Bạn Cùng Bàn Cậu Tỉnh Táo Lại Đi

Chương 45




Đồng Đồng còn chưa lấy lại tinh thần từ trong vui mừng, đã thấy Chu Du đứng trước mặt cậu quay đầu chạy.

Đồng Đồng hôn mê.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Chu Du lại cấp tốc chạy ngược trở lại.

Dang hai tay ra, một cái ôm, dốc sức lại nóng hổi.

Chu Du không nói chuyện, chỉ ôm người thật chặt trong ngực mình.

Đồng Đồng ngớ người, nhưng rất nhanh thả lỏng ra. Chôn trong hõm vai ấm áp của Chu Du, bàng hoàng và tủi thân nhẫn nhịn một ngày chậm rãi tan ra.

Đồng Đồng hít mũi một cái, hốc mắt đỏ lên, nước mắt nháy mắt trào ra: “Chu Du —— ”

“A a a…” Chu Du kêu khóc bên tai rất lớn tiếng.

Đồng Đồng: “… … …”

Nước mắt của Đồng Đồng trong nháy mắt bị dọa trở về.

“Sao em đến đây!” Chu Du ôm cậu, vừa khóc vừa kêu, “Sao trên người em lạnh thế!!”

Đồng Đồng bất đắc dĩ thở dài một hơi, tìm cái ổ tư thế ấm áp hơn, nhẹ giọng giải thích: “Em tìm chủ nhiệm Lý xin địa chỉ, ban nãy em đi qua nhà anh, nhưng bảo vệ không cho em vào.”

“Anh rất nhớ em…” Chu Du khóc.

“Đừng… Đừng khóc…” Đồng Đồng ở trong lồng ngực mạnh mẽ của hắn, khó khăn vươn tay, lau nước mắt cho hắn.

“Sao tay lạnh vậy.” Chu Du nhíu mày, túm lấy tay cậu, luồn vào áo len nhét trực tiếp lên bụng mình.

“Nè!” Đồng Đồng nhíu mày rút về.

“Không sao, anh vừa gặp em thì máu tăng tốc, nhiệt huyết sôi trào, máu chảy thành sông, ăn lông uống máu —— ”

“Đừng dùng thành ngữ linh tinh.” Đồng Đồng nghe không vô, kịp thời ngắt lời.

“Sao em mặc ít thế hả?” Chu Du nhìn cậu cóng đến nỗi mặt tái nhợt, đau lòng vô cùng.

Tiếng còi xe bên cạnh họ vang lên.

Hai người nghiêng đầu nhìn sang.

Yến Thanh đẩy cửa xe ra xuống xe, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: “Sao Đồng Đồng lại đến đây.”

“Chào dì ạ.” Vành tai Đồng Đồng đỏ lên tránh khỏi lồng ngực Chu Du.

“Tay vẫn chưa ấm mà.” Chu Du đi qua lại trực tiếp ôm người.

Yến Thanh cười một tiếng không để ý, đi lên ghế trước ngồi. Để lại ghế sau cho hai đứa trẻ.

Chu Du vội vàng ôm Đồng Đồng lên xe.

“Em vẫn chưa nói cho anh sao em lại đến đây,” Chu Du lên xe lập tức hỏi,  “Em chỉ đến một mình?”

“Ừm… Xin nghỉ một ngày.” Đồng Đồng nhỏ giọng trả lời, lơ đãng nhìn thoáng qua phía trước xe.

“Giọng khàn thế.” Chu Du nhíu mày, “Bị cảm?”

Đồng Đồng gật đầu.

Chu Du cúi đầu nhìn thấy mắt cá chân Đồng Đồng lạnh đỏ lên, sắc mặt giống như tức giận.

Hắn không nói gì, trực tiếp cúi người cứng rắn cởi giày Đồng Đồng, lại cởi tất chân của cậu ra.

Đồng Đồng hoàn toàn không kịp phản ứng, đợi cậu lấy lại tinh thần, chân cậu đã được Chu Du ôm vào lòng.

Cậu vô thức lúng túng liếc nhìn ghế trước của xe, thấy Yến Thanh đang quay đầu nhìn bọn cậu.

“!”

Mặt Đồng Đồng đỏ đến nỗi cũng sắp nhỏ máu, cố sức ôm chân mình muốn lôi ra sau.

Yến Thanh phía trước thấy trên mặt Chu Du cuối cùng xuất hiện cảm xúc, thở phào nhẹ nhõm.

