Bạn Cùng Bàn Cậu Tỉnh Táo Lại Đi

Chương 27




“Vô tổ chức! Vô kỷ luật! Không hề có nền nếp cơ bản của một học sinh! Đánh nhau! Còn đánh nhau trước mặt mọi người! Đánh nhau ngay trước mặt hiệu trưởng!” Chủ nhiệm khối mười một Tôn Châu Tuyền nổi trận lôi đình, cây thước dạy học trên tay suýt chút nữa đâm vào mũi Chu Du.

Đồng Đồng lặng lẽ kéo Chu Du lùi về sau mấy bước.

“Hiệu trưởng Phùng bao nhiêu tuổi! Thiếu chút nữa bị dọa chết!” Tôn Châu Tuyền như ổ dưa  màu xanh tức giận, “Là ai siết cổ hiệu trưởng Phùng đứng ra! Cậu treo cổ thầy ấy hả!”

Hiệu trưởng Phùng tóc đã hoa râm, ho một tiếng: “Chủ nhiệm Tôn, thầy bình tĩnh nói chuyện.”

Chu Du áy náy cười một tiếng, tiến lên hai bước, xoay người đàng hoàng nói xin lỗi hiệu trưởng.

“Không sao không sao, đây đều là việc nhỏ, có lẽ học sinh này sợ tôi đi lên sẽ ngã.” Hiệu trưởng Phùng vỗ vỗ cánh tay Chu Du.

“Ài, vâng.” Tôn Châu Tuyền đỡ hiệu trưởng để ông ngồi xuống, quay đầu lật mặt ngay lập tức, “Chuyện này tôi sẽ không nói nữa, qua bên kia đứng! Hai cậu oai biết bao mà! Đánh nhau ngay trước mặt hiệu trưởng! Bản thân đánh người ta bị thương thì không nói! Nếu các cậu làm hiệu trưởng bị thương thì làm sao bây giờ!”

Đồng Đồng cúi đầu, nhìn chân mình, lỗ tai không chịu được chủ nhiệm Tôn rống như thế.

Cậu không cảm thấy mình có lỗi, cái đồ ngu Lãnh Tân này đánh xong một lần vẫn muốn đánh.

Lãnh Tân thật sự là một thiếu niên có ma lực, dễ dàng khiến người ta nghiện.

Đồng Đồng suy nghĩ lộn xộn trong đầu một phen, nghĩ đến nỗi mình vui vẻ.

“Cậu còn cười đúng không! Cậu đang coi thường tôi sao!” Chủ nhiệm Tôn đột nhiên gầm lên.

Đồng Đồng hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, cậu bị dọa trực tiếp lùi về sau một bước, mở to hai mắt nhìn, suýt nữa bị dọa lên cơn suyễn luôn.

“Thầy ——” Chu Du tiến lên một bước vừa cản chủ nhiệm Tôn.

Cửa phòng làm việc sau hắn bị đẩy ra, hai người bước vào.

Chủ nhiệm lớp hắn với chủ nhiệm lớp Lãnh Tân đã đến rồi.

Chủ nhiệm lớp của Lãnh Tân là thầy dạy toán lớp họ, xạ thủ bắn đậu, thầy Mao.

“Thầy Lý.” Đồng Đồng xấu hổ gọi chủ nhiệm lớp mình một tiếng.

“Chủ nhiệm Lý, học sinh lớp thầy còn dám đánh nhau.” Tôn Châu Tuyền hầm hừ.

“Ai ra tay trước?” Chủ nhiệm Lý quay đầu hỏi.

“Nhất định là Đồng Đồng, còn phải nói nữa à?” Thầy Mao vô cùng tức giận, “Đại hội trao giải thành tích khối lần trước, cậu đánh người trên bục nhận thưởng ngay trước mặt tất cả giáo viên. Cậu nhìn dáng vẻ Lãnh Tân xem.”

Đám người quay đầu nhìn hai người bọn họ.

Đồng Đồng nhìn qua chẳng có chuyện gì, cậu chỉ bị đá trúng bắp chân một cái, bây giờ đã thành màu xanh sưng phồng lên. Nhưng cũng không rõ lắm.

