Bạn Cùng Phòng Bạn Trai Cô Ấy Là Quỷ Vương

Chương 45: 45: Bèo Bọt





Tiểu hài tử khoảng 300 tuổi, quỷ thai trời sinh, có mẹ, nhưng đã mất sớm, mồ mả lập ở trấn Hoang Vụ, một khu vực xa xôi của quỷ thành.

Quen biết một bà lão biết xem bói, cùng một vài yêu quái là bạn tốt, lúc chịu công kích trên người sẽ lộ ra sương đen và răng nhọn, có thể là sợ thời tiết giông bão, bộ dạng sẽ biến hóa, khả năng cao là có kẻ thù.

Đây là toàn bộ tin tức mà tôi biết về tiểu hài tử.

Mà cho đến hôm nay, tôi mới phát hiện, thì ra tiểu hài tử còn không biết bản thân mình là ai.

Trong phòng, ma tu còn đang nơm nớp lo sợ, "Tiểu nhân tiểu nhân thật sự không biết.

""Vậy ngươi vừa nói ta là ma, là có ý gì?" Đuôi mắt của thiếu niên lộ ra vài phần lạnh lẽo.

"Hay là nói, ngươi trước đó vì để chạy trốn mà lừa gạt ta?""Thật sự không có a.

" Ma tu thay đổi vẻ kiêu ngạo trước đây, quỳ trên mặt đất gào khóc nói: "Tiểu nhân lúc ấy nhìn thấy ma khí trên người ngài, nhưng bây giờ, bây giờ đã không nhìn thấy nữa.

""Lúc đó có, hiện giờ không có?" Thiếu niên cụp mắt, bất động thanh sắc, ma tu lại đột nhiên gật đầu, nước mắt lưng tròng.

"Đúng vậy, lúc đó ma khí trên người ngài nồng đậm, tiểu nhân cho rằng ngài là cao nhân ma giới.

""Vậy hiện tại trên người ta có cái gì?"Thiếu niên nói xong, hơi dừng lại, đuôi mắt xinh đẹp hơi lạnh, âm thanh càng lạnh nhạt hơn.

"Cơ hội chỉ có một lần, suy nghĩ cho kĩ rồi hẵng nói.

""Có quỷ khí, quỷ khí rất nặng rất nặng, còn có một chút yêu khí và ma khí rất nhạt," Ma tu nói xong, run rẩy mà ngẩng đầu.

"Từng câu từng chữ của tiểu nhân đều là thật, tuyệt đối không dám lừa gạt.

"Trong phòng im lặng hồi lâu, tôi nhìn thấy thiếu niên rũ mắt, giọng nói có chút lãnh đạm, "Ngươi tên gì?""Tiểu nhân tên Trần Bì, cái tên cùng qua đây với tiểu nhân tên Trần Cá, cái tên tới đây trước tên Trần Tác.

"Sợ thiếu niên trách phạt, Trần Bì nhanh chóng đáp, "Là Phùng Mạn Ngọc bảo bọn tiểu nhân tới đây, cô ta nói trong nơi ẩn núp có du hồn mới tới không tồi, kêu bọn tiểu nhân nhanh chóng qua đây.

""Các ngươi là ma?""Dạ dạ.


"Ngữ điệu của thiếu niên hơi cao một chút, Trần Bì liền điên cuồng gật đầu.

"Bọn tiểu nhân là ma tu của ma giới, vốn chỉ hoạt động ở Ma Vực, nhưng có quỷ tu tìm tới, nói muốn làm giao dịch ở nhân gian với chúng tiểu nhân.

Bọn họ ở nhân gian tập hợp du hồn sống cùng nhau, thành lập nơi ẩn núp, ước nguyện ban đầu vốn dĩ tốt, nhưng cô hồn dã quỷ ngày càng nhiều, có quỷ già yếu bệnh tất không có tác dụng, còn lãng phí hương khói, có nơi ẩn núp người phụ trách động tâm, liền đem những du hồn không có nơi ở không có xuất thân đi luyện hóa, hiến tế những ma tu này cho bọn tiểu nhân, để hồi báo, bọn tiểu nhân cũng sẽ che chở cho bọn họ.

Đây đều là bọn quỷ tu tìm tới chúng tiểu nhân trước, chúng tiểu nhân vô tội a.

"Trần Bì vừa khuyên giải cho chính mình, liền nghe thấy thiếu niên cười nhạt một tiếng, Trần Bì lại khẽ run lên, chột dạ nói: "Tôi, bọn tiểu nhân cũng không hẳn là vô tội.