Sau ba giây, tài xế nhận được lệnh, nhấn hạ vách ngăn ở giữa xe.

Vách ngăn chậm rãi hạ xuống, chỗ ngồi phía sau trực tiếp thành không gian độc lập.

“Lạnh không?” Chu Du càng thêm không cố kỵ, trực tiếp đi qua ôm lấy cả người cậu.

Bàn tay to lớn ấm áp khô ráo của Chu Du bọc lấy chân đã lạnh cóng của Đồng Đồng, cho đến khi dần dần ấm lên.

“Tất em ngắn quá, không giữ ấm, em xỏ của anh đi.” Chu Du cởi tất của mình.

Đồng Đồng gật nhẹ đầu.

“Có phải em ngốc không.” Chu Du cúi đầu, cẩn thận xỏ tất vào cho cậu, giọng rất buồn bực.

“Em chỉ…” Đồng Đồng nói được một nửa, không nói ra miệng.

Cậu chỉ lo lắng cho Chu Du.

Câu nói này cậu cũng có thể nói ra với ba cậu, cố tình lại ngượng ngùng khi nói trước mặt Chu Du.

“Em lo cho anh.” Chu Du nói tiếp nửa câu sau của cậu.

Đồng Đồng giương mắt nhìn hắn, chậm chạp gật đầu.

“Anh cũng lo cho em.” Chu Du nói.

“… Ừ.” Đồng Đồng nhỏ giọng trả lời.

“Vậy em cũng ôm anh.” Chu Du nói.

“Được.” Đồng Đồng vươn tay, ôm chặt hắn.

Trên người Chu Du rất ấm, lạnh lẽo rét lạnh toàn thân cậu được xua tan.

Cả người giống như ngâm trong suối nước nóng, loại cảm giác này thoải mái khiến người nheo mắt, làm cho người ta mở thành một cái bánh nướng.

Lúc xe dừng lại, trên người Đồng Đồng đã ấm lại.

Cậu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, chắc là trong ga-ra.

“Đồ em đâu?” Chu Du dắt cậu xuống xe, lại liếc sau lưng cậu, “Không mang gì hết?”

Đồng Đồng: “… …”

Nói thế nào đây.

Thật ra Đồng Đồng có hơi xấu hổ, cậu là một học sinh trung học, ra ngoài một chuyến, toàn bộ cái balo cũng bị người ta trộm đi.

Quá mất mặt.

“Bị trộm?” Chu Du một câu nói toạc ra.

Đồng Đồng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: “!”

“Đồ ngốc.” Chu Du thở dài cảm thấy bất đắc dĩ, tiếp đó lại hoảng sợ một phen.

Nếu lúc nãy hắn không liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Vậy đêm hôm khuya khoắt, trên người Đồng Đồng không có gì cả, có thể đi đâu.

Sắc mặt Chu Du trở nên khó coi, càng siết chặt tay Đồng Đồng.

Từ ga-ra đến phòng khách, tay hai người đều nắm chặt với nhau, siết ra vết đỏ, bóp đến nỗi trắng bệch, đổ mồ hôi.

Nhưng ai cũng không buông tay trước.

“Mau lên lầu tắm rửa, dì bảo thím nấu ít canh gừng, lát nữa đưa lên.” Yến Thanh cười nói.

“Cảm ơn dì.” Đồng Đồng cười nhẹ nói cảm ơn.

Đi lên cầu thang, Đồng Đồng chợt nhớ đến một việc, nhíu mày lại, thì thầm hỏi: “Nếu gặp ba anh thì làm sao bây giờ.”

“Đây là nhà anh.” Chu Du nói, “Ổng không đến được.”

Đồng Đồng thở phào một hơi, cậu thật sự chưa chuẩn bị xong để đối mặt với ba Chu Du.

Lần trước dám đối mặt, chỉ dựa vào một hơi.

Bây giờ lạnh nóng đan xen, nghẹt mũi ù tai, thật sự cậu không biết làm thế nào đối mặt với ba Chu Du.

Chu Du xả một bồn tắm nước nóng, lại lấy bộ quần áo ngủ bằng bông đặt ở một bên.

Lúc này mới đẩy Đồng Đồng đứng ngây người ở giữa phòng vào, duỗi tay huơ huơ trước mặt cậu: “Sao trông ngơ ngác thế, lạnh ngốc rồi? Anh giúp em tắm?”

Đồng Đồng thế mới phản ứng được đã đi đến phòng tắm rồi.