Mà bộ dáng Lãnh Tân thì thảm hơn nhiều, mặt mũi bầm tím, thậm chí trên bộ quần áo thể thao trắng tinh còn dính máu mũi.

“Lại đây xin lỗi.” Chủ nhiệm Lý chỉ chỉ Đồng Đồng.

Thầy Mao nhíu chặt mày mở miệng: “Đây không phải chuyện xin lỗi thì có thể giải quyết, phạt cậu ta là cái chắc rồi! Còn phải đọc bản kiểm điểm ngay trước mặt toàn trường! Cam đoan không thể tái phạm sai lầm tương tự!”

“Thầy Mao, tôi là chủ nhiệm lớp chúng nó hay là thầy.” Chủ nhiệm Lý nói, “Tôi biết xử lý chính xác thế nào, hơn nữa cho dù có phạt, cũng không chỉ mình em ấy bị phạt.”

“Lần này cậu ta cũng đánh em trước! Em chỉ phản kháng.” Lãnh Tân kêu lên.

Đồng Đồng liếc mắt, khinh thường hừ lạnh thành tiếng.

Chủ nhiệm Lý không để ý đến hai người bọn họ, quay đầu nhìn thầy Mao nói: “Thầy Mao, lần trước trên bục nhận thưởng Lãnh Tân xé giấy khen của Đồng Đồng, còn nói lời vu oan, về sau đáp ứng yêu cầu của hai đứa, chúng ta cũng đã theo dõi, cũng không phát hiện Đồng Đồng chép bài của em ấy. Lần này có bạn học nhìn thầy Lãnh Tân cố ý ngã sấp xuống ngáng chân Chu Du, hơn nữa còn làm vài động tác có tính sỉ nhục Đồng Đồng. Hai chuyện giống nhau, đều là Lãnh Tân khiêu khích trước, tôi không cho rằng đây là trách nhiệm đơn phương của Đồng Đồng.”

Lãnh Tân sững sờ, không dám lên tiếng phản bác nữa.

Thầy Mao cũng nhận ra có gì đó không ổn, không bảo hộ học sinh lớp mình.

“Được rồi, kết quả xử lý chuyện này sau khi thầy thương lượng với chủ nhiệm Tôn sẽ thông báo cho các em vào ngày mai.” Chủ nhiệm Lý phất tay, “Mấy đứa đi trước đi, Đồng Đồng đợi thầy ở bên ngoài một lát.”

Đồng Đồng hơi nhíu mày gật đầu.

Lúc này cậu bắt đầu lo lắng có kết quả xử phạt rồi, cậu sợ trường học sẽ thông báo cho ba mẹ, cũng sợ sau khi có xử phạt, sẽ không nhận được học bổng.

Nhưng cậu không hề hối hận khi đánh Lãnh Tân.

Nguyên nhân hôm nay cậu đánh Lãnh Tân không phải vì Lãnh Tân liên tục mở miệng mỉa mai.

Mà vì liên quan đến cậu Lãnh Tân cố ý ngáng chân Chu Du.

Cậu không nhịn chuyện này được.

Vừa ra khỏi văn phòng, Chu Du đợi Lãnh Tân với thầy Mao rời đi mới nói: “Tôi đi vệ sinh trước.”

Đồng Đồng gật nhẹ đầu, nhìn bóng lưng Chu Du bước vào nhà vệ sinh, nhíu mày bắt đầu nhớ lại, tâm trạng lúc cậu thấy Chu Du ngã xuống đất.

Nói không ra, nhưng rất sốt ruột, theo đó dẫn đến tức giận.

Khi đó cậu thật sự muốn một đạp giẫm chết Lãnh Tân.

Cậu vẫn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, chủ nhiệm Lý đã đẩy cửa văn phòng đi ra.

Đồng Đồng đứng thẳng: “Chủ nhiệm Lý.”

Chủ nhiệm Lý nhìn cậu một cái: “Qua đây với thầy.”

Đồng Đồng bước theo ông mấy bước, chỉ nghe thấy chủ nhiệm Lý trước mặt mở miệng hỏi: “Có biết vì sao thầy không phê bình em không.”

Đồng Đồng nghĩ ngợi, lắc đầu.

“Thầy hiểu em, nên tin tưởng em.” Chủ nhiệm Lý dừng bước, quay đầu nhìn cậu chăm chú: “Em thông mình, trời sinh bất kể đặt ở đâu đều đứng trước một hàng người, chỉ là tính cách của em thật sự phải thay đổi. Không thể nóng nảy”

Đồng Đồng cúi đầu, có phần bất ngờ khi chủ nhiệm Lý nói những lời này.

Bình thường chủ nhiệm Lý rất ít nói, ngoại trừ lúc lên lớp và phê bình học sinh là nói nhiều ra, ngay cả cười cũng không.

“Việc xử lý này thầy và chủ nhiệm Tôn sẽ nói chuyện kỹ càng, về phía thầy cho em thêm một cơ hội.” Chủ nhiệm Lý nghiêm túc dặn đi dặn lại, “Nhưng em phải hứa với thầy, sau này làm việc không thể quá nóng nảy, tính cách phải chậm lại một chút.”

“Vâng.” Đồng Đồng gật đầu đồng ý.

“… Thầy cũng biết một ít chuyện trong nhà em.” Chủ nhiệm Lý nói đến đây dừng lại một lát vỗ vai cậu, mới nói tiếp, “Thầy không giúp được gì, nhưng thầy hi vọng em đừng tự trách móc bản thân, đừng chìm trong buồn phiền và chênh lệch cực lớn không ra được. Phải nuôi hi vọng trong lòng, dũng cảm tiến lên mới có thể nhìn thấy điều mới mẻ.”

Đồng Đồng sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn người thầy chủ nhiệm nghiêm khắc nhất trường.

Mấy giây sau, cậu nghiêm túc cúi người, nói câu cảm ơn thầy.

“Đúng rồi.” Chủ nhiệm Lý hắng giọng một cái, hình như hơi ngại nghiêng đầu sang bên nhỏ giọng nói, “Cá nướng hôm qua không tệ, hôm nay để cho thầy một con.”

“Êu! Nhất định không thành vấn đề.” Chu Du đi ra từ nhà vệ sinh bên cạnh, đúng lúc nghe được câu này, “Vậy chủ  nhiệm Lý à, tự học buổi tối có lẽ bọn em phải ra ngoài sớm mười phút, có thể phê chuẩn một lần không.”

“Cậu cho rằng tối qua tôi không biết các cậu ra sớm sao?” Chủ nhiệm Lý hừ một tiếng, “Tôi chỉ yêu cầu một điều, không được để tụt thành tích. Ngày mai có thành tích thi tháng rồi. Tự các cậu chú ý một chút, đừng để tôi có cơ hội chủ động đi tìm các cậu nói chuyện.”

“Vậy càng nhất định phải không có vấn đề.” Chu Du vỗ tay đánh bốp.

Chủ nhiệm Lý nghiêm túc gật nhẹ đầu, quay người đi.

Chu Du duỗi tay sờ soạng trên lưng Đồng Đồng một lượt, tiếp đó ngồi xổm xuống, nhìn chân cậu chằm chằm: “Chân không sao chứ?”

“Không sao.” Đồng Đồng cũng cúi người nhìn xem, “Không có cảm giác gì.”

“Tính tình này của cậu.” Chu Du bất đắc dĩ thở dài, “Nói đánh là đánh, một chút tín hiệu cũng không có.”

Bản thân Chu Du cũng không tốt tính, nhưng hắn không thuộc loại nóng nảy. Hắn thuộc loại hoặc là không tức giận, nhưng một khi nổi nóng không ai không chế được.

Đồng Đồng không phải, Đồng Đồng chỉ rất trâu bò. Đồng Đồng chỉ là cái pháo ngút trời, chỉ cần bạn dám châm lửa, cậu dám nổ.

Không chỉ nổ người khác, nóng tính lên cậu còn nổ luôn cả bản thân.

Vết thương trên đùi Đồng Đồng chỉ xịt một ít bạch dược Vân Nam, cũng không để ý thêm, dù sao cũng không đau.

Trực tiếp mang vết thương đi làm.

Người đến tối hôm này nhiều hơn tối hôm qua, không chỉ đèn flash điện thoại, thậm chí cầm máy ảnh DSLR chen đến đây cũng có.

Nhưng tốt xấu gì cũng có kinh nghiệm tối hôm trước, mặc dù mệt hơn một chút, nhưng cũng không luống cuống tay chân như vậy.

Chỉ là nhiều người quá, không khí không lưu thông.

Đồng Đồng không chịu được, nhiều lần dựa vào chuyển nguyên liệu hít thở cả buổi.

Lần này vừa rạng sáng, Chu Du đã đen mặt lập tức dọn hàng.

“Sao thế?” Đồng Đồng vừa xách một hộp cánh gà tới, nhìn đồ đạc đã được dọn xong nghi hoặc. Lúc nãy vẫn có một đám người.

“Đến thời gian làm bài tập.” Chu Du nhận hộp cánh gà trên tay cậu, tay kia chụp gáy Đồng Đồng đẩy người vào trong.

Đồng Đồng hoàn toàn không kịp phản ứng, làm cái gì bài tập, bài tập cậu đã làm xong từ trước rồi.

“Cậu làm gì?” Đồng Đồng nhìn hắn để cánh gà lại, “Bên ngoài đang còn nhiều người lắm, bọn mình về muộn nửa tiếng đi.”

“Về sau rạng sáng mỗi ngày nhất định phải dọn quán.” Chu Du nhìn sau lưng cậu ướt đẫm, dừng một lát mới nói tiếp, “Buổi tối không thể nghỉ ngơi tốt, hôm sau sẽ không có tinh thần tốt nhất để học. Chủ nhiệm Lý sẽ tìm cậu nói chuyện, nói không chừng còn gọi điện cho bố mẹ cậu.”

Đồng Đồng ngẫm nghĩ cảm thấy hắn nói có  lý, gật đầu đồng ý.

Thế là hai người hớn hở về nhà.

Hôm nay về sớm, đèn trong phòng khách nhà Đồng Đồng vẫn sáng, nhưng Đồng Đồng không dám vào thẳng nhà.

Giờ này trên người cậu toàn mùi dầu với mùi đồ nướng. Không dễ giải thích, bởi vì trước giờ cậu không ăn đồ nướng, mẹ cậu vừa nghe sẽ nhận ra có gì đó không ổn.

Đồng Đồng sợ bị mẹ phát hiện cậu mở quầy đồ nướng bên ngoài để kiếm tiền.

“Mặc của tôi đi.” Chu Du rút một cái áo sơ  mi trắng trong tủ quần áo của mình ra, lại nhận quần áo bẩn Đồng Đồng cởi ra, “Lát nữa tôi tắm rồi giặt luôn, ngày mai cậu hãy lấy.”

Đồng Đồng gật nhẹ đầu, đặt biệt cảm ơn mà đập tay lên lưng hắn.

Quay người vào nhà mình.

Đúng lúc Bùi Vân cầm cốc nước đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy cậu vào nhà hơi kinh ngạc, vội hỏi: “Về rồi? Đói bụng chưa, mẹ nấu ít mì cho con ăn?”

“Không đói bụng.” Đồng Đồng cười một tiếng, “Ba ngủ rồi ạ.”

“Hôm nay ba mới đi viện về, không thoải mái đã ngủ rồi.” Bùi Vân thở dài một hơi, vẻ mặt thoạt nhìn không tốt lắm.

Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại, nhéo nhéo cánh tay Đồng Đồng: “Tham gia đại hội thể dục mệt lắm nhỉ?”

“Không mệt, con giành được quán quân ném tạ.” Đồng Đồng nhỏ giọng khoe khoang.

“Con trai mẹ giỏi quá.” Bùi Vân khen cậu.

“Mẹ, cánh tay mẹ bị làm sao?” Đồng Đồng bắt lấy cổ tay mẹ mình, nhíu mày nhìn máu ứ đọng.

Trên cánh tay Bùi Vân bị véo ra ba vết bầm tím tạo thành vòng, nhìn rất đáng sợ.

Bùi Vân như bị điện giật, đột nhiên giật tay về, vẻ mặt rất mất tự nhiên: “Mẹ không cẩn thận đụng vào tường.”

Đồng Đồng nhíu mày: “Sao đụng thành thế này.”

“Cái này nhìn qua hơi ghê, máu đọng đều thế này, thật ra không sao đâu.” Bùi Vân giải thích, xoay người đi về phía phòng tắm, “Mẹ đi giặt quần áo trước đã.”

Đồng Đồng vừa định giữ chặt mẹ cậu hỏi lại, di động trong túi rung lên, cậu lấy ra nhìn, là Chu Du gửi tin nhắn.

—— tôi chưa làm xong bài tập ngữ văn, cậu giúp tôi nhìn xem đây là cái quỷ gì.

Sau đó chụp tấm ảnh sơ đồ gửi qua.

Đồng Đồng kinh ngạc nhìn câu chữ tin nhắn của Chu Du cũng đặc giọng địa phương.

Tức cười gửi lại một tin nhắn.

—— qua đây đi.

Tin nhắn gửi đi chưa đến ba phút, tiếng gõ cửa vang lên.

Đồng Đồng ra mở cửa.

“Ngày mại lại phải đọc thuộc.” Chu Du vừa thấy cậu đã ấm ức phàn nàn, “Thơ quá dài.”

“Đó là do cậu không chuyên tâm.” Đồng Đồng cầm lấy quyển sách trên tay hắn, “Vào nhà trước đã.”

Hai người đang đi về phòng, Bùi Vân xách cái giỏ quần áo bẩn đi ra từ phòng tắm, ngờ vực nói: “Chu Du sang muộn thế, đói bụng à?”

“Chào dì.” Chu Du cười chào hỏi, “Cháu tìm Đồng Đồng cùng làm bài tập.”

“Chào cháu.” Bùi Vân cười tủm tỉm, “Chu Du chăm chỉ quá, chuyển đến trường mới đã quen chưa.”

“Cậu ấy cần cù có thể bù ngốc nghếch.” Đồng Đồng thản nhiên nói.

“Nói nhảm, không lễ phép tí nào.” Bùi Vân vỗ nhẹ lên vai Đồng Đồng một cái.

“Đúng rồi.” Bùi Vân nói rồi cầm lên một bộ quần áo trong giỏ, nét mặt nghi hoặc, “Lúc mẹ dọn phòng cho con phát hiện quần áo hôm qua con thay sao lại nhiều dầu thế, còn có mùi đồ nướng, trước giờ con có ăn đồ nướng đâu.”

Đồng Đồng nghe xong lời này, lập tức căng thẳng lên, lưng cũng thẳng tưng, đầu óc bình thường vận hành nhanh lắm, ngay cả lý do cũng không nghĩ ra được.

Càng sốt sắng đầu óc càng rối.

Tay không tự chủ đụng đụng vào tay Chu Du.

“Của cháu!” Chu Du xông lên, một mực chắc chắn, “Quần áo đó cháu mặc!”

Đồng Đồng nhẹ nhàng thở ra.

“Cháu mặc quần áo Đồng Đồng?” Bùi Vân lướt qua hai thân hình.

Chu Du hiểu sai ý, còn tưởng cô cho rằng tình cảm giữa hắn và Đồng Đồng không tốt, vội vàng chứng mình: “Quan hệ giữa hai bọn cháu không phải bình thường! Đổi quần áo mặc thì có gì đâu!”

Đồng Đồng vội vàng gật đầu, lúc này cậu chỉ muốn rũ sạch bộ quần áo kia không phải mình mặc.

Chu Du sợ mẹ vợ tương lai không tin, mặt mũi tràn đầy nghiên túc, vỗ đùi, liên tục cường điệu: “Bọn cháu thật sự rất tốt! Quần lót cậu ấy cũng mặc của cháu!”

Đồng Đồng: “!”

Mẹ kinh ngạc nghi ngờ nhìn về phía Đồng Đồng.

Đồng Đồng điên cuồng lắc đầu.
Tác giả có lời muốn nói:

Đồng Đồng: Con không phải, con không có. Người kia là ai? Con không quen. (điên cuồng phủ định.)