hành Khác, đồng thời đỡ lấy bàn ăn lung lay sắp đổ, “Sư huynh, đừng khoang nữa! Bàn của em sắp rơi vào trong luôn rồi!”

Có nhầm lẫn gì không đấy, nền xi măng mà cũng khoang được, lao công của trường việc gì cũng phải biết làm à!

Yến Hành Khác bụm mặt: “Hầy!”

Lần sau không lắm mồm nữa đâu.

Y bình tĩnh lại đôi chút, rồi mới lấy một quyển sổ bìa da từ trong túi của mình ra, và còn có một tấm bùa, “Đây là ghi chép trước kia của anh, bùa là của thầy tặng, cậu cầm lấy hết đi.”

“Cả bùa nữa hả, đây là bùa gì? Hình như em chưa thấy phù đan này bao giờ.” Ánh mắt Châu Mộ sáng lên, cậu khá là có hứng thú với những phù văn cổ đại.

(Đã giải thích ở chương 1, nhắc lại cho bạn nào đã quên

Phù văn: chữ hoặc ký hiệu trên bùa

Phù đan: là linh hồn, nội dung chính của lá bùa)


“Bùa nhàn rỗi mà thôi, thầy bảo đưa cho cậu nghịch, buổi tối ngủ không được thì cứ dán lên, có thể tái sử dụng khoảng tầm mười lần.” Yến Hành Khác giải thích.

Y cứ thấy ngứa ngáy sau lưng, giống như bị người ta nhìn chằm chằm, buồn bực quay đầu lại nhìn.

Là Quỷ Đầu Ngư, bởi vì Du Kỳ đã đi lấy canh, ánh mắt gã lại mang tính chọn lọc mà trở nên sắc bén, tản ra oán niệm hướng về phía này. Đồ con người quỷ kế đa đoan, đồ loài người cáo mượn oai hùm!

“Chậc, là Quy Hữu Kỳ, sao cậu ta cứ nhìn qua đây mãi thế.” Yến Hành Khác lúng túng nói, “Không phải là nhìn cậu đấy chứ, sư đệ, cậu phải cẩn thận một chút, tên này ở trong trường nổi tiếng là ngang ngược thù dai, không phải thứ tốt lành gì.”

“Không có đâu, sư huynh không được nói bạn học như thế.” Châu Mộ phản bác, “Em cảm thấy cậu ý là người rất giòn mềm nhai rất sướng á!”

Yến Hành Khác: “Cái gì cơ, cậu không…”

Y nói đến một nửa lại cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhìn nhìn Châu Mộ, lại muộn màng phát giác, liếc nhìn cái đĩa của Châu Mộ.

Yến Hành Y: “…!!!”

Sư đệ, giòn mềm nhai sướng miệng là ý gì!! Có hơi đáng sợ á!!

Châu Mộ: “Cũng không biết gan của Quỷ Đầu Ngư có công hiệu gì, thoạt nhìn thì có tráng dương một tí.”

Yến Hành Khác: “………”

Châu Mộ cười ha hả: “Sư huynh anh xem anh bày ra biểu cảm gì thế, em nói đùa thôi mà, bạn học với nhau làm sao có thể tàn sát nhau được. Cái chân bạch tuộc này là mới nãy cậu ý không cẩn thận làm đứt, em nói không được lãng phí nên mới nhặt lên ăn mà, không tin anh hỏi Du Kỳ đi.”

Lúc này Du Kỳ cũng bưng canh quay lại, “Hửm?”

Yến Hành Khác nào dám hỏi hắn, động tác mạnh như nào mới có thể “không cẩn thận” làm rớt chân chứ, đoán mò cũng biết Du Kỳ đã bỏ ra không ít công sức trong bữa cơm này rồi nhỉ…

Sư đệ à sư đệ, cậu càn rỡ thật đấy!

……

Cơm nước xong, Yến sư huynh đã chuồn mất từ lâu.

Châu Mộ và Du Kỳ cùng nhau trở về.

Du Kỳ đi đằng trước, cúi đầu một tay nghịch điện thoại, tay kia duỗi ra sau, Châu Mộ liền khoác cánh tay này khập khiễng đi về phía trước.

Hết cách, bất luận là biến trở về nguyên hình xách Châu Mộ bay đi giống như Du Kỳ ngày đó, hay là dùng độn thuật giống Thôi Giác, thật ra đều không phù hợp với quy định của nhà trường, không có tình huống đặc thù thì không thể bay bậy chui bạ được.

Có thể đoán được, tốc độ khá là chậm.

