Bạn Cùng Giường Trái Tính

Chương 4




Chuyến hành trình tới Kentucky trong bóng chiều tà tháng chín thật là dễ chịu, và Tess để mặc tâm trí mình thơ thẩn, mơ màng bởi ánh nắng ấm áp đang chầm chậm chuyển sang bóng tối nhá nhem mát lạnh bên ngoài cửa xe. Xe của Nick, một chiếc BMW đen, rất đắt tiền và rất phô trương, nhưng nó chạy êm như ru, cô thả mình sâu hơn vào chiếc ghế, thích thú sự tiện nghi của lớp vải da mềm như bơ.

“Em yêu cái xe này,” cuối cùng cô nói.

Nick nhìn cô trong nỗi ngạc nhiên. “Thật không? Một biểu tượng cực kỳ đắt giá của sự tiêu dùng phô trương sao? Anh không tin.”

“À, đúng là vậy. Nhưng không có nghĩa là nó không hấp dẫn.” Cô quay đầu nhìn anh. “Anh biết không, em cũng thích ở bên anh nữa. Những khi anh như thế này. Em có thể đi theo cách này mãi mãi.”

“Anh biết em dễ bị anh tác động,” Nick nói. “Chơi đúng bài, cưng, và anh cũng sẽ đưa em về nhà.”

“Anh làm trò Bogart tệ nhất thế giới.”

“Ừ đấy, nhưng anh đang tốt hơn.”

“Ừ, nhưng vẫn là tệ nhất.”

Nick tươi cười với cô, và Tess cảm thấy trái tim mình lảo đảo một chút. Dừng đi, cô tự nhủ.

“Ý kiến làm việc cho Decker của em rất tuyệt,” Nick nói, khi băng lên cây cầu bắc qua sông Ohio. “Nó sẽ là một sự thăng tiến tốt cho em.”

“Đó không phải là sự thăng tiến,” Tess nói, nghển cổ lên như một đứa trẻ để nhìn mặt nước. “Em chỉ cần tự nuôi mình để em có thể làm việc ở Quỹ.”

“Em biết không, anh không hiểu,” Nick nói. “Dạy học là dạy học. Sự khác biệt duy nhất giữa Quỹ và Decker là ở Decker em sẽ nhận được tiền lương tốt và – thêm một phần thưởng – em sẽ không bị bóp nghẹt.”

“Không,” Tess nói. “Sự khác biệt là đám trẻ ở Quỹ cần em hơn đám trẻ ở Decker. Nhưng tất cả chúng đều là trẻ con, nên cũng không sao. Em thích trẻ con.” Cô tư lự nhìn dòng nước. “Em nghĩ mình thích sống trên một nhà thuyền.”

“Và Decker là một bước tiến lớn,” Nick tiếp tục. “Nếu Sigler thích em, em có thể thăng tiến dễ dàng hơn vào ban quản trị.”

“Em sẽ chết trước,” Tess nói. “Chính xác thì một cái nhà thuyền hoạt động thế nào nhỉ? Ý em là, hệ thóng ống nước.”

“ – và với trí thông minh cùng sự tập trung của mình em có thể điều hành nơi đó trong một năm,” Nick kết thúc. “Anh nghĩ đây chính là điều em cần để gắn cuộc sống của em lại với nhau.”

“Cái gì?” Tess hỏi. “Điều hành nơi đó?”

“Em, trong ban quản trị của Decker,” Nick lặp lại. “Ý kiến tuyệt vời.”

Tess lắc đầu đầy hoài nghi. “Để em ra khỏi xe.”

“Sao?” Nick nói, giật mình. “Có gì sai?”

“Nghe em này, thật cẩn thận,” Tess nói. “Em không muốn điều hành Decker Academy. Em muốn dạy ở Quỹ nơi mà em tạo nên sự khác biệt. Để làm điều đó, hầu như em sẽ làm bất kỳ điều gì, nhưng em sẽ không, trong bất cứ hoàn cảnh nào, trở thành một nhà quản lý và đi quanh trong bộ đồ lịch lãm. Mớ đồ lịch lãm làm em ngứa ran. Thế đã rõ ràng chưa?”

Nick nhún vai. “Chắc rồi. Chỉ là một ý nghĩ thôi mà.”

“Anh có những ý nghĩ kinh khủng,” Tess nói. “Giữ chúng cho mình ấy. Giờ nói về căn nhà thuyền của em…”

“Em có một nhà thuyền?” Nick hỏi. “Em có nhà thuyền từ khi nào đấy? Em đang nói về chuyện gì?”

“Và người ta vẫn nói rằng giao tiếp là cơ sở của hôn nhân,” Tess buồn bã nói. “Chúng ta thật bất hạnh. Dĩ nhiên, em đã biết điều đó. Cái tạp dề là một lời cảnh báo nghiêm túc.”

“Anh vẫn không hiểu vụ tạp dề,” Nick nói. “Đây là một kiểu tưởng tượng Betty Croker à?”

“Em đã nghĩ về chuyện nướng bánh và rồi làm tình trên bàn ăn.”

“Em có thể nướng bánh sao?” Nick hỏi, hoài nghi.

“Không,” Tess nói. “Em đã bảo anh, đó là tưởng tượng.”

“Phải rồi,” Nick nói. “Nhưng em có thể làm tình trên bàn ăn. Anh nghĩ chuyện đó cần được thảo luận nhiều hơn. Sau này, trong bếp của anh.”

“Em cũng có thể làm tình trên ghế trước ô tô nữa,” Tess nói. “Không phải là điều anh sẽ biết được, Ngài Bảo thủ.”

“Nói về bảo thủ,” Nick nói, hấp tấp thay đổi chủ đề. “cảm ơn vì đã kiếm bạn hẹn cho Park.”

“Ồ,” Tess nói một cách vô tư. “Anh đã nói chuyện với anh ta rồi? Anh ta nói gì về cô ấy?”

“Chả có gì.” Nick ném một cái nhìn nghi ngờ vào cô. “Em đã làm gì? Cô ấy là ai?”

“Ôi, đừng lo,” Tess nói. “Đó là người phụ nữ có thể xử lý bất kỳ tình huống nào. Cô ấy sẽ làm những gì Park cần cô ấy làm.” Cô dừng lại với ý nghĩ đó. “Chờ chút. Park sẽ không xé rào trong lần hẹn hò đầu tiên đấy chứ?”

Vẻ mặt Nick nói rằng “Chắc chắn anh ta sẽ làm,” nhưng anh nói. “Dĩ nhiên không đâu. Đừng lo.”

“Kể cho em về cái thỏa thuận cộng sự này đi,” Tess nói trước khi anh có thể hỏi thêm câu nào, và Nick mỉm cười rồi bắt đầu nói về ý nghĩa của việc gắn tên anh lên cửa.

***

Hai giờ sau đó, bóng tối đã phủ kín Kentucky, và họ đã tới ngôi nhà vùng quê của Welch, một viên ngọc với một ngôi nhà màu trắng vây quanh bởi những ngọn đồi gợn sóng, những hàng rào trắng tinh cùng rất nhiều những chú ngựa xinh đẹp khiến Tess hoàn toàn mong chờ trông thấy Liz Taylor bé nhỏ nức nở trên bờm ngựa bất kỳ phút nào.

“Trông như một cảnh phim ấy,” Tess nói khi Nick lái xe vào con đường nhỏ.

“ The Long Hot Summer,” Nick nói. “Bộ phim hay tuyệt.”

“Với Welch trong vai Will Varner?” Tess ngẫm nghĩ. “Hay đấy.”

“Chắc chắn rồi,” Nick nói. “Và anh sẽ đóng phần Paul Newman còn em có thể là Joanne Woodward.”

“À há,” Tess nói. “Như em nhớ, họ không ngủ với nhau trong phim đó. Chỉ có nhiều sự căng thẳng tình dục thôi.”

“Họ ở bên nhau ở đoạn cuối,” Nick nói. “Họ ở trong phòng ngủ, cười đùa.”

“Họ sẽ kết hôn,” Tess chỉ ra.

Nick đỗ lại cạnh xe Park ở cuối đường. “Có thể được đấy.”

“Cái gì?”

Nick ra khỏi xe và đi sang mở cửa cho cô, nhưng cô đang vấp ngã trên nền sỏi.

“Anh nói, ‘có thể được đấy,’” Nick lặp lại khi giữ cô đứng vững.

“Kết hôn? Chúng ta? Anh có lẩn thẩn không?”

“Ừ,” Nick nói. “Nhưng nó chỉ là tình trạng mất trí điên khùng. Khi anh không ở quanh em, anh hành xử hoàn toàn người lớn. Đừng lo. Ham muốn sẽ ra đi khi anh trở về thành phố.”

“À, cho đến lúc đó, cố đừng có nêu ra bất kỳ gợi ý dớ dẩn nào khác,” Tess nói. “Chúng ra đang ở nơi công cộng.”

Cô giật mạnh viền áo khoác và dợm bước.

“Em biết không – ” Nick bắt đầu, nhưng lúc đó cánh cửa mở ra, và anh ngậm miệng. Tess nhìn lên bắt gặp một khối đá già cỗi trong trang phục giản dị đang yên lặng chờ đợi phía trước cô, ánh sáng từ sảnh chiếu sau lưng. Ông ta trông như sự giao hòa giữa Abraham Lincoln và Lurch của Gia đình Addams.

“Xin chào,” Tess nói, giơ tay ra. “Tôi là Tess Newhart.”

“Hân hạnh, Cô Newhart,” người đàn ông nói, cúi đầu. “Tôi là Henderson, người hầu của ngài Welch.”

Ông ta bước lùi khỏi cửa, Tess hạ tay xuống và bước qua, bị đẩy từ phía sau bởi Nick và cái vali.

“Nếu các vị theo tôi,” Henderson nói, “Tôi sẽ chỉ phòng của các vị. Tôi hi vọng các vị sẽ thấy dễ chịu nhất trong lúc ở đây.”

“Ồ, tôi cũng vậy,” Tess nói, và rồi cau mày khí Nick đụng cái vali vào cô để bảo cô ngậm miệng. “Em không biết người ta vẫn còn người hầu đấy,” Tess thì thầm với Nick khi họ theo Handerson lên cái cầu thang kiểu Cuốn theo chiều gió. “Anh nghĩ ông ta kiếm được người này ở đâu? Sears chăng?”

“Đừng bắt đầu,” Nick nói, và Tess cười.

Cô lại cười khi đứng trong phòng mình và cánh cửa đóng lại sau lưng. Phòng ngủ lớn được bao phủ trong màu xanh Early American nhạt và mớ đồ bằng gỗ Early American đồ sộ. Chiếc giường chạm khắc tỉ mỉ nằm chình ình với đống gối màu xanh biển thêu hoa hồng trên mỗi inch của một tấm vải thêu nói rằng “Những bàn tay để không bày trò Quỷ sứ.”

Nick đi tới qua căn phòng tắm nối từ phòng anh để xem thứ gì quá vui như vậy.

“Tặng cho ông ta lời khen về tính hài hước.” Tess ra hiệu vào cái mẫu thêu. “Thật là một thứ đáng để treo qua giường.”

“Em biết đấy,” Nick nói, nhìn cô một cách đánh giá, “anh có đôi tay để không.”

Tess nhướng mày với anh, đầu óc nảy lên bởi những ý nghĩ bội bạc của cô về việc đôi tay đó có thể làm. “Anh có đầu óc để không đấy. Nó không giống nhau.”

“À, tới đây và để cả hai cùng bận rộn.” Nick tươi cười, và cô cảm thấy hơi thở nghẹn lại. Cô quay lại một bước.

“Em không nghĩ vậy,” cô nói.

Nick giật đầu hướng tới tấm vải thêu. “Nó chỉ là một thứ đứng đắn. Em sẽ không muốn anh kết thúc như trò chơi của quỷ sứ chứ?”

“Về phần em, anh đã chơi trò quỷ sứ rồi,” Tess nói. “Em không thể tin anh đang cố cám dỗ em với cái mẫu thêu đó.”

“Anh chỉ nghĩ đó là một ý kiến đáng cân nhắc nghiêm túc.”

“À, anh sẽ có nhiều thời giờ để cần nhắc nó nghiêm túc tối nay,” Tess nói. “Trong phòng ngủ của anh. Cút đi.”

***

Tiệc trước bữa tối đầy người và tiếng nhạc sang trọng khi Nick dẫn nàng Tess-váy-đen vào căn phòng khách trang nhã nam tính của Welch. Nơi đó đầy vẻ phô trương của những món đồ gỗ đồ sộ, vải da màu nâu cà phê, bức tường màu be và đủ đồng thau để trang trí một dải băng. Welch đã trang hoàng ngôi nhà của mình bằng tiền, với da và những kệ rượu cùng những cái kệ chứa sách bọc da dê chưa-bao-giờ-mở, và rồi làm đầy nó bằng những con người với đôi môi cứng đờ mặc những bộ đồ thiết kế quá cầu kỳ những món chắc chắn có thể tự đứng mà không cần có họ.

Tess cảm thấy chính mình đang cứng lại và cô tự bảo mình hãy thoải mái, ngậm miệng và cư xử tử tế. Chỉ hai ngày thôi, và trông cô chắc hẳn chín chắn hơn trong chiếc váy đó, cái váy hoàn toàn bị ép buộc bởi Handerson, người đã xuất hiện trước cửa phòng cô và nhắn nhủ rằng quần áo của cô có thể đã bị làm bẩn trong lúc đỗ xe. Henderson quá tài năng trong việc xoay xở để làm nó nghe như thể những nếp nhăn là lỗi lầm của ông ta, và Tess đã tròng qua chiếc váy bởi vì cô không thể chịu được việc làm ông ta thất vọng bằng cách bác bỏ lời đề nghị. Lúc này ông ta đang lặng lẽ đảm bảo rằng mọi người đều đã ở bữa tiệc, có rượu đầy ly và nâng đĩa bạc. Quan sát Henderson có thể đủ việc làm cho cả cuối tuần, Tess nghĩ khi Nick dẫn cô qua tấm thảm màu rượu tới chỗ quầy. Thật quá hiếm thấy một người đàn ông chỉ đơn thuần là quan tâm tới mọi thứ và rồi lẳng lặng chìm vào hậu cảnh. Đây hẳn là lý do đàn ông thích có vợ. Vì cô không thích hợp để làm vợ, có lẽ một ngày nào đó cô có thể có một chàng Henderson. Có lẽ Nick sẽ tặng cô một người nhân lễ Giáng sinh. Dường như là tay sai của cô, nhưng cô phải chuẩn bị để chia sẻ ông ta với Gina. Gina sẽ yêu thích có một chàng Henderson.

Rồi cô thấy Gina đang đứng bên quầy, ngước nhìn Park với khuôn mặt sống động.

Không hay rồi.

“Gì vậy?” Nick hỏi.

“Không có gì,” Tess nói. Park ắt hẳn đã bộc lộ sự quyến rũ trên đường tới đây. Cô nhìn anh ta và Gina trong một khoảnh khắc và rồi cố gắng bắt mình công bằng. Anh ta đang cúi xuống Gina, cười với cô, rõ ràng là say sưa chú ý tới cô ấy. Không kể cô đang thật sống động. Tuy nhiên, không có lý gì trong việc Gina dính líu với Park. Park làm cho những ngôi sao điện ảnh trông cũng đáng tin.

“Đó là Gina,” Nick nói, giật mình.

“Dĩ nhiên đó là Gina,” Tess nói, vẫn bực mình với Park. “Anh đã bảo em kiếm cho Park một bạn hẹn.”

“Anh đã bảo em kiếm cho anh ấy một bạn hẹn đứng đắn.”

“Này.” Tess chuyển sự khó chịu của mình sang gã luật sư Nick. “Anh đang coi thường người bạn thân nhất của em. Thu lại đi.”

“Anh thích Gina,” Nick nói, và nhìn trở lại quầy rượu với một vẻ mặt băn khoăn. “Nhưng thẳng thắn mà nói anh không nghĩ cách nói năng và kẹo cao su của cô ấy hợp với loại tiệc này.”

“Cô ấy sẽ làm tốt,” Tess lạnh lùng, và thảy mắt lại phía quầy, tức giận với Nick, với Park và với chính mình đã kéo Gina vào chuyện này.

“Ô, tuyệt. Tess Chân-thật đích thân đến,” Park nói khi họ tới. Anh ta nhìn Nick. “Tớ cho là cậu bắt buộc phải làm.”

Cơn giận của Tess bùng lên. Đây là cái gã ngu ngốc đã cò mồi Nick vào sự bồng bột, và giờ anh ta đang cười cô. Tất cả sự đối kháng cô đang có với gã chủ nhà cùng những kẻ quản trị Quỹ và Nick châm ngòi khi cô chằm chằm nhìn Park. “Thật tuyệt được gặp anh, Park,” cô nói. “Tôi đã từng bảo rằng tên anh nghe như khu ổ chuột chưa?”

“Tess,” Gina nói yếu ớt.

“Vẫn tế nhị như thế, tôi thấy rồi.” Park nói, trừng trừng nhìn lại.

“Vẫn nâu bóng như thế, tôi thấy rồi.” Tess nói. “Anh biết đấy, những nghiên cứu đã chỉ ra rằng việc tắm nắng quá mức – ”

“Gina, trông cô tuyệt quá,” Nick nói, mau lẹ đá vào mắt cá chân Tess.

“ – có thể dẫn đến ung thư da và già sớm,” Tess nói, tránh khỏi tầm với của anh. “Chỉ muốn anh biết thế.”

“Cảm ơn,” Park nói. “Tôi thật biết ơn.”

“Kìa, Tess,” Gina nói.

“Thôi nào, Tess,” Nick thầm thì. “Chơi đẹp đi.”

“Anh ta bắt đầu trước,” Tess nói.

“Ô, đó là chín chắn,” Nick nói. “Em có thể làm ơn hành xử như người lớn không?”

“Tess,” Gina nài nỉ.

“Được, được. Tôi xin lỗi. Hãy thử lại.” Tess hít một hơi thở sâu và nở một nụ cười rạng rỡ khoe răng. “Xin chào, Park, thật vui được gặp lại anh.”

Park mím môi cười lại. “Luôn luôn dễ chịu, Tess.”

“Coi đấy,” Nick nói, “không khó lắm, phải không?”

Tess bắn cho anh một cái nhìn khinh thường rồi nắm lấy cánh tay Gina. “Mình cần nói chuyện với cậu,” cô rì rầm trước khi quay lại nói với Park và Nick, “Gina và tôi sẽ đi tìm phòng phụ nữ để tô lại son môi.”

Cả ba người họ nhìn cô với sự ngạc nhiên khác nhau.

“Được rồi,” Tess nói. “Gina sẽ tô lại môi, còn tôi sẽ bắt đầu tô.”

“Được,” Gina nói, đón lấy ẩn ý của cô. “Sẽ ổn thôi.”

Tess kéo Gina lên gác tới phòng tắm của chủ nhân để tìm kiếm sự riêng tư. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, cô quay lại nhìn Gina. “Mình lo cho cậu. Dính vào Park sẽ là một ý kiến tệ hại đấy.”

“Nhìn phòng tắm này.” Gina hướng tới những bức tường phủ trong những tấm lát sơn tay màu xanh lá dẫn đến bồn tắm bằng sứ khổng lồ xanh nhạt. “Mình không nghĩ mình từng thấy một viên gạch lát không có tẹo mốc nào trước đây. Nơi này thật là quá đẹp.”

Tess bị nhấn chím bên dưới một trong cả tá những cây dương xỉ treo lơ lửng từ trần nhà và nhìn quanh, khó chịu. “Nếu rừng mưa nhiệt đới trông như thế này, mình sẽ ngừng việc cứu nó.”

“Ôi, Tess.” Gina chìm trong chiếc ghế mây bên cạnh bồn tắm. “Thừa nhận đi. Đây là thiên đường.”

“Không hề. Cậu chỉ bị choáng váng bởi mớ cây cối. Đây đơn thuần là một cái phòng tắm cực kỳ khoe khoang. Mình cược là Norbert Welch mặc một cái váy choàng khi ông ta ở trong này. Không, không đúng. Đàn ông không mặc váy choàng. Một cái khố.” Cô nghĩ về Welch vì cô đã nhìn thấy ông ta trên bức hình phía sau cuốn sách gần đây nhất của ông ta, nhỏ bé, khỏe mạnh và ảm đạm, và đang mặc khố. “Có lẽ không.”

“Ý mình không chỉ là bồn tắm,” Gina nói. “Ý mình là mọi thứ. Mọi thứ về cách sống của những người này. Park đã đưa mình ra ngoài ăn tối trước khi đi. Ở The Levee.” Giọng cô hạ dần và im lặng khi đến từ cuối cùng.

“Mình biết chỗ đó,” Tess nói, gật đầu. “Nick đưa mình tới đó một lần. Đồ ăn quá đắt, phục vụ vâng lời và rượu thật sự ngon. Nếu họ có sao, mình sẽ cân nhắc quay lại vì rượu.”

“Nó quá đẹp,” Gina tiếp tục, không nghe cô. “Và mọi người quá tử tế và không có giá nào ghi trong thực đơn.”

“Nếu cậu hỏi, cậu không thể trả được,” Tess nói. “Và họ không tử tế. Họ đang bòn rút. Nếu cậu không là ai cả, họ đã đập cậu rồi.”

“À, chuyện đó đúng,” Gina nói. “Mình không là ai cả. Nhưng khi mình đi với Park, mình là ai đó.”

“Cuộc nói chuyện này đang trở nên khó chịu đấy,” Tess kiên quyết. “Cậu không phải không-là-ai.”

Gina chậm rãi chìm vào chiếc ghế, chạm những ngón tay qua chất sứ không tì vết của bồn tắm bên cạnh khi cô nói. “Từ lúc Park đón mình, mình không lo lắng về điều gì nữa. Mình biết rằng chiếc xe sẽ không hỏng, rằng sẽ có đủ tiền trả cho đồ uống, rằng Park sẽ không vật mình xuống ghế xe, và bất kể là mình không còn nhảy tốt như xưa nữa.”

“Đừng có đánh cược vào phần Park-và-cái-ghế-xe,” Tess nói, nhưng cô nghe như đang quẫn trí. Cô trượt lưng xuống cửa phòng và ngồi trên sàn, cố không xé toạc đường nối khỏi chiếc váy của mình. “Cậu cẫn nghiêm túc vê chuyện từ bỏ nghề múa hả?”

“Ừ.” Gina gặp ánh mắt Tess. “Mình đã xong rồi. Mình mệt mỏi và bị đau. Mình vẫn luôn bị đau, mọi vũ công đều bị, nhưng bây giờ nó tệ hơn. Mình muốn ổn định và kiếm một công việc tử tế trong khu bán vé của nhà hát hoặc là thứ gì đó, và rồi tìm một người đàn ông tốt để có vài đứa trẻ và một cuộc sống thực sự.”

Tess dựa đầu vào cửa và nhắm mắt. “Nói với mình cậu không nghĩ Park là một người đàn ông tốt.”

“Nghe này.” Gina nghiêng đầu. “Mình biết rằng chuyện lấy Park không dành cho mình. Nhưng anh ấy là một người đàn ông tốt. Và anh ấy đã đối xử với mình như một nữ hoàng cả tối nay. Mình chưa từng ra ngoài với người nào như anh ấy.”

“Mình có thể tin chuyên đó,” Tess nói. “Không có ai như anh ta. Anh ta là Andrew Dice Clay với vẻ lịch sự.”

“Không đâu,” Gina khăng khăng. “Anh ấy tử tế. Anh ấy là người tốt. Mình thích anh ấy.”

“Tốt thôi.” Tess nắm chặt hai tay trong sự báo động. “Tốt. Chỉ đừng nghiêm túc về anh ta. Đừng để ý đến anh ta.”

Gina cười rầu rĩ. “Ồ, không. Mình biết anh ấy không phải là tương lai của mình. Thực ra, mình đang xây dựng tương lai. Nhà hát Charles cần một thư ký. Mình có buổi phỏng vấn sang thứ hai.”

“Thư ký?” Tess có một hình ảnh sống động khủng khiếp về Gina bị trói buộc với một cái máy đánh chữ. “Cậu không thể đánh máy. Nghĩ gì khác đi.”

Gina ngồi sụp xuống ghế lần nữa. “Cậu có thể chỉ một lần khích lệ không?”

“Mình xin lỗi,” Tess nói, hoảng hốt nhìn khuôn mặt bạn cô. “Mình thật tình xin lỗi. Mình nghĩ cậu sẽ là một đóng góp cực kỳ với bất kỳ nhà hát nào. Mình nghĩ cậu là điều tốt nhất từng đến với Park. Mình nghĩ cậu là người bạn tốt nhất mình có, và mình thật sự xin lỗi vì mình đã là một kẻ vô công rồi nghề như thế. Cho mình một phút và mình sẽ khích lệ. Chỉ là mình đã không suy nghĩ.”

“Cậu không cần một phút,” Gina ủ rũ nói. “Park chắc chắn vẫn đang tìm kiếm một người phụ nữ khác, và cậu nói đúng, mình không thể đánh máy.”

Tess lắc đầu, lục tung suy nghĩ của mình để tìm điều gì đó tích cực. “Không thành vấn đề. Cậu biết rõ nhà hát hơn bất cứ thư ký nào có thể biết. Và cậu biết những người trong nhà hát. Họ hẳn là điên nếu không cho cậu làm trợ lý điều hành. Và mình nghĩ cậu nên bảo họ như thế.” Tess nhiệt thành với chủ đề đó. “Họ hẳn là điên nếu lãng phí cậu vào việc đánh máy và làm hồ sơ. Bảo với họ mọi thứ cậu đã làm, mọi thứ cậu biết, bảo họ - ”

“Tess…”

Tess dừng lại.

“Không sao,” Gina nói. “Phần công việc không ghê gớm đến thế. Nhưng làm ơn, để mình có một cuối tuần với Park mà không có chuyện cạnh khóe nào.”

Tess nuốt xuống. “Cậu sẽ có.”

“Cảm ơn.” Gina cắn môi.

Tess chớp mắt trở lại mấy chỗ rách đã được tạo ra bằng cách nào đó khi cô không chú ý. “Nhưng nếu hắn ta không tốt với cậu, mình sẽ chẻ hắn làm đôi.”

“Anh ấy tốt với mình,” Gina nói. “Anh ấy thật sự tốt với mình. Anh ấy đã nói mình là người tốt nhất anh ấy từng hẹn hò và rằng mình làm anh ấy cười và rằng mình xinh đẹp. Anh ấy nghĩ mình xinh đẹp.”

“Cậu xinh đẹp.”

“Mình trông như người Ý,” Gina nói.

“Cậu là người Ý,” Tess nói, lúng túng. “Một người Ý xinh đẹp.”

“Mình biết,” Gina nói, u sầu hơn. “Nhưng Park chắc chắn là một trong số những chàng chỉ hẹn hò với những nàng da trắng theo đạo tin lành. Những nàng được giáo dục ở trường đại học nổi tiếng. Và anh ấy nghĩ mình xinh đẹp.”

“Hừm, quỷ thật, anh ta nên thế,” Tess nói. “Thậm chí mình không nghĩ Park là một gã hợm hĩnh đến mức chỉ hẹn hò với mấy ả tóc vàng Ivy League.” (Ivy League: hệ thống giáo dục gồm 8 trường đại học hàng đầu nước Mỹ)

“Cậu không hiểu,” Gina nói. “Mình thậm chí chưa từng tốt nghiệp phổ thông, và anh ấy vẫn lắng nghe mình. Anh ấy thật tuyệt vời.”

“Mình không nghĩ giáo dục là tiêu chuẩn quan trọng đối với người hẹn hò của Park,” Tess nói. “Và ai quan tâm cậu đã tốt nghiệp hay chưa? Cậu vẫn là người tuyệt vời và cậu đã đến mọi nơi nên cậu biết rất nhiều về thế giới. Dĩ nhiên anh ta phải lắng nghe cậu.”

“Cậu không hiểu,” Gina nói một cách vô vọng.

“Được rồi,” Tess nói, nhưng cô chìm đắm trong cảm nhận rằng mình đã hiểu, quá rõ ràng. Gina đã đổ Park và tất cả là lỗi của cô. Cô đã đưa họ đến với nhau. Việc tốt đấy, Tess, cô tự nhủ, rồi lắc đầu khi Gina tư lự nhìn cô. “Được rồi,” cô lặp lại. “Mình sẽ theo cậu lần này.”

“Tốt.” Gina lo lắng nuốt xuống. “Cậu nghĩ là mình nhai kẹo có ổn không?”

“Không,” Tess nói. “Nhưng quái quỷ gì chứ, cứ nhai đi.”

“Không,” Gina nói. “Mình sẽ không làm Park ngượng. Nếu cậu thấy mình làm điều gì ngốc nghếch, nhớ cản mình nhé.”

“Đừng thay đổi vì hắn ta,” Tess nài nỉ, thất kinh. “Đừng làm thế. Cậu là một người tuyệt vời.”

“Chỉ dịp này thôi,” Gina nói. “Chỉ dịp này thôi.”

***

“Vào phòng tắm hơi bị lâu nhỉ,” Nick nói khi họ quay lại bữa tiệc, nhưng anh đang mỉm cười như thể anh nhớ cô, và cô cảm thấy dễ chịu rồi ngay lập tức đá mình vì cảm giác dễ chịu. Tuyệt thật, anh nhớ cô. Thì sao nào. Khi anh đặt cánh tay quanh người cô, cô quên bẵng Gina và những vấn đề trong một khoảnh khắc chỉ bởi vì sức nặng và hơi ấm của tay anh trên lưng cô cùng với sự dễ chịu lại ở bên anh. Bình tĩnh, cô tự nhủ, cố gắng một cách khó khăn để không dựa vào anh. Vượt qua tuần này và thoát ra, vì người đàn ông này không dành cho mày. Anh ta có những nguyên tắc tệ hại và những tham vọng còn xấu hơn. Nhớ điều đó.

Nhưng những gì cô nói là, “Bọn em bị lạc trong mớ dương xỉ. Họ nên treo dao rựa trên cửa.”

“Ừm, đừng biến mất nữa,” Nick nói. “Chúng ta sắp dùng bữa tối.” Rồi anh cúi xuống và thì thầm vào tai cô, “Có hai thành viên hội đồng Decker ở đây. Để ý mình, chớ nói bất cứ điều gì tranh cãi và hãy cười với mọi người.”

“Ai là thành viên hội đồng Decker?” Tess thầm thì hỏi.

“Annalise Donaldson và Robert Tyler.” Nick gật đầu hướng tới một người đàn ông đẫy đà với mái tóc xám ở phía khác căn phòng. “Đó là Tyler. Anh vẫn chưa thấy Donaldson, nhưng bà ta ở đây. Welch đã nói vậy.”

“Donaldson, Tyler,” Tess nói. “Bà ta sưu tầm những mảnh đất thôn dã, ông ta là một fan lớn của Bengals.”

Nick nhướng mày. “Và làm sao chúng ta biết?”

“Chúng ta đã nghiên cứu,” Tess nói. “Để em nói ‘hây. Tôi đã sẵn sàng.’”

“Bữa tối đã xong,” Henderson thông báo.

Hiển nhiên là Welch đã từ bỏ lớp vải da trong phòng ăn, nhưng đồ gỗ to tướng vẫn tràn khắp và giấy dán màu be phủ trên tường. Tess suy luận rằng có lẽ ông ta đã kiếm được một thỏa thuận với nơi cung cấp đồ gỗ và giấy dán tường, nhưng trước khi cô có thể chia sẻ lý thuyết của mình với Nick, Henderson đã chỉ chỗ ngồi cho họ. Tess ngồi kể bên Norbert Welch ở đầu bàn với Nick bên phải cô và Park cùng Gina ngang qua bàn, từng người ngồi xuống. Một người phụ nữ tóc vàng hấp dẫn tới chiếm cái ghế giữa Welch và Park.

“Vậy đây là người phụ nữ bé nhỏ,” Welch nói với Nick khi họ ổn định, và Tess nhìn ông ta không tin được. Không ai trong đời cô từng gọi cô là người phụ nữ bé nhỏ.

Với một tác giả xuất sắc, ông ta trẻ hơn và nhỏ bé hơn nhiều những gì cô nghĩ, thậm chí sau khi nhìn ảnh ông ta trong bìa sách. Ông ta hẳn là mới hơn năm mươi và tầm mắt thấp hơn mắt cô tới vài inch, có nghĩa là ông ta cao năm thước sáu là hết mức. Nhưng khuôn mặt ông ta đầy vẻ huyền thoại. Ông ta trông như một con sư tử đực mang màu văn học: cái bờm dày của mái tóc trắng quá dài đến nỗi che khuất tai và rồi lượn sóng trở lại từ gương mặt méo mó với xương hàm vuông của ông ta, một kiểu mặt của võ sĩ quyền anh thất thường thứ được khắc trên mình sự cau có vĩnh cửu. Ông ta là người duy nhất trong phòng trông không có vẻ được tạo ra cùng với sự lịch thiệp.

Tess chớp mắt khi nhận thấy ông ta đang quan sát cô kĩ càng như cô đang quan sát ông ta.

“Thật vui được gặp lại ngài,” Nick nói khi anh với qua Tess để bắt tay Welch. “Tôi không nghĩ là ngài từng gặp hôn thê của tôi, Tess Newhart.”

“Tôi không nghĩ mình từng gặp,” Welch nói ầm ầm. “Vậy cô là bà Jamieson tương lai.”

Tess chống lại ham muốn giải thích rằng mình sẽ giữ tên thời con gái, và rồi lý lẽ tranh luận rằng cô sẽ không lấy Nick. Thay vì vậy cô mỉm cười và nghe Nick thở nhẹ đầy khuây khỏa bên cạnh cô. “Là tôi. Cảm ơn vì đã mời chúng tôi tới nhà ngài. Chúng tôi hết sức thích thú. Và tôi không thể chờ nghe cuốn sách mới của ngài. Henderson đã bảo chúng tôi rằng ngài sẽ đọc nó vào ngày mai.” Cô bắt đầu hỏi ông ta xem ông ta mua được Henderson ở đâu và liệu họ có xài MasterCard không, nhưng Welch lên tiếng.

“Tôi cược là cô không thể chờ,” Welch nói. “Câu hỏi là, cô đã đọc cuốn sách nào của tôi chưa? Hay cô đang chờ coi phim?”

“Ồ, tôi đã đọc tất cả,” Tess nói. “Tôi được giao cuốn Lời hứa cuối cùng hồi đại học, và tự mình đọc hai cuốn khác. Dĩ nhiên từ nhiều năm trước. Từ cuốn Những buổi tối vỡ mộng đến nay là bao lâu rồi? Mười lăm năm?”

“Sao em không ngồi xuống, Tess?” Nick nói với cô một cách dứt khoát, kéo ghế ra cho cô. “Và nhớ em đang ở đâu.”

“Thu lại đi, Jamieson,” Welch ngắt lời anh. “Khi tôi không thể có, tôi sẽ để anh biết.”

“Quả thực tôi đang mong chờ nghe ông đọc,” Tess nói, ngồi xuống ghế.

“Bởi vì cô quá tán thành triết lý của tôi?” Welch hỏi, chọc cô.

“Không, tôi không hâm mộ triết lý của ngài,” Tess nói. “Tôi chỉ thích cách viết của ngài.”

Cô mỉm cười vui vẻ với ông ta, và Welch chớp mắt trong nỗi ngạc nhiên khó chịu. “Cảm ơn.”

“Không có gì,” Tess nói. “Nhà của ngài cũng rất đẹp. Ngài đã chọn tấm vải thêu trong phòng ngủ của tôi?”

Welch khịt mũi với nụ cười. “Cô thích nó phải không?”

“Tôi yêu nó.” Tess nói.

Welch lại cười rồi quay sang người phụ nữ bên trái ông. “Cô nên nhìn tấm thêu này, Tricia,” ông ta bảo cô, và cô ta thủ thỉ với ông, chi phối ông ta với ham muốn của một nhà sưu tầm nổi tiếng hết sức rõ ràng.

“Ai đấy?” Tess hỏi Nick khi Welch quay đi và Henderson bắt đầu phục vụ.

“Đây là dấu hiệu tốt,” Nick rì rầm cùng lúc đó. “Ông ấy rất nghiêm túc với anh khi để chúng ta ngồi đây. Nhưng mà, Chúa ơi, Tess, để ý mồm miệng mình chứ. Vì anh hãy đừng phá hỏng vụ này.”

“Em nghĩ ông ta thích khi em nói lại,” Tess nói, nhưng rồi cô bị cuốn hút bởi Henderson. “Em muốn một người như thế,” cô thì thầm với Nick.

“Em sẽ làm gì với ông ta nếu em có?” Nick thầm thì lại. “Ký hiệu ông ta để chứng mình à?”

Tess thở dài. “Em chỉ thích cách ông ta kiểm soát vũ trụ. Anh biết không, trước bữa tối ai đó đã nói rằng thậm chí ông ta xem Welch ăn gì vì Welch có vấn đề tim mạch. Thậm chí Welch không cần phải tự mình ăn kiêng. Henderson lo vụ đó.” Cô lắc đầu trong sự ngưỡng mộ. “Sẽ tốt biết bao khi có một người đàn ông ở quanh chăm lo cho em như thế.”

“Này.” Nick chỉ vào mình. “Đừng có quên sự rõ ràng ở đây. Anh thì sao?”

Cô nhìn anh, ấm áp, vững chãi và đang mỉm cười kề bên cô, và nghĩ, bất cứ lúc nào, nhưng những gì cô nói là, “Anh dễ thương, nhưng anh không phải là Henderson.”

“Này,” Nick lại nói, nhưng Henderson bắt đầu phục vụ, và Tess chú ý cử chỉ của mình thật trang nhã qua gần hết món ăn đầu tiên.

Lúc đó Welch đẩy cái đĩa của mình lại và nói, “Vậy, cô Newhart,” và Tess nhìn ông ta dò hỏi.

“Cô nói rằng cô không hâm mộ triết lý của tôi,” Welch tiếp tục. “Chính xác thì triết lý của cô như thế nào?” Ông ta nhìn cô dưới hàng lông mày, và Tess trông thấy sự thách thức rõ rệt trong đó.

Hãy tử tế, cô nhắc mình, Điều này quan trọng vì Nick. “Triết lý của tôi là cư xử sao cho mình được mời trở lại ăn tối lần nữa,” cô bảo ông ta.

“Món thịt bò thật ngon. Henderson nấu ăn cho ông à?”

“Không,” Welch nói, “và cô đang lờ câu hỏi.”

“À, tôi đang cố gắng cư xử,” Tess nói. “Nó luôn là một nỗ lực đáng kể với tôi. Giờ xin hỏi chính xác thì ông kiếm Hen – ”

“Chết tiệt cái trò cư xử,” Welch nói. “Hãy thể hiện một chút tâm hồn. Tôi biết cô đang ở dưới ngón cái của Jamieson ở đây, nhưng cô phải có vài ý kiến của mình chứ.”

Tess giữ chặt cả tá lời trả miếng đã nảy lên trong cô. “Không thể nghĩ được một cái. Ông biết phụ nữ chúng tôi đấy. Triết lý ngắn, mua sắm dài.”

“Không vớ một người vì bộ não của cô ta phải không, Jamieson?” Welch nói, nhưng dán mắt vào Tess.

“Tess rất tài năng – ” Nick điềm tĩnh bắt đầu, nhưng Tess ra hiệu anh im lặng.

“Ngài định làm gì vậy?” cô hỏi Welch, và được đền ơn với một nụ cười tươi rói. “Tôi đã nghĩ thế. Ngải chỉ đang cố làm tôi gặp rắc rối. Thôi, quên đi. Chuyển cho tôi đĩa bơ.”

“Một phụ nữ không có lý luận,” Welch nói, đưa cho cô đĩa bơ. “Sao tôi không ngạc nhiên?”

“Được rồi, được rồi, tôi có một triết lý,” Tess nói, cố tham gia trò chơi vì lợi ích của Nick. “Ừm, nó không thật sự là của tôi. Nó là thứ tôi mượn. Tôi có một người bạn cách đây rất lâu từng nói rằng cách duy nhất để sống cuộc đời là mong đợi điều tốt đẹp nhất mỗi ngày và chắc rằng tôi có một phần trong việc tạo nên điều đó. Nó vẫn đúng với tôi.”

“Ôi, Chúa ơi,” Park rên rỉ.

“Duyên làm sao,” người phụ nữ tóc vàng nói qua Tess, với vẻ rõ ràng là cô ta không nghĩ thế.

“Tôi nghĩ nó như vậy,” Gina nói, hành động dũng cảm thực sự vì cô đã im lặng, chăm chú nhìn cái đĩa của mình, kể từ khi họ ngồi xuống.

Tess quay qua cô, mỉm cười, nhưng Welch đã lại tấn công. “Nghe như mớ rác của những năm sáu mươi.”

Tess thảy mắt trở lại phía ông, và rồi cô cảm thấy bàn tay Nick giữ chặt đùi cô. Đừng nói gì, cô nghĩ, nhẹ gật đầu, và Nick bỏ tay ra.

Cô nàng tóc vàng cười khúc khích. “Ồ, Norbert.”

Được cổ vũ, Welch tiếp tục. “Cô ắt hẳn là một trong số những kẻ ngốc nghĩ rằng văn chương nên phản ánh cuộc sống.”

Tess quắc mắt và mở miệng, nhưng bàn tay Nick đã quay lại trước khi cô có thể nói. “Tess dạy văn,” anh nói. “Tôi chắc rằng cô ấy có nhiều lý luận thú vị về nó, nhưng giờ thì – ”

Welch ngắt lời anh. “Nên giờ thì anh là người phát ngôn (spokesman) của cô ấy? Chuyện gì xảy ra với mồm miệng cô ta rồi?”

“Spokesperson,” Tess nói, “Và miệng tôi ở ngay đây. Chờ đợi thời điểm của nó.”

“Spokesperson?” Park nói, bối rối.

“Cụm từ không phân biệt giới tính.” Tess nhìn Welch đang trở nên đỏ ửng với sự bực mình và mỉm cười hân hoan vì phản ứng của ông ta.

Ông ta bắt được nụ cười tươi rói của cô và ngừng cau có, nhẹ gật đầu với cô thừa nhận cú đánh. “Mớ rác đúng đắn khôn ngoan,” ông ta nói, chọc cô lần nữa. “Những từ ngữ ngu ngốc.”

“Quá rõ,” nàng tóc vàng đồng ý, hoàn toàn bỏ quên những cảnh tượng đang diễn ra trước mặt mình.

“Chế độ gia trưởng đã chết rồi, thưa các vị.” Tess rạng rỡ với cả hai người. “Đã từng có nó.”

Áp lực từ bàn tay Nick trên đùi cô tăng lên tới mức đau.

“Cái đó xuống địa ngục cho rồi,” Welch gắt gỏng. “Không phải trong nhà ta.”

Tess cười với Welch, cùng lúc cố gắng dịch chuyển chân khỏi Nick. “Ngài đang cố làm gì? Trở lại những năm năm mươi?”

Welch khịt mũi với cô lần nữa. “Có lý hơn là hồi tưởng những năm sáu mươi. Dĩ nhiên, cô thật sự là một kẻ cấp tiến, hẳn là phản đối tất cả.” Ông ta lắc đầu, rõ ràng đang chống lại một nụ cười nhăn nhở khi ông ta nhìn cô từ dưới đôi mày, đầu hạ thấp như một con trâu sẵn sàng tấn công. “Cô thật sự nghĩ đống phân đó có điểm gì tốt?”

Tess cảm thấy cơn giận phun trào và bức bối vì nó. Welch đang muốn cô trở nên điên cuồng, đồ dê già. Nếu cô muốn giúp Nick, điều tốt nhất cô có thể làm là ngậm miệng.

Cô ngậm miệng.

Nick lại bỏ tay ra, vỗ nhẹ lên gôi cô với sự biết ơn như anh đã làm.

Welch châm chọc cô nhiều hơn. “Vấn đề của cô là cô đang ở nhầm thập kỷ. Thời hippy qua rồi, Tess. Từ bỏ đi.” (hippie: những thanh niên lập dị chống lại quy ước xã hội-khoảng những năm sáu mươi)

“Từ bỏ?” Tess nói, giữ chặt cơn giận của mình. “Vậy ai sẽ làm nếu tôi không làm?”

“Đó là điều tôi nghĩ – cô là kẻ tử vì đạo. Và cho cái gì? Dù sao thì tất cả những trò phản đối chả bao giờ hoàn toàn bất hợp pháp.” Welch nhăn nhở với cô. “Mớ rác những năm sáu mươi. Bây giờ tất cả chúng đã là dĩ vãng.”

“A, những giá trị không bị ảnh hưởng bởi thời gian,” Tess nói thách thức sự nhẫn nại. “Ngài có cái nào không?”

“Về món nướng thì sao nhỉ?” Nick nói. “Và nước xốt? Xin gởi lời khen của tôi đến đầu bếp.”

“Đừng xía vào, Jamieson,” Welch nói, và tiếp tục tấn công. “Phải, tôi có những giá trị. Công việc nặng, nỗ lực và thành công. Đó là giá trị của tôi. Và người ta sẽ hiểu được tôi xa hơn nhiều những ý nghĩ tự ái của cô.” Ông ta chăm chú nhìn cô, ngấu nghiến quan sát phản ứng của cô, nhưng đột nhiên Tess quá giận dữ để chú ý.

“Giá trị không phải là công việc,” cô nói ngắn gọn. “Người ta không mong là hiểu được ông ở bất cứ đâu. Người ta mong xác định rõ ông là ai. Và tôi thà có tự ái còn hơn là vô đạo đức.”

“Thật tình,” nàng tóc vàng nói.

“Bữa tiệc tốt đẹp khủng khiếp,” Park nói.

“À, tôi thà là vô đạo đức còn hơn phá sản theo nghĩa đen,” Welch nói lại. “Đúng chứ, Jamieson?”

Cả hai người quay qua Nick.

“Tôi không thích là cả hai,” Nick nói. “Chắc chắn tôi đang mong chờ nghe ngài đọc vào ngày mai, thưa ngài.”

Welch nhắm mắt trong niềm chán ghét. “Kiểu cách luật sư.”

“Đó là điều chúng ta đồng ý,” Tess nói, và ngạc nhiên khi thấy ông ta nhăn nhở với cô.

“Tốt cho cô,” Welch nói, và quay lại với nàng tóc vàng, cười cợt, và bắt đầu trò chuyện với cô ta.

“Tất cả mớ đó là về cái gì?” Tess hỏi Nick.

“Cái đó nghe như một khách hàng đang thoát,” Park rít lên qua bàn, quắc mắt.

“Ồ, không,” Gina nói, và bắt đầu ăn nhanh hơn trong nỗi lo lắng một cách vô thức.

“Cô sẽ làm ơn ngậm miệng cho đến hết tối chứ?” Park nói tiếp. “Tôi biết cô sẽ không làm thế vì tôi, nhưng hãy nghĩ cho Nick một cơ hội.”

Tess gặp ánh mắt Nick.

“Ăn đi,” Nick nói, Tess cầm dĩa lên và nhìn qua bàn cùng lúc thấy Gina đang kết thúc miếng nước xốt cuối cùng với ổ bánh mì nhỏ. Cô gắng tóm ánh mắt cô ấy và lắc đầu, nhưng Gina đang lơ đễnh trong sự căng thẳng của mình. Đó cũng là lỗi của mình, Tess nghĩ, và cố đá chân bạn dưới bàn, nhưng thay vì vậy cô đụng cẳng chân Park.

Anh ta quay đôi mắt giận dữ vào cô ngay lúc nàng tóc vàng nói, “Bạn thân mến, cô đang làm gì thế?” với Gina.

Gina cứng người, ổ bánh vẫn trong tay.

“Cô ấy đang làm điều tốt nhất với món xốt tuyệt ngon này,” Tess nói với cái nhìn trừng trừng cố ý vào cô ta người cũng đang quắc mắt nhìn lại. Tess cầm lấy ổ bánh của mình, chuẩn bị làm thịt ả tóc vàng nếu ả ta nói thêm một từ về Gina.

“Thật sao,” nàng ta lại nói, và Tess mở miệng nhưng Nick đã nói.

“Đó là cách duy nhất,” Nick nói và cũng cầm ổ bánh của mình lên. “Cậu không nghĩ vậy à, Park?”

Park vẫn đang nhìn cái đĩa của Gina với sự khó xử, nhưng anh ta tham dự. “Đương nhiên,” anh ta nói, nhìn quanh bàn tìm ổ bánh.

“Ôi, không,” Gina yếu ớt nói, thả ổ bánh của mình xuống.

“Cô ấy đúng đấy,” Welch nói từ cuối bàn. “Tốt cho cô, con gái. Tôi thích người phụ nữ biết ăn như thế nào.”

Nụ cười của Gina quá yếu đến nỗi mờ nhạt.

Nàng tóc vàng nhìn lên từ miếng bánh mì trên đĩa của mình đến trừng trừng nhìn Tess, rõ ràng không chắc về sự thắc mắc của mình với ổ bánh nhưng hoàn toàn chắc chắn về Tess.

Tess lờ cô ta đi và quay lại với Welch. “Tôi thích ngài,” cô nói. “Tôi xin lỗi về phần vô đạo đức.”

Welch tươi cười với cô, và cô cảm thấy Nick thoải mái hơn với một hơi thở dài bên cạnh cô và bắt đầu nói chuyện với cô nàng tóc vàng ngang qua bàn, làm phẳng những cảm xúc xáo trộn trong cô mà chỉ gã Nick bán hàng quỷ quyệt có thể làm.

Tess nghiêng đầu về Welch. “Ông biết đấy, tôi không biết tên người phụ nữ đó,” cô thầm thì. “Cô ta là ai?”

Welch hạ thấp giọng để nàng ta không nghe thấy ông. “Tricia Sigler.”

“Sigler?” Tess nói, giật trở lại.

“Phải,” Welch nói, nhìn cô với niềm thích thú.

Tess cảm thấy bụng mình chùng xuống. “Có quan hệ gì với Alan Sigler không? Decker Academy?”

“Chồng. Ông ấy không thể ở đây tối nay. Cô ấy đến một mình.” Welch nhìn cô một cách tính toán. “Decker Academy liên quan gì đến cô?”

“Tôi đang nghĩ về chuyện tìm việc ở đó,” Tess nói. Cô cảm thấy đang tự đá mình. Nick đã cảnh báo cô. Gina đã cảnh báo cô. Quỷ thật, thậm chí Park đã cảnh báo cô. Là lỗi của cô khi gây thù chuốc oán với vợ của người đồng mình duy nhất cô có ở Decker. Ngu ngốc. Cô thở dài rồi nhận ra Welch đang quan sát mình và cô mỉm cười rạng rỡ để làm sao lãng ông ta. “Vậy hãy nói cho tôi,” cô nói, “chính xác thì ông kiếm Henderson ở đâu vậy? Ý nghĩ đầu tiên của tôi là Sears, nhưng sau khi nhìn ông ấy làm việc, tôi chuyển suy đoán của mình tới Nieman Marcus.” (Sears: tên một hãng chuyên bán đồ gia dụng; Nieman Marcus: hãng bán đồ cho phụ nữ như khuyên tai, giày, ví)

Tiếng cười hô hố của Welch bao trùm lời rên của Nick, nhưng không có gì làm mờ đi cái nhìn nữ thần báo tử giận dữ của Tricia Sigler.