Chu Du thấy cậu không ngẩn người, mỉm cười chụp đầu cậu, đi ra ngoài.

Đồng Đồng vuốt mặt một cái, lên tinh thần.

Sau khi cởi quần áo ngâm mình trong nước nóng, Đồng Đồng thở ra một hơi thật dài, kỳ thật lúc này đầu óc cậu bị che, người ấm trở lại từ trạng thái lạnh cóng, thật ra đầu óc không kịp phản ứng, là rối loạn.

Tắm rửa xong, cả người cậu cũng tỉnh táo lên nhiều.

“Lại đây uống một ngụm.” Chu Du thấy cậu đi ra, đưa bát qua để bên miệng cậu.

Đồng Đồng uống một ngụm canh gừng ấm áp trên tay hắn, chưa uống hai ngụm đã không chịu uống nữa.

Cậu không thích vị gừng.

“Đi đắp chăn.” Chu Du cũng không bảo cậu uống tiếp nữa, nói xong, ngửa đầu hai ba ngụm đã uống hết phần còn lại, “Anh đi tắm.”

Đồng Đồng nhìn hắn vào phòng tắm, mới chậm rãi xoay người đi lên giường.

Bây giờ cậu mới có tinh thần suy nghĩ Chu Du không bình thường.

Lúc Chu Du khóc cậu đã mơ hồ nhận ra cảm xúc của Chu Du.

Toàn thân Chu Du tựa như vẫn luôn rất căng thẳng, nụ cười trên mặt cũng ít đi, càng nhiều hơn là lúc mặt không cảm xúc, hoặc nói là một loại khẩn trương.

Cậu biết Chu Du vẫn chưa trở về, khẳng định là gặp phải chuyện gì.

Không đợi cậu nghĩ rõ ràng, Chu Du đã cuốn lấy mùi sữa tắm đi ra từ phòng tắm, chui vào ổ chăn.

“Ấm chưa?” Chu Du cười hỏi cậu.

Đồng Đồng gật đầu.

“Đói không? Anh bảo thím nấu gì đó cho em ăn?” Tay Chu Du trong chăn lặng lẽ cầm tay cậu.

Đồng Đồng lắc đầu, nghiêng đầu nhìn hắn, dừng một chút, gọi tên hắn: “… Chu Du.”

“Đồng Đồng.” Mắt Chu Du phát sáng.

“Chu Du, anh không vui phải không.” Đồng Đồng nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm, “Ba anh vẫn không cho anh trở về à? Em có thể nói chuyện với bác ấy một chút, giống như lần trước ớ.”

Chu Du yên tĩnh lại, nụ cười trên mặt không còn tồn tại.

Chỉ là tay kéo Đồng Đồng càng chặt hơn.

Đồng Đồng hơi nghi hoặc.

Sau một hồi rõ lâu, Đồng Đồng nhìn thấy ánh sáng trong mắt Chu Du mờ đi.

“Ông nội của anh bị ốm.” Tiếng nói của Chu Du rất nhẹ.

Đồng Đồng hoàn toàn không nghĩ tới, nhíu mày lo lắng: “Nặng lắm sao?”

“Phải. Mặc dù bố mẹ anh kể cả bác sĩ đều nói với anh ông nội không sao.” Vẻ mặt Chu Du bình tĩnh, giọng nói rất nhỏ, “Nhưng anh có thể cảm giác được, ông nội kéo tay anh, không muốn buông ra. Anh biết ông nội anh đang nói gì.”

Đồng Đồng nhíu mày, cậu cảm nhận được cảm xúc đau khổ của Chu Du.

Cậu chưa từng thấy ông nội mình, lúc cậu còn chưa ra đời ông bà nội đã đi rồi.

Người già trong nhà chỉ có ông ngoại cậu.

Lúc cậu lên cấp hai ông ngoại đã đi, khi đó cậu khóc hai ngày.

Loại cảm tình này giống nhau.

Bây giờ Chu Du cũng buồn như cậu hồi đó.

“Ngày mai đến thăm ông cùng anh đi.” Chu Du nói.

Đồng Đồng nghiêm túc gật đầu.

Tắt đèn tường màu vàng ấm áp, lần đầu tiên hai người chống đầu, ôm lấy đối phương, ngủ thiếp đi trong tư thế này.

Chắc là nửa đêm.

Đồng Đồng mở to mắt, một vùng tối om, cậu nghe thấy âm thanh thở hổn hển của mình.

Cũng nghe thấy Chu Du lo lắng gọi tên cậu: “Đồng Đồng!”

