Bản Cung Giết Cửu Tộc Nhà Ngươi

Chương 9: Tham vọng của Trữ tiểu hầu gia




Sáng sớm hôm nay, bên trong điện Tuyên Đức, Nhiếp chính vương trầm mặt nhìn Kinh Triệu Y đang lạnh run quỳ gối trước mặt.

Mở ra phần tấu chương thứ nhất.

Kinh Triệu Y tương đương với thị trưởng của kinh thành. Làm quan ở một nơi dọc trên đường tùy tiện đâm vào một người cũng có thể là hoàng thân quốc thích, khai quốc công thần, mặc kệ là ai gây chuyện cũng là một nan đề. Không biết bắt giữ sẽ đắc tội đến tòa núi lớn, không bắt lại bị trưởng công chúa cùng Nhiếp chính vương giáng tội. Cho nên ở kinh thành làm Kinh Triệu Y là khó làm nhất, không phải người khéo léo xem thời thế không thể đảm nhiệm.

"Kinh thành lẫn vào rất nhiều thích khách, thế nhưng ngươi hoàn toàn không biết gì cả! Có phải chờ tới khi thích khách tới tận hoàng cung giết ngươi mới biết phải không?" Nếu không phải Yến Tử môn truyền đến tin tức Lục Vô Song nói không chừng vần chưa hay biết gì. Đây là nơi nào? Đây là kinh thành Đại Minh!

Kinh Triệu Y quỳ dưới đất không dám nói, chỉ có thể dập đầu.

Mở ra phần tấu chương thứ hai.

"Bao nhiêu năm nay Hà Đông chưa từng có lụt lội? Năm nay là xảy ra chuyện gì? Hai huyện bị ngập! Tri phủ đang làm cái gì? Hai huyện lệnh đâu? Bạc đưa qua dùng ở chỗ nào?"

Công bộ thị lang vội vàng tỏ vẻ sẽ tra xét chuyện này.

Phần thứ ba...

Phần thứ tư...

Nhiếp chính vương ở điện Tuyên Đức điện chà đạp một lượt các đại thần, liền đứng dậy đi về hướng Thục Phòng điện của phủ công chúa. Mầy việc quốc quân đại sự, còn cần trưởng công chúa thương lượng lo liệu.

Các đại thần như tiễn ôn thân, đem vị nữ nhân có thời kỳ mãn kinh xuất hiện sớm mười mấy năm cất bước xong, đồng loạt thở ra một hơi, trong lòng căm giận mắng nàng xứng đáng bị công chúa giáo huấn!

Trong Tuyên Đức điện cùng Thục Phòng điện có cùng một hoa viên nhỏ, Trữ tiểu hầu gia thích nhất ở trong đó bắt bướm.

Trữ tiểu hầu gia có một phụ thân tốt, một mẫu thân tốt, cho nên cái gì cũng không cần làm đã có thể trèo lên hàng ngũ quan nhị đại của Đại Minh. Mà vẫn không phải là quan nhị đại bình thường, vẫn là quan nhị đại tôn quý nhất – Khai quốc đại tướng quân trữ hầu gia.

Trữ tiểu hầu gia xuân xanh mới bảy tuổi. Cha Lục Đại Sơn, từng là trợ thủ đắc lực được Nhiếp chính vương tín nhiệm nhất. Lục Đại Sơn vốn là một người gác cổng của Triệu gia, nhưng thái độ làm người thông minh, tay chân chịu khó, Lục Vô Song đánh nhau hắn kích động, Vô Song châm ngòi hắn thổi lửa, Vô Song đánh giặc hắn tận trung. Sau khi kiên quốc là lúc thành công đi đến vị trí Chinh nam đại tướng quân, trở thành người mà vua và dân cao thấp đều biết – chó sắn số một của Nhiếp chính vương.

Mẫu thân của Trữ tiểu hầu gia, chính là Tĩnh cô cô tiếng tăm lừng lẫy thiên triều – Triệu Tĩnh Trúc. Tĩnh Trúc là ngưỡi ở cạnh công chúa lâu năm, vốn theo quy định trong cung, cung nữ đã có hôn phối không thể hầu hạ Triệu Chỉ, nhưng Tĩnh nhi không phải là người bình thường a. Nàng là người đi theo trưởng công chúa từ khi còn nhỏ, ngay cả hành quân đánh giặc cũng bất ly bất khí, lại mấy lần cứu trưởng công chúa mà bị thương. Quan trọng nhất là, Tĩnh Trúc là hồng nương của Nhiếp chính vương cùng trưởng công chúa nha! Vỗ tay, Tĩnh cô cô uy vũ!

Mà làm nữ nhi duy nhất của Trữ hầu cùng Tĩnh Trúc, người duy nhất thừa kế tước vị Hầu tước, đúng chuẩn kinh thành Thái tử đảng có thể không ngang bướng kiêu ngạo sao?

Trữ tiểu Hầu gia năm tuổi cùng với hoàng đế mười sáu tuổi ngốc nghếch giao tình không phải là ít, thậm chí cùng chơi ném đá.