"Câu chuyện chuyển biến quá nhanh, tôi cảm thấy buồn cười, đuôi mắt thiếu niên cũng lóe lên một tia mỉa mai, nhưng mà cậu cái gì cũng không nói, đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Thuận theo ánh mắt của thiếu niên, tôi phát hiện trời không biết đã tối đen từ khi nào.

Mây đen ép tới rất thấp, bốn phía còn nổi gió, đem cành cây đa già bên cạnh cửa sổ thổi tứ tung, cho người ta một loại ảo giác núi rừng sắp đổ mưa, gió thổi tràn vào tòa lầu.

Mà Trần Bì, hiển nhiên cũng chú tới cảnh tượng bên ngoài phòng.

Chờ cho tới khi nhìn thấy tia chớp xuyên qua đám mây đen, đem bốn phía chiếu sáng rực rỡ, hắn ta đột nhiên giật mình, quay lại, dập đầu điên cuồng nói:"Tu sĩ nhân loại lợi hại tới rồi, hiện, hiện tại đang đứng ở trong mây, hai vị đại nhân đại lượng, hôm nay thả tiểu nhân đi, tương lai tiểu nhân ở Ma giới có thành tựu, nhất định sẽ báo đáp tốt hai vị.

""Sợ là ngươi không có cách nào có được thành tựu.

" Khóe môi thiếu niên hơi cong, thu hồi tầm mắt.

Giống như đáp lại lời của thiếu niên, chân trời đột nhiên ầm ầm mấy tiếng, sấm sét nổ vang, ngay sau đó, tia chớp màu trắng đột nhiên đánh vào cây đa già bên cạnh cửa sổ.

Trần Bì sợ tới mức không ngừng đập đầu, định bỏ chạy, một tấm lưới bạc sáng rực cả bầu trời phủ xuống, đem hắn ta quấn chặt trong tích tắc.

Có người xuống lưới bạc, tôi vừa định kéo thiếu niên chạy trốn, ai biết người đi xuống, lại chính là Huyền Duyên của núi Thanh Hòa.

Hắn ta một tay cầm kiếm, một tay thu lưới, lúc nhìn thấy tôi và thiếu niên ở trong phòng cũng ngẩn người, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ thanh lãnh thường ngày.

Bên dưới tấm lưới bạc, Trần Bì bị bó chặt khóc lóc thảm thiết, nhưng lời cầu xin của hắn còn chưa nói xong, lại bị một bóng trắng đột nhiên xuất hiện, hung hăng đá cho mấy cái.

"Còn đòi thả, ngươi nằm mơ đi!"Người đưa lưng về phía chúng tôi có giọng nói ngọt ngào, còn có vài phần phấn khích.


"Sư huynh, người phía trên phái xuống lần này quả nhiên lợi hại hơn lần trước, có lôi pháp tinh thông, chúng ta căn bản không cần lãng phí bao nhiêu sức lực, vừa nãy còn tóm được một cây đa tinh ngàn năm___"Cô nói được một nửa, bỗng nhiên cảm thấy kì quái, thuận theo ánh mắt của Huyền Duyên quay đầu, sững sờ tại chỗ, "Các người sao ở đây?""Nói ra thì rất dài.

" Tôi xấu hổ cười cười, vừa định giải thích, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Vài người trung niên bước vào.

Người dẫn đầu vóc dáng cao lớn, mặc quần áo bình thường, thấy tôi và thiếu niên, theo bản năng muốn kết bùa, Huyền Duyên đột nhiên thu kiếm bước lên phía trước.

"Trương tiên sinh, hai người này là bạn của tôi, vừa rồi ma tu sa lưới, cũng có sự giúp đỡ của bọn họ.

""À, còn tưởng là vây cánh của Phùng Mạn Ngọc.

"Phù quang trong không trung biến mất, người đàn ông trung niên họ Trương cười cười, trực tiếp thu thuật pháp, sau đó khẽ gật đầu với tôi và thiếu niên, "Thất kính.

"Khí chất của ông ấy không kiêu ngạo không siểm nịnh, liên tưởng đến người phía trên theo lời mà Ngô Diệp nói trước đó, trong đầu tôi lập tức nhớ đến diễn đàn chuyện ma nổi danh toàn cầu từng xem trước đó, đại lão huyền học được nhắc đến trong những bài đăng.

Có lẽ bọn họ có việc cần thảo luận, Ngô Diệp lấy cớ đem tôi và thiếu niên ra khỏi phòng.

