Bạn Cùng Bàn Cậu Tỉnh Táo Lại Đi

Chương 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đầu tháng tám, thời tiết vẫn rất nóng.

Căn phòng quá nhỏ, không khí oi bức, thỉnh thoảng có cơn gió mát thổi qua, cũng có thể khiến cho Đồng Đồng cúi đầu viết bài duỗi cổ nhô ra ngoài cửa sổ, đuổi theo gió.

Làn gió mát lạnh qua đi, Đồng Đồng lại vội vàng rụt đầu lại, nếu không sẽ nóng lắm.

Tầm mắt của cậu từ lá xanh trên cây đại thụ ngoài cửa sổ quay lại bài thi viết một nửa trên bàn.

Xoa nhẹ mắt một cái, hít một hơi, rồi cúi đầu viết tiếp.

“Đồng Đồng!” Giọng Bùi Vân vọng vào từ bên ngoài.

“Oái.” Đồng Đồng sợ hết hồn, ngòi bút kéo một đường đen dài trên trang giấy.

“Ôi…” Bùi Vân đẩy cửa phòng cậu ra, nhíu mày một tay vén tóc mình, “Cục cưng con nóng không, sao không bật điều hòa.”

“Luôn luôn sẵn sàng như một chiến sĩ.” Vẻ mặt Đồng Đồng nghiêm túc.

“Ra vẻ cái gì, dọa được ai.” Bùi Vân khom lưng véo một cái lên mặt cậu, “Tiền điện điều hòa mẹ vẫn trả được.”

“Mẹ phải đến cửa hàng đàn* à.” Đồng Đồng đứng lên, nói sang chuyện khác.

(*) gốc là 琴行(qínxíng): là một hoạt động kinh doanh tích hợp việc bán và đào tạo nhạc cụ

“Có học sinh mới, tối mẹ về muộn, đồ ăn nấu xong mẹ đã để trong tủ lạnh, người nóng, không được ăn lạnh.” Bùi Vân nói rồi nhón chân, vươn tay ra túm được hai nhúm tóc của cậu, “Cao lắm rồi, cục cưng à con đừng cao nữa.”

“Cao nữa thì chặt chân.” Đồng Đồng cười khom lưng để cho cô sờ tóc.

“Hộp cơm của ba mẹ để trên bàn, lát nữa dọn dẹp xong rồi mang cho ba, còn tiền không?”

“Có.” Đồng Đồng ngẫm