Bạn Cùng Bàn Cậu Tỉnh Táo Lại Đi

Chương 58




Chu Du đứng ở chỗ rẽ cầu thang, hắn không bước xuống dưới.

Thậm chí hắn lùi về sau mấy bước, không để Đồng Đồng nhìn thấy mình.

Hắn đứng ở một bên, siết chặt nắm tay, đếm thời gian.

Chưa đầy năm phút, Đồng Đồng kéo quần áo lên, lau mặt.

Đồng Đồng im lặng tại chỗ nhìn quanh một vòng, nhặt hộp cơm lên, thu dọn hết khăn giấy, chậm rãi bước xuống cầu thang.

Chu Du thở một hơi thật dài, sắc mặt xấu xí.

Hắn không biết mình đã sử dung bao nhiêu tự chủ, mới không đi tới ôm lấy Đồng Đồng.

Đồng Đồng vừa ra khỏi cửa bệnh viện, đã nhìn thấy Chu Du đang đi về phía cổng bệnh viện.

Đồng Đồng hơi ngẩn ra, chỉ trong nháy mắt, cậu hốt hoảng nhanh chóng liếc mấy cái trên người mình.

Ngã xước đầu gối, từ bàn tay tới cổ tay bị đè nén toàn là vết thương, áo sơ mi trắng trên người cũng toàn vết bẩn do lăn xuống cầu thang rồi dính lên.

Đoán chừng bây giờ mắt vẫn sưng.

Trong đầu thoáng qua mấy cái cớ, nhưng chẳng có cái nào được.

Cậu không muốn nói là mình ngã từ cầu thang xuống, không muốn nói mình làm đổ hộp cơm, càng không muốn nói mình không chịu nổi, không muốn nói cảm xúc của mình sụp đổ.

Cậu không muốn nói những điều này.

Nhưng giống như cậu không nghĩ ra một cái cớ, cậu cũng không nghĩ tới Chu Du không hỏi bất cứ điều gì.

Chu Du chỉ nắm tay cậu, nhìn cậu nói: “Buổi chiều đừng đi học nữa, về nhà xử lý vết thương.”

Đồng Đồng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu.

“Anh đưa em về.” Chu Du nói.

“Sắp vào lớp rồi, anh về trường học trước đi.” Đồng Đồng khẽ nói, “Em… em muốn tự về.”

“Được.” Chu Du không hỏi gì cả, gật đầu, đón một chiếc taxi giúp cậu.

Ôm lấy cậu trước khi lên xe, dặn đi dặn lại: “Nhất định phải nhớ xử lý vết thương.”

“Được.” Đồng Đồng gật đầu.

Cậu không hề muốn suy nghĩ tại sao Chu Du không hỏi gì cả, lúc này trong đầu cậu rối loạn, tất cả cảm xúc quấn lại với nhau.

Cậu thậm chí không phân biệt được bây giờ mình buồn như thế nào.

Về đến nhà, Đồng Đồng xử lý vết thương qua loa. Ngay cả tắm cũng không tắm, cởi áo, kéo chăn che đầu đi ngủ.

Cậu biết tất cả những cố gắng mấy ngày hôm nay đều sụp đổ, sụp đổ tới mức nát bét.

Đè giọng khóc xong một trận, không trút ra được chút nào, cậu chỉ cảm thấy tảng đá cõng trên lưng càng nặng hơn, đè cậu càng ngày càng không dám thở.

Cậu thấy rõ ràng mình bước hụt một chân, rơi vào hố sâu. Cái hố này quá sâu, cậu chỉ nhìn nó mà lòng sinh nỗi sợ hãi, cậu không leo lên được.

Chu Du đi học về, đứng bên giường, nhìn Đồng Đồng che đầu ngủ thành một cục thì thở dài, rót cốc nước ấm đặt ở đầu giường cậu.

Đồng Đồng căn bản không ngủ sâu, suốt một buổi tối, trong đầu cậu đều mơ mơ màng màng, rối bời một mảng.