Vừa ra cửa phòng, Ngô Diệp liếc trái nhìn phải, thấy không có ai nhìn qua đây, mới dùng vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.

"Sao các người lại xuất hiện ở đây? Hôm nay tổ chức thu xếp giăng lưới, nếu không gặp tôi và sư huynh, các người khẳng định bị bắt đi rồi.

""Uh," Tôi ngập ngừng, nhưng vẫn nói thật, "Là một quỷ tu đưa bọn tôi tới đây, bà ấy nhìn trông khoảng chừng sáu bảy chục tuổi, đầu tóc hoa râm, tinh thần rất tốt, mặc áo liệm___""Cô là đang nói lão bà đó à.

" Ngô Diệp nhớ lại.

"Trên tay bà ta tương đối sạch sẽ, bị đưa đi rồi, tổ chức điều tra không có vấn đề gì, trên cơ bản sẽ được thả ra, nhưng sau này chỉ có thể sinh sống ở bên trong quỷ thành.

"Cô ấy lại nhìn tôi.

"Âm dương vốn cách biệt, nhưng cô hồn dạ quỷ ở nhân gian hiện tại quá nhiều, nảy sinh ra nhiều mối họa, phía trên lần này cuối cùng cũng ý thức được vấn đề, hạ quyết tâm chấn chỉnh, một số cấp cao trong quỷ giới phải được thay thế, nhân gian cũng phái dị nhân ra mặt, bằng không tôi và sư huynh cũng sẽ không ra khỏi núi Thanh Hòa.


""Các người tới vì chuyện của nơi ẩn núp phải không?" Tôi có chút kinh ngạc, Ngô Diệp lại gật gật đầu, vẻ mặt kì quái.

"Nếu không vì sao lại tới?"Tôi có chút nghi hoặc, "Vậy trước đó các người đi tới đại học Lĩnh Nam?""À, cô nói lần đó.

" Ngô Diệp gãi gãi đầu.

"Hôm đó đi đại học Lĩnh Nam, chủ yếu là vì sự việc của nơi ẩn núp, bọn ta muốn tìm thần thổ địa tiến hành ngầm hỏi, cái thứ hai, là vì có một đệ tử trước núi Thanh Hòa được mời đến đại học Lĩnh Nam làm pháp sự, tôi mặc dù là đệ tử sau núi, nhưng cũng quen biết đệ tử trước núi đó, lần này mọi người đều tới Lĩnh Nam, liền muốn đi chào hỏi một tiếng.

""Vậy," Tôi dừng lại một lát, vẫn là hỏi ra miệng, "Bọn họ hiện tại đi rồi à?""Đi rồi nha.

" Ngô Diệp vẻ mặt kì quái nhìn tôi.

"Bọn họ làm xong pháp sự thì đi rồi, lại không phải nghi thức gì lớn, có lẽ chỉ là siêu độ đơn giản thôi.

""Đúng rồi.

" Ngô Diệp dường như nhớ điều gì, nhìn thiếu niên đứng ở bên cạnh, sau đó đem tôi kéo qua một bên.

Lúc mở miệng, giọng nói của Ngô Diệp ép xuống hơi thấp.

"Tôi luôn muốn hỏi cô, cô muốn thành quỷ tu phải không? Lần trước nghe ý tứ của sư huynh tôi, anh ấy cảm thấy cô vẫn nên đi đầu thai chuyển thế là tốt nhất.

"Thấy tôi không tiếp lời, cô ấy lại mở miệng.

"Kì thực cá nhân tôi cảm thấy, dù là con đường nào, chỉ cần hành thiện tránh ác truyền bá Phật pháp đều là tu hành, nhưng tu luyện thành người, quả thật sẽ ít đường vòng hơn so với tu luyện cái khác, hơn nữa cô cũng nhìn thấy rồi, phía trên muốn chấn chỉnh những điều này, cho nên vẫn là đi địa phủ sớm một chút.

""Tôi bị ác linh hại chết.

"Có lẽ lời này của tôi quá đột ngột, Ngô Diệp sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng lại, "Ác linh hại chết cô?"Tôi gật gật đầu.

Cách đó vài ngày, lại lần nữa kể chuyện gút mắt giữa tôi và Chu Ngọc Chu Độ, tôi phát hiện cảm xúc của bản thân không còn kích động giống như trước kia nữa.

Tôi nhìn về phía Ngô Diệp, "Trước đó cô nói, đệ tử trước núi Thanh Hòa đến đại học Lĩnh Nam làm pháp sự, việc phải xử lý có lẽ chính là việc của tôi.

""Cho nên cô mới chậm chạp không đi địa phủ?"Ngô Diệp lúc này mới phản ứng lại, ánh mắt nhìn về phía tôi trở nên tròn xoe, "Cô muốn đợi Chu Độ Chu Ngọc chịu trừng phạt rồi mới đi?""Kì thật không cần lo lắng," Ngô Diệp vẻ mặt nghiêm túc, "Thiên lý sáng tỏ, báo ứng sẽ không khoan hồng, Chu Độ làm nhiều việc ác, tất nhiên sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt.

""Nhưng tôi muốn tận mắt nhìn thấy.

""Nhưng," Ngô Diệp muốn khuyên, nhưng khi nhìn thấy sự cố chấp trong mắt nữ sinh trước mặt, đột nhiên có chút nản lòng.


Ngô Diệp quả thực có thể hiểu, tuy cô là dị nhân, tu hành trăm năm, có lúc chịu khổ ở nơi khác cũng sẽ đi đòi lại, cô còn như thế này, huống chi một tiểu cô nương bình thường hai mươi mấy tuổi.

"Haizz.

" Ngô Diệp thở dài, cửa đột nhiên bị kéo ra từ phía trong.

Tiên sinh họ Trương đó đi ra trước, theo sau là người những khác và Huyền Duyên.

Chờ cho tới khi tất cả mọi người đều đi ra, người đàn ông trung niên đột nhiên dừng bước, sau đó nhìn về phía tôi, "Người mà cô vừa nói, chính là quỷ tu Chu Độ?"Tôi giật mình, Ngô Diệp cũng sửng sốt.

Nhưng mà lúc nhìn thấy thần nhĩ trên người nam nhân, Ngô Diệp bỗng nhiên hiểu rõ, sau đó chỉ chỉ cho tôi vị trí của thần nhĩ.

Tôi tuy rằng không quá hiểu, những cũng mơ hồ nhận ra, đối phương có thể là có thần thông, vì thế gật gật đầu, "Đúng vậy.

"Người đàn ông trung niên cười cười, chỉ chỉ thần nhĩ bên bả vai, "Nó không phải là cố ý nghe lén.

""Chẳng qua vừa rồi các cô nhắc tới quỷ tu Chu Độ, là ác linh nguy hiểm mà phía dưới đặc biệt báo cáo lên, tổ chức bên này của bọn ta đã bắt đầu xuống tay điều tra, bởi vì trước mắt còn kết thúc sự kiện ở nơi ẩn núp, xử lý ác linh Chu Độ có thể còn phải tốn chút thời gian, nhưng một khi tìm được, bọn ta sẽ trực tiếp sử dụng lôi đình.

""Chính là sử dụng sấm sét để đánh chết hắn, chính là loại làm hồn phi phách tán không thể luân hồi.

"Ngô Diệp ở bên cạnh nhanh chóng giải thích, trên mặt tôi nở nụ cười cảm kích, trong lòng lại có chút chua xót.

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, chỉ cần Chu Độ và Chu Ngọc nhận quả báo xứng đáng, nhưng không có ai thay tôi nói một câu, tôi sẽ không bao giờ quay trở về được.

Không những không thể trở về, còn phải không duyên không cớ ở thành uổng mạng chịu phạt 40 năm.

Nhưng tôi dựa vào cái gì yêu cầu người khác nghĩ cho mình, tôi siết chặt lòng bàn tay, trong lòng lóe lên một tia tự giễu.

Cho đến bây giờ, tôi mới hiểu được hàm nghĩa của từ bèo bọt, mà tôi đọc được trong sách ngữ văn thời trung học.

Dưới thủy triều của thời đại, tôi cũng như bao người, chỉ là bèo nhỏ trôi trên sóng nước.

Khi gió êm sóng lặng, chúng ta tuân theo quy luật, từng bước tiến lên theo quỹ đạo của vận mệnh, không có sức ảnh hưởng, cũng không thể gây sóng to gió lớn, chẳng qua là trong muôn nghìn chúng sinh, thứ đó lại là tầm thường nhất.

Và khi cơn sóng dữ ập đến, tôi lại càng nhỏ bé hơn, nhỏ bé đến mức chỉ biết thả hồn theo những thăng trầm của sóng gió, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng động, nhưng âm thanh sóng biển quá lớn, lớn tới mức không ai nghe thấy tiếng gào thét nhỏ bé kia, cho dù nghe được, cũng không có bao nhiêu người để ý.

Bởi vì chỉ là bèo bọt.

.