Hơn nữa từ căng tin đi về thì phải băng qua đường Tấn Giang khắp nơi toàn là hố mà lúc huấn luyện đã từng được nhắc nhở đặc biệt, bạn học đi trên đường không biết có bao nhiêu người giả vờ bước đi gấp gáp, nhưng thật ra đang lén lút quan sát.

Ngoài mặt bọn họ nhìn như không có biểu cảm gì, kỳ thật mỗi một nếp nhăn nơi khóe mắt nén ra đều có hình dấu chấm hỏi.

Quy Hữu Kỳ cũng phải đi qua con đường này để về, không dám tới gần, tuy rằng Du Kỳ và Châu Mộ đều không nhìn gã, gã cũng chỉ dám lẻn đi bên ven đường.

Châu Mộ còn đang chuyên chú làm nhóc thọt đi đường, cúi đầu vênh váo vui vẻ giẫm lên gạch.

Du Kỳ nhìn như chuyên tâm nghịch điện thoại, thực ra còn đang suy nghĩ một vấn đề rất chi là sâu xa:

Vì sao bây giờ Châu Mộ lại không xin giúp đỡ?

Cậu bước đi rõ ràng có chút khó khăn, sao lại không giống như trước, làm nũng van nài mình…

Dù sao cũng là lần đầu tiên sống “cộng sinh”, thì ra chăm sóc một sinh vật, cùng nhau có lợi lại có cảm giác lạ lẫm như vậy, lật đổ tất cả nhận biết khi ở cùng người khác của Du Kỳ. Mỗi loại cảm xúc của Châu Mộ bất kể là sợ hãi, vui vẻ hay thậm chí là tức giận, đều mang theo một cảm giác thư giãn kỳ diệu, làm cho những người xung quanh cũng thấy thoải mái hơn.

Làm cho Du Kỳ cho dù được yêu cầu hỗ trợ, thế mà cũng sinh ra… cảm giác còn chưa đủ thỏa mãn!

Châu Mộ ngốc nghếch trái một cái phải một cái giẫm lên đường chéo của miếng gạch, một giây sau trước mắt liền tối tăm trời đất, bị Du Kỳ bắt lấy nhét vào trong ngực. Dấu chấm hỏi trong khóe mắt người qua đường trong trường cũng biến thành chấm than, tròng mắt như là sắp lé đến nơi.

Châu Mộ ngây người: “Hả?”

Đang làm cái gì dạ?

Giọng nói của Du Kỳ mang theo ý muốn làm thì cứ thể mà triển, hơn nữa thì ra làm xong lại sảng khoái, thư thái đến vậy: “Vừa ăn xong đừng chạy nhảy, tổn thương dạ dày.”

Í, tổn thương dạ dày hở. Du Kỳ học thảo dược, Châu Mộ đương nhiên sẽ không hoài nghi. Cậu không có tí phản kháng nào thuận theo tư thế này nằm nhoài lên vai Du Kỳ, thậm chí còn dùng cằm cọ hai cái.

Dùng lực nhẹ như thế căn bản sẽ không làm cho Kỳ sinh ra bất kỳ cảm giác nào, nhưng hắn lại khăng khăng là cảm thấy “thoải mái”. Gió trên ngọn cây cuộn xoáy lướt qua gò má hai người họ, như là đang thơm nhẹ, cào đến Du Kỳ ngứa ngáy trong lòng.

Mà Châu Mộ vắt lên vai Du Kỳ, ánh mắt láo liên, bắt gặp Quy Hữu Kỳ bởi vì vừa đi vừa trốn mà suýt nữa rơi xuống hố, lập tức lo lắng hô to một tiếng: “Cẩn thận!”

Quy Hữu Kỳ vốn chả sao cả, vững người đứng bên cạnh hố, lại bị tiếng hô của Châu Mộ mà cả người rơi luôn hố.

Châu Mộ: “Ôi chao, sẽ không ngã rồi bị làm sao chứ.”

Du Kỳ nghiêng đầu quan sát một chút, nét mặt Châu Mộ đúng chỉ đơn thuần là đang quan tâm thật, “Lúc này cậu lại không ghi thù nữa à?”

Châu Mộ thẹn thùng nói: “Ầy dà, con người tôi nhớ ăn chứ không nhớ đánh nha…”

Du Kỳ: “……”

……Cái gì nhớ ăn chứ không nhớ đánh cơ?

Tác giả có lời muốn nói:

“Cậu ý ở trường vừa thơm vừa mềm” By Châu Mộ