Cậu nghe thấy giọng của Chu Du, hình như gọi cậu dậy ăn sáng, nhưng cậu không muốn dậy.

Không trả lời.

Tiếp đó trong phòng không còn âm thanh nữa, có lẽ Chu Du đi học rồi.

Nghĩ như vậy, Đồng Đồng càng nhắm chặt mắt, nắm chặt chăn.

Cậu chỉ muốn ngủ, không muốn nghĩ gì cả đột nhiên lịm đi.

Buổi tối Chu Du trở về, thấy Đồng Đồng vẫn đang nằm trên giường, che chăn lại không nhúc nhích.

Bây giờ hắn mới nhận ra Đồng Đồng không ổn.

“Đồng Đồng?” Chu Du một bên gọi một bên do dự vươn tay kéo ra một đoạn chăn nhỏ, “Đồng Đồng?”

Hắn vừa gọi tiếng thứ hai.

Người cuộn tròn dưới chăn giật giật, ló đầu ra.

“… Gì vậy?” Mắt Đồng Đồng sưng lên.

“Ăn cơm chưa.” Chu Du nhíu mày hỏi cậu.

“Em muốn đi ngủ.” Đồng Đồng lại trùm chăn lên.

Chu Du không nói nữa, ra khỏi phòng ngủ, nhíu chặt mày, dựa lưng vào ghế sofa.

Hắn không nỡ ép buộc Đồng Đồng đối diện với những điều này, cũng không nỡ đánh thức trạng thái này của Đồng Đồng.

Chu Du không có cách nào.

Trạng thái này của Đồng Đồng kéo dài hai ngày.

Chu Du nhận ra cốc nước hắn để lại ở đầu giường Đồng Đồng đều uống hết, nhưng màn thầu, bánh bao mì sợi để bên cạnh thì không vơi đi tẹo nào.

Sáng sớm ngày thứ ba, Chu Du biết nếu Đồng Đồng không ăn gì nữa sẽ xảy ra chuyện.

“Dậy ăn chút điểm tâm đi.” Chu Du duỗi tay chọc cậu cách lớp chăn.

Đồng Đồng nằm trong chăn không phản ứng chút nào, không cử động.

“Anh nấu mì, bỏ nhiều cà chua em thích ăn.” Chu Du lại nói.

Đồng Đồng vẫn im lặng như cũ.

Chu Du nhíu chặt mày, nắm tay nới lỏng lại siết chặt, hắn tiên lên một bước, vén chăn lên.

Đồng Đồng cuộn tròn giữa giường, đột nhiên gặp phải ánh sáng, nâng tay lên che mắt lại.

“Làm gì?” Đồng Đồng nhíu mày, giọng khàn khàn, thiếu kiên nhẫn nhìn hắn qua kẽ ngón tay.

“Ăn chút cơm.” Chu Du nói.

“Không ăn.” Đồng Đồng duỗi tay kéo chăn.

Chu Du nắm chặt góc chăn: “Anh nấu mì em thích ăn…”

“Em nói không ăn! Em không ăn!” Đồng Đồng bỗng nhiên bùng nổ, “Em nói không ăn! Em chỉ muốn ngủ!”

“Đói nữa sẽ không tốt cho dạ dày.” Chu Du nói.

“Em không đói bụng, em nói em không đói bụng anh nghe không hiểu à?” Đồng Đồng bực bội vươn tay đẩy hắn ra.

Chu Du lảo đảo ra sau, trợn tròn mắt giật mình ngay tại chỗ.

Đồng Đồng thấy thế cũng hơi ngẩn ra: “Em không đói, anh tự ăn đi.” Nói xong cậu kéo chăn lên che mặt mình thật nhanh.

Hơi nóng bọc trong chăn vừa cuộn lên, chăn trên người lại bị xốc lên, gió lạnh luồn vào.

Đồng Đồng rụt người lại theo bản năng, nhíu mày vừa định nổi cáu, cậu nghiêng đầu, nhìn thấy Chu Du đang trong cơn giận dữ.

Chu Du nhíu mày, trầm mặt, thoạt nhìn rất đáng sợ.

Chu Du chưa bao giờ nổi giận trước mặt cậu, trong lúc nhất thời Đồng Đồng không kịp phản ứng, trong lòng có phần sợ hãi không tên.

Đồng Đồng cắn răng, vô cớ tức giận: “Làm gì…”

Cậu vừa dứt lời, Chu Du duỗi tay ra, túm lấy cánh tay cậu trực tiếp kéo xuống giường.

Cậu cảm giác hai chân mình cách mặt đất, cánh tay cũng sắp bị túm gãy.

Chu Du gần như dùng lực thô bạo, vừa lôi vừa kéo, Đồng Đồng căn bản không đứng vững.

Chu Du lôi theo người đi về phía trước, không nói một lời.

Hắn đạp cửa nhà vệ sinh ra, đè gáy Đồng Đồng để cậu nhìn bản thân trong tấm gương to ở nhà vệ sinh.

“Em nhìn em xem! Em nhìn bản thân em xem!” Chu Du ép cậu nhìn thẳng vào gương.

Đồng Đồng trong gương mặt mũi tái nhợt, tóc tai lộn xộn, dưới mắt có quầng thâm.

Cả người sa sút tinh thần không khác gì người bước một chân vào đầm lầy chờ chết.

Đồng Đồng giãy giụa không muốn nhìn, ngay cả giày cậu cũng không đi.

Chân trần giẫm lên gạch men sứ lạnh lẽo, chẳng được bao lâu, đã lạnh run lập cập.

“Bao lâu rồi em chưa ăn cơm? Em thật sự không thấy đói à?” Chu Du tức giận không hơn được nữa, tay xốc áo thun rộng thùng thình của cậu lên, chỉ vào phần bụng phẳng lì đến lõm vào và xương sườn đi lên một chút nữa là có thể thấy rõ ràng của cậu.

“Anh bị hâm à!” Đồng Đồng nhíu mày giơ tay hất tay hắn ra, “Em nói rồi, em…”

“Đồng Đồng.” Chu Du quát to tên cậu, dùng giọng nói rất khó chịu.

Chu Du tiến lên một bước, hai tay nắm lấy đầu vai cậu: “Em không định đi học à? Em cũng không quan tâm mẹ em sao? Em cũng không đi thăm ba em à?”

“Anh có thể đừng quản em được không!” Đồng Đồng không hề muốn nghe hắn nói những lời này, trốn tránh đẩy hắn, “Em buồn ngủ! Em chỉ muốn ngủ thôi, không được hả!”

“Không được!” Chu Du túm lấy cậu, gầm nhẹ, “Em không muốn ngủ! Em là đồ vô dụng! Em là đồ nhu nhược! Em chính là đồ ngốc nghĩ rằng che đầu lại thì coi như không biết gì hết!”

“Em xem cái chăn kia như cái vỏ! Em còn thật sự cho rằng chui vào trong rồi cũng không cần chui ra nữa phải không! Em cho rằng em không chạm vào những điều đó thì nó không tồn tại sao? Anh nói cho em biết, bên ngoài không có gì thay đổi hết, tất cả đang đợi em!”

Đồng Đồng mở miệng muốn phản bác, mở to mắt lại không phát ra được âm thanh nào, lần đầu tiên cậu biết sức lực của Chu Du lớn đến vậy, cậu cảm thấy đầu vai cũng sắp bị bóp nát.

Bồn rửa tay lạnh lẽo cứng rắn chống sau lưng, cộm đến nỗi đau nhói.

Toàn thân cũng giống như đang đau, đầu óc bắt đầu ong ong kêu loạn lên.

Trên tay cậu đột nhiên trút sức lực, không có sức đẩy Chu Du.

Chu Du nhìn sắc mặt cậu, nhíu mày, buông lỏng tay ra, lùi một bước.

Đồng Đồng cúi đầu, tóc mái quá dài che khuất đôi mắt và một nửa sống mũi.

Cậu nghe tiếng thở của mình, cậu biết rõ Chu Du nói đúng.

Cậu đang trốn tránh, cậu không muốn đối mặt, cậu nghĩ rằng nhắm mắt lại, che tai lại, thì có thể không phải nhìn thấy gì cả, không phải nghe thấy gì hết.

Đồng Đồng chống bồn rửa tay, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Du.

Có thể thấy rõ ràng sự lo lắng và buồn bã trong mắt Chu Du đối với cậu.

Nước mắt trong hốc mắt không có dấu hiện nào rơi xuống, đáy mắt Đồng Đồng lại xuất hiện một mảng đỏ như máu.

Từng giọt rất lớn nối tiếp nhau, Chu Du sững sờ.

“Đừng khóc… đừng khóc…” Chu Du hoảng loạn, luống cuống tay chân dùng tay lau mặt cho cậu, “Vừa nãy đụng phải chỗ nào rồi? Sau lưng? Eo à?”

Hơi thở ấm áp của Chu Du tới gần, Đồng Đồng khóc to hơn, cậu vùi vào ngực Chu Du, mở to miệng khóc như điên.

Chu Du không nói thêm gì nữa, hắn ôm người rất chặt, đáy mắt thấm ra ánh nước.

Trong nhà vệ sinh nhỏ hẹp, một tia nắng chiếu vào trong khe cửa sổ bị gió lùa mở.

Tuổi trẻ đón ánh sáng, như dây leo cứng cỏi nhất, gian nan phá vỡ tảng đá trên người, mặc sức lớn lên.

Tiếng khóc của Đồng Đồng càng ngày càng nhỏ, Chu Du nghe thấy không ổn, vừa buông tay ra.

Cả người Đồng Đồng ngã oặt vào ngực hắn, hơi thở dồn dập không ăn khớp. Tay lại nắm chặt cánh tay hắn không buông.

Con người Chu Du đột nhiên mở lớn, khom lưng ôm lấy người chạy tới phòng ngủ.

“Thuốc đâu! Em để thuốc ở đâu?” Chu Du thấp giọng cấp thiết nói, tay run rẩy lật lung tung bàn học, lấy được bình xịt suyễn trong túi văn phòng phẩm bên cạnh.

Đồng Đồng đã ngừng khóc từ lâu, nhưng trước đó khóc to quá nhanh quá, lúc này đường hô hấp co rút căn bản không khống chế được.

Chu Du dùng một tay cầm bình xịt hen, tay kia nâng sau gáy cậu, không ngừng tự trách.

“Sao anh lại cam lòng mắng em chứ…” Giọng Chu Du cũng run lên, “Anh đúng là điên rồi, anh là đồ thần kinh, não anh chứa cứt…”

Đồng Đồng hút thuốc xịt xong, vừa nín thở điều chỉnh, nghe Chu Du không lựa lời tự chửi mình, vui vẻ cười ra tiếng.

“Không sao chứ?” Chu Du vẫn lo lắng, “Còn có sức mà cười hả? Còn khó chịu không?”

Đồng Đồng lắc đầu, cả người mang theo cảm giác thoải mái sau khi phát tiết. Cậu nhìn vào mắt Chu Du không nhịn được muốn cười.

“Đừng cười.” Chu Du vuốt tóc mái ướt mồ hôi của cậu, “Lúc nãy ở nhà vệ sinh không đụng phải chỗ nào chứ?”

Đồng Đồng không trả lời, vẫn cười không ngừng.

Cười mãi cười mãi, “biu” một tiếng, một bong bóng nước mũi chui ra từ lỗ mũi cậu.

Đồng Đồng: “… … …”

Đồng Đồng không cười nữa.

Chu Du ngẩn ra, chỉ vào bóng bóng nước mũi trên chóp mũi cậu cười tới nỗi rớt xuống giường.

Đồng Đồng nhịn rồi lại nhịn, bong bóng nước mũi vẫn không vỡ ra, cậu nhìn nó chằm chằm, bật cười thật to.

Một cái bong bóng nước mũi, hai người nhìn chằm chằm vui vẻ thật lâu.

Cuối cùng Chu Du cười đau cả bụng, cười tới nỗi không kịp chụp ảnh lại, duỗi tay lau đi cho Đồng Đồng, còn thuận tay nhéo mũi cậu.

Đồng Đồng mất tự nhiên hít mũi một cái: “… Sao lại dùng tay lau nước mũi, dơ quá.”

“Tay anh chứ có phải tay em đâu, quản nhiều thế.” Chu Du cười rút tờ khăn ướt, lau tay hai cái.

Bầu không khí trở nên yên tĩnh lại.

Chu Du chầm chậm vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào hốc mắt khóc sưng của Đồng Đồng, từ từ rời xuống, hắn nhấn lên cái mũi đỏ hồng.

Đồng Đồng cười không tránh.

“Tỉnh táo chưa.” Chu Du hỏi.

Đồng Đồng gật đầu rất nhẹ.

“Ngày mai thi giữa kỳ.” Chu Du nắm vuốt cằm cậu, “Buổi sáng có đi học không.”

Đồng Đồng không lên tiếng.

“Buổi sáng anh đi cùng em để giành bánh bao gạch cua hấp của bà cụ nhà họ Từ.” Chu Du nói.

“Ừm.” Đồng Đồng gật đầu, lại cười.

Ngày mai thi giữa kỳ, nhanh như vậy đã đến thi giữa kỳ, thời gian giống như bị ai đó trộm đi.

Đồng Đồng ăn hết mì Chu Du nấu đã khô thành một tảng từ lâu, lại tắm rửa, ngồi trước bàn học cảm thán như thế.

“Đây là những bài thi mấy hôm nay, anh ghim lại với nhau theo môn học cho em.” Chu Du lấy từng phần bài thi trong cặp ra, “Anh đã đánh dấu trọng điểm cho em, em làm phần trọng điểm trước đi.”

Đồng Đồng cầm bút, mở nắp bút ra, cán bút nho nhỏ mang theo cảm giác quen thuộc xoay một vòng giữa những ngón tay cậu.

Đầu óc vẫn hơn mệt, nhưng không cảm thấy ngạt thở như bọc một tầng nilon nữa.

Bài thi làm không được tốt lắm, thành tích thi giữa kỳ chắc là chẳng ra sao cả, Đồng Đồng tự đoán như vậy.

Bớt đề bài đổi mới tốc độ và độ khó của họ đã nối tiếng trong cả nước, mấy năm nay trường họ so đo với trường Nhất trung của thành phố đến chết đi sống lại.

Độ khó sẽ chỉ có thể tăng chứ không thể giảm.

Cầm được bài thi, Đồng Đồng biết ngay mình đoán đúng rồi.

Tình hình thi cử của cậu vẫn được, nhưng kết quả chỉ tàm tạm.

Đồng Đồng thi xong thì không nghĩ nữa, xin nghỉ, đến bệnh viện trước.

Ba ngày rồi cậu chưa thấy mặt mẹ cậu.

Tình trạng của ba cậu vẫn đang ổn định ở rìa vách đá, chỉ cách kết quả xấu nhất một con đường, một khi vượt qua đường kia. Đồng hồ cát sinh mạng sẽ bắt đầu tính giờ.

Chẳng qua bệnh tình của Đồng Kinh Thân ổn định, trạng thái của Bùi Vân cũng đã tốt lên nhiều.

Thấy cậu đẩy cửa đi vào, còn cười một cái: “Bị cảm đã đỡ chưa?”

“Bị cảm?” Đồng Đồng ngớ ra.

“Chu Du nói con sốt.” Bùi Vân kéo cậu lại ngồi xuống, nhíu mày nhìn cậu chằm chằm, “Sao trông gầy đi rồi?”

“Gầy ạ?” Đồng Đồng sờ mặt mình mấy cái, mỉm cười, “Vậy thì tốt quá, đúng lúc dạo này con giảm cân.”

“Giảm cái đầu con, con nhẹ cân quá.” Bùi Vân trừng mắt cảnh cáo cậu, “Con nhìn hai cánh tay của con gộp lại có bằng một cái của Chu Du không?”

Đồng Đồng cười không ngừng, bao lâu rồi cậu không nghe thấy mẹ nói cậu như thế.

“Đúng rồi, Đồng Đồng, mẹ nói với con một chuyện.” Trên mặt Bùi Vân mang theo vẻ ngượng ngùng, “Con nói với Chu Du, đừng để nó một ngày ba chuyến đến đây, nó vừa đi học vừa phải đến nhà chăm sóc con, còn phải sang đây nhìn mẹ, mỗi ngày nó chạy tới chạy lui phải mệt cỡ nào.”

Đồng Đồng sững sờ, cậu đột nhiên bắt đầu nghĩ tới mấy ngày cậu trốn trong chăn, Chu Du đang làm gì.

Chu Du phải đi học, vừa phải lo lắng cho cậu, vừa phải đến bệnh viện chăm sóc ba mẹ giúp cậu.

Biết phân thân cũng phải mệt đến ngất ngư ấy chứ.

Đồng Đồng giật mình, trong họng cực kỳ chua chát.

Cậu ở trong bệnh viện với mẹ cả buổi chiều, Đồng Đồng về nhà, ngồi trong phòng khách, nhìn chằm chằm sách vở, không vào đầu lấy một chữ.

Cậu vẫn đang nghĩ về chuyện đó. Chắc là Chu Du mệt lắm.

Cách thời gian tan học cũng không lâu nữa, cửa trong nhà bị đẩy ra.

Chu Du đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cậu ngồi trên sofa lập tức nở nụ cười, nhào qua hôn một cái, “Ở nhà đợi anh hử?”

“Đụng răng em…” Đồng Đồng cười đẩy hắn ra.

“Trạng thái của dì ổn rồi chứ?” Chu Du cười đứng dậy.

“Tốt lắm.” Đồng Đồng nói.

“Đúng rồi, có bảng thành tích rồi.” Chu Du lấy một bảng điểm nhỏ trong cặp ra.

Đồng Đồng đột nhiên rất căng thẳng, thấp thỏm mở miệng: “Thế nào?”

“Rất tốt.” Chu Du nhìn chằm chằm bảng điểm mấy lần, lại ngẩng đầu nhìn cậu, “Hạng bảy của khóa, hạng hai trong lớp.”

“Chỉ hạng bảy?” Đồng Đồng nhíu mày.

Trong một vài tuần, đã khiến cậu bị bỏ lại xa như vậy.

Đây không giống lần thi tháng lúc trước cậu rớt hơn năm mươi hạng, đây là những gì cậu nghiêm túc làm, cẩn thận kiểm tra.

Tâm trạng của Đồng Đồng không tốt lắm, không dễ để bắp kịp như vậy.

Đột nhiên cậu nhớ tới chuyện gì đó, dừng một lát, hỏi: “Bây giờ ai đứng thứ nhất?”

“Anh.” Chu Du nói.

Đồng Đồng: “… … …”

Đậu má?

“Ai?” Đồng Đồng khiếp sợ.

“Anh.” Chu Du trả lời lại lần nữa.

Đồng Đồng ngay cả hít thở ba hơi, cũng cảm thấy khó thở.

“Sao vậy?” Chu Du hỏi.

“Không có gì.” Đồng Đồng giả vờ cười với hắn.

“Em đừng lo lắng về tình trạng của chú, anh đã bảo bố anh liên hệ với nguồn thận trong cả nước rồi.” Chu Du hoàn toàn nhìn ra cậu miễn cưỡng vui cười, uốn éo vặn vẹo chen vào ngồi dán vào cậu, “Trung Quốc rộng thế cơ mà, nhất định có thể tìm được.”

Đồng Đồng ngẩn ra, nhẹ giọng nói cảm ơn.

“Cảm ơn cái gì hả! Bọn mình không phân biệt em với anh, lại nói những lời này không chơi với em nữa.” Chu Du cười đứng dậy, nháy mắt với cậu, “Chắc chưa ăn cơm? Chán ăn mì rồi nhỉ?”

“Mặc dù anh không biết nấu cơm…” Chu Du thần bí khoe tài, thật lâu mới nói, “Nhưng anh biết làm sủi cảo, em thích ăn sủi cảo không?”

“Thích.” Đồng Đồng nói.

“Không thành vấn đề!” Chu Du vỗ tay phát ra tiếng, xoay người vào phòng bếp, lại quay đầu gọi cậu, “Buộc tạp dề giúp anh, anh thái thịt.”

Đồng Đồng cầm lấy sợi dây trên tạp dề màu hồng, tròng lên cho Chu Du, chậm rãi buộc lại, muốn nói lại thôi.

Sợi dây nới lỏng lại chặt, Đồng Đồng rốt cuộc mở miệng: “Chu Du…”

“Ừm?” Chu Du đã rửa sạch thịt, rút dao ra, xoẹt xoẹt xoẹt bắt đầu cắt.

“Anh mệt không?” Đồng Đồng khẽ hỏi.

“Mệt gì mà mệt hử? Thái miếng thịt sao mệt được?” Chu Du khịt mũi coi thường, tay thái thịt thoăn thoắt không dừng.

“Em thấy rất mệt mỏi.” Đồng Đồng cúi đầu nói, “Em nghĩ lại cũng thấy mệt. Xin lỗi Chu Du… mấy hôm trước không biết em bị làm sao, em không muốn…”

“Đồng Đồng.” Chu Du dừng động tác trên tay, nhíu mày xoay người lại:  “Em đừng suy nghĩ những điều này, nếu em nói thế này, vậy hai chúng ta nói rõ ràng đi. Vì lo lắng cho anh, một mình em chạy tới một nơi cách chỗ này hơn hai nghìn cây số tìm anh, ông nội anh xảy ra chuyện, ngày đó em đều trông anh cả đêm không ngủ phải không?”

Đồng Đồng ngẩn người.

“Anh cũng chưa bao giờ nhắc những điều này với em đúng không, vì anh biết, em sẽ không hy vọng anh xem những điều này như một gánh nặng. Cho nên anh giấu nó trong đáy lòng, anh để nó biến thành một mồi lửa để anh sẽ đối xử tốt với em gấp bội.” Chu Du nói xong, cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi cậu, khẽ hỏi: “Không phải là qua lại à.”

“Chu Du.” Đồng Đồng nhìn hắn, “Anh…”

“Anh thích em thì không mệt chút nào.” Chu Du giành trước nói, “Anh còn cực kỳ phấn chấn, cực kỳ vui vẻ.”

“Chẳng qua…” Chu Du nói đến đây, dừng một lát, “Theo như em nói, mấy hôm nay anh vui vẻ cũng không chỉ vì thích em.”

“Là sao?” Đồng Đồng trừng mắt nhìn.

Chu Du chậm rãi bổ sung: “Chủ yếu… mấy hôm nay được đứng đầu toàn khóa anh cũng đặt biệt vui vẻ.”

“Cảm giác được đứng thứ nhất thật không tệ.” Chu Du vừa nói đến chuyện này lại không dừng được, xoay người hăng hái thái thịt.

“Đúng rồi, còn có thể dán ảnh chụp mặt, bày ra trên bảng tin ở cổng trường.”

“Ngày mai đi học chắc em phải thưởng thức tận nửa giờ, vô cùng đẹp trai.”

“Tấm ảnh kia của em tự tay anh xé xuống, anh đang để trong cặp đây, em muốn nhìn không?”

Dù tội giết người cũng đến rập đầu xin lỗi là cùng (1), tâm Chu Du thật tàn ác.

(1) ý nói làm gì cũng một vừa hai phải thôi, đừng quá phận

Đồng Đồng bị chọt trúng điểm đau nhất, cũng không đau lòng, cũng không tự trách.

“Chia tay đi.” Đồng Đồng lạnh lùng nói.

“Tại sao!” Chu Du hoảng sợ quay đầu.

“Em không xứng với người đứng đầu khóa.” Đồng Đồng quay đầu bước đi.