Tầm nhìn của Đồng Đồng khó khăn nhìn chuẩn, nhìn thấy mặt Chu Du.

Chu Du thấy cậu rốt cuộc mở mắt, cấp tốc xuống giường, tìm áo len của cậu, lúc lấy thuốc chạy tới vì vội quá còn suýt chút nữa bị vấp chân mình.

Chu Du duỗi tay cẩn thận nâng đầu cậu lên, nhắm thuốc xịt suyễn vào miệng cậu.

Đồng Đồng hút xong thuốc, toàn thân không còn sức lực dựa vào gối. Thở bằng miệng phát ra âm thanh, trong mắt có ánh nước, từ cổ đi lên đều hiện ra màu hồng.

“Không sao chứ?” Chu Du nhíu mày nhìn cậu.

“… Không sao, nguyên nhân do cảm lạnh.” Giọng nói của Đồng Đồng cũng bị khàn.

Có điều quả thật không sao, hai đêm nay lúc ngủ cậu thường không thở được.

Cũng quen rồi.

“Có phải đến bệnh viện không?” Chu Du vẫn không yên tâm.

“Không cần.” Đồng Đồng kéo chăn lên, “Em buồn ngủ quá.”

Chu Du nhìn Đồng Đồng, hầu kết trượt lên xuống. Hắn biết mình thế này quá lưu manh, nhưng hắn không nhịn được.

“Đồng Đồng…” Chu Du chống tay bên đầu cậu, chậm rãi cúi đầu tới gần.

“Làm gì.” Giọng Đồng Đồng rất ồm, mắt cũng không mở ra được.

“Anh muốn hôn em.” Chu Du nhanh chóng cúi đầu hôn chụt một cái lên miệng cậu.

Đồng Đồng ngượng ngùng mím môi, duỗi tay đẩy hắn: “Được rồi, hôn rồi, ngủ đi.”

“Không đủ.” Tay Chu Du luồn lên eo cậu, cúi đầu dụi dụi vào hõm vai cậu, “Anh muốn hôn khắp toàn thân em.”

Đồng Đồng nghe xong, cả người nóng đến nỗi đỏ rực.

Chu Du thấy cậu không nói lời nào, coi như cậu chấp nhận, cúi đầu hôn xuống cằm cậu.

“Đợi đã… không…” Miệng Đồng Đồng bị chặn, mơ hồ không rõ từ chối.

Chu Du một đường xâm lược, đánh đâu thắng đó.

Đầu óc Đồng Đồng vốn mơ màng vì thiếu oxy, lúc này dường như đầu cũng đốt cháy.

Cậu sờ soạng mấy cái lên người Chu Du theo bản năng.

Đột nhiên, tay cậu bị Chu Du kéo vào chăn sờ tới một vật.

“To chứ.” Chu Du đè giọng hỏi.

Đồng Đồng: “… … …”

“… Tạm được.” Đồng Đồng nuốt ngụm nước bọt, rụt ngón tay đã cuộn lại từ lâu ra sau.

“Cho anh sờ sờ em.” Chu Du khẽ nói.

Đồng Đồng không được tự nhiên tránh về sau một chút, Chu Du đè người luồn vào chăn sờ một cái thật nhanh.

Chu Du sờ xong sợ đến nỗi lỗ mũi cũng to ra: “Sao em còn to hơn anh!”

Lúc Chu Du duỗi tay sờ tới, một chân cậu đang co lại, thật ra thì sờ phải bắp chân, nhưng Đồng Đồng sĩ diện, giương cằm kiêu ngạo: “Thật sao? Cũng bình thường thôi.”

Chu Du rơi vào trầm tư, bắt đầu sinh ra hoài nghi với bản thân.

“Cái này gọi là to hử?” Đồng Đồng làm trò cho mình, “Em còn có thể —— ”

“Đợi chút.” Chu Du ngắt lời cậu.

“… Hả?” Đồng Đồng nghi hoặc.

“Có phải chim em mọc lệch rồi.” Chu Du vừa nói vừa nghiêm túc khoa tay múa chân. “Chắc là hình dáng như vậy, sao em lại mọc thành như thế?”

“Thật… ư…” Đồng Đồng chột dạ.

“Như vậy đi.” Mắt Chu Du bắn ra tia laser như Siêu Nhân Điện Quang: “Anh nắn thẳng cho em!”
Tác giả có lời muốn nói:

Chu Du: Người ta uốn cong tôi uốn thẳng!