Ngốc hoàng đế nói: "U U, trẫm muốn phong cái hoàng hậu, nghe nói hoàng hậu có thể chơi cùng trẫm mỗi ngày."

"Ngươi đều có một đám phi tử có được hay không?" Trữ tiểu hầu gia khôn khéo khinh bỉ hắn: "Hoàng hậu gì đó, ngươi nghe ai nói đấy?"

"Nhiếp chính vương."

Trữ tiểu hầu gia cắn răng oán hận nói: "Đừng nghe Vương thúc bại hoại nói hươu nói vượn!" Ác tặc kia dám làm bẩn Trưởng công chúa cô cô, bại hoại bại hoại! "Hoàng hậu của ngươi một chút cũng không thú vị! Không đủ thông minh, không được mấy ngày thì chết bên trong hậu cung đây!"

"U U, ngươi thật tốt, ngươi thông minh như vậy, trẫm lấy ngươi làm hoàng hậu đi?"

"Tuyệt đối không được!" Trữ tiểu hầu gia phản đối, mà còn kịch liệt phản đối.

Trữ tiểu hầu gia năm tuổi khoanh tay nhìn trời kiên định giống như Trữ hầu gia Lục Đại Sơn hắc y hắc thương năm đó. Bóng dáng nho nhỏ cao ngất kia dường như giống vị Cung Thái Úy khi còn nhỏ liền lập chí "Quét ngang triều đình gian tà, hoàn quân thanh minh thánh đường".

Bất quá, khi cô bé mở miệng nói câu tiếp theo, tựa hồ... Cùng vị Thái Úy đại nhân khi còn nhỏ vẫn là có điều bất đồng.

"Bản tiểu thư tương lại phải kế thừa tước vị hầu tước của phụ thân, kiến công lập nghiệp, đem gian thần Nhiếp chính vương từ trên người Công chúa cô cô đuổi đi! Khiến cho vương thúc ăn rau xanh! Khiến cho vương thúc không thể ra ngoài chơi vào ngày tuyết rơi! Sau đó để cho Công chúa cô cô ôm ta đi ngủ!": Cô bé năm tuổi nói đến chỗ vui vẻ, sôi nổi hoa chân múa tay vui sướng chạy mất.

Oa ———–

Hoàng đế thần tình sùng bái nhìn bóng dáng của cô bé. Người bạn nhỏ của hắn cư nhiên muốn đi dọa dẫm để cứu hoàng tỷ từ trong tay của Nhiếp chính vương! Thật sự là làm cho trẫm ngưỡng mộ a!

Hai năm sau, Trữ tiểu hầu gia bảy tuổi, trở thành bạn học của Hoàng đế.

Mấy ngày hôm trước, cô bé ở trước mặt hoàng đế khoe ra con vẹt biết nói.

"Xem, đây là Đại Tướng Quân của ta!" Tiểu Hầu gia ngồi trên đầu vai của thị vệ, chỉ vào cái giá sắt trên tay người thị vệ. Trên cái giá sắt, một con vẹt lớn bằng hai bàn tay ngồi chồm hổm, dưới chân có buộc một cái vòng trang sức to bằng ngón tay.

Tiểu Hầu gia Lục Đình Đình, ấu danh U U. "U" giống như tiếng nai kêu, ý tứ là tiểu tử kia đáng yêu giống như nai con. Cô bé có bộ dạng trắng trẻo ngọt ngào, mặc gấm đỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo được tạo thành từ lông chim khổng tước, dưới chân đi một đôi giày trắng từ da hươu, thoạt nhìn linh động đáng yêu, cũng không trách được mấy vị chưởng quyền trong cung đối với nàng thiên y bách thuận.

Hoàng đế nhìn con vẹt ngũ sắc không chớp mắt.

Tiểu Hầu gia đắc ý nói: "Đại Tướng Quân của ta chính là rất lợi hại! Đại Tướng quân mau vấn an Hoàng đế ca ca!"

Vẹt vỗ cánh, há mỏ nhân tiện nói: "Công chúa uy vũ! Công chúa uy vũ!"

Trữ tiểu hầu gia đỏ mặt.

Hoàng đế chớp mắt mấy cái.

Trữ tiểu hầu gia múa may bàn tay nhỏ bé của mình một chút, để cho thị vệ ở bên cạnh dâng lên một nắm gạo kê, đặt ở trước con vẹt, dạy nó: "Bệ hạ vạn tuế, bệ hạ vạn tuế."

Vẹt mổ mổ mấy cái lập tức không có tiết tháo chút nào kêu: "Bệ hạ vạn tuế! Bệ hạ vạn tuế!"

Trữ tiểu hầu gia vô cùng có mặt mũi, đá mũi giày thêu tinh xảo, mệnh lệnh nói: "Nói Nhiếp chính vương bại hoại! Nhiếp chính vương bại hoại!"

Vẹt lặp lại: "Nói, Nhiếp chính vương bại hoại! Nhiếp chính vương bại hoại!"

"Ha ha ha..." Trữ tiểu hầu gia vừa lòng gật đầu.

"Đại Tướng quân của ta rất lợi hại đi? Nếu công chúa cô cô nghe thấy được nhất định sẽ cao hứng!"

Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng vang lên một thanh âm quen thuộc: "Ái chà, Vịnh nhi, U U, các ngươi đang chơi đùa cái gì đó?"

Đám thị vệ cung nữ đều hành lễ: "Tham kiếm Vương gia thiên tuế." Mà ngay cả thị vệ ôm Trữ tiểu hầu gia cũng xoay người buông tiểu Hầu gia, quỳ gối xuống đất.

"Thái phó." Hoàng đế quy củ không dám lộn xộn.

"Vương thúc." Trữ tiểu Hầu gia chu cái miệng nhỏ, không tình nguyện gọi.

"Ngoan." Nhiếp chính vương mỉm cười gật đầu, nhìn về phía con vẹt bên cạnh: "A, con chim này bộ dạng không tệ a!"

Trữ tiểu Hầu gia đắc ý ——–Vẹt bản cô nương nuôi tất nhiên là xinh đẹp.

Chỉ nghe Nhiếp chính vương nói tiếp: "Bộ dạng này, hai cân có thừa, vừa lúc thích hợp nấu canh."

Trữ tiểu Hầu gia lập tức liền nhày dựng lên, biểu tình đều mau khóc: "Không được! Không cho phép ăn! Đấy là vẹt của ta!"

Nhiếp chính vương cười sờ đầu của nàng, nói: "Hảo hảo, không ăn. Vẹt của U U chúng ta, ai dám ăn?"

"Hừ." Trữ tiểu Hầu gia tránh tay của nàng, nói với vẹt: "Đại Tướng Quân, nói, Nhiếp chính vương bại hoại!"

Vẹt nhìn Nhiếp chính vương. Nhiếp chính vương cười tủm tỉm nhìn vẹt.

Sau một lúc.

"Nhiếp chính vương uy vũ! Nhiếp chính vương uy vũ! Nhiếp chính vương uy vũ!" Bản năng của Đại Tướng Quân cảm thấy sinh vật trước mắt nó phi thường nguy hiểm, giống thiên địch của nó —– có ánh mắt giống độc xà.

Mọi người: "..."

"Ha Ha." Nhiếp chính vương bị chọc cười, cười đắc ý gật gật đầu, nhận xét: "Con vẹt này không tồi, thông minh, nuôi đi."

Nói xong, Nhiếp chính vương tâm tình tốt bước đi thong thả, ngâm nga điệu hát đi về hướng Thục Phòng điện.

Thị vê, cung nữ, thái giám nhìn chằm chằm dưới sàn nhà vẫn không nhúc nhích.

Nhiếp chính vương điện hạ, ngài dầu gì cũng là dưới một người trên vạn người. Uy hiếp một con chim có cái gì để đắc ý? Ngài không dám khi dễ công chúa điện hạ, lại chạy đến đây khi dễ con vẹt biết nói:"Công chúa uy vũ" sao?

Trữ tiểu Hầu gia tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, chỉ vào con vẹt mắng: "Con vẹt này không còn dùng được! Không cần ngươi!" Trữ tiểu Hầu gia tròng mắt vừa chuyển, lại nói: "Hoàng đế ta đem đại tướng quân bán cho ngươi đi!"

Tuổi tâm lý của hoàng đế hơi thấp, cùng thuần túy là ngốc tử, không vui nói: "Trẫm không cần. Nó giống trẫm đều sợ Nhiếp chính vương, có được có ích lợi gì?"

Trữ tiểu Hầu gia lại nói: "Ngươi không thấy nó vừa rồi có bao nhiêu thông minh sao? Con vẹt này, huần luyện một chút thì tốt rồi. Ngươi dạy dỗ nó thật tốt. Không dạy cái khác, chỉ dạy nó mắng Nhiếp chính vương. Còn có nữa, nó có thể nói "Công chúa uy vũ". Ngươi xem, nếu để công chúa cô cô nghe thấy nhất định cũng sẽ cao hứng."

Hoàng đế giật mình, gật đầu vui vẻ nói: "Đem Đại Tướng Quân cho trẫm đi! Trẫm để cho nó nói chuyện giúp hoàng tỷ vui vẻ."

"Tốt tốt, lấy kim bài miễn tử đổi với ta."

Vì thế hoàng đế cùng Trữ tiểu Hầu gia trao đổi đều thuận mua vừa bán. Nhiếp chính vương tỷ tỷ khi dễ một con vẹt biết nói"Công chúa uy vũ", ba người đều cảm thấy chính mình buôn bán lời.

Bởi vậy có thể thấy được một cái đạo lý. Nữ nhân thích công chúa đều là người thích bắt nạt kẻ yếu công thêm một bụng ý nghĩ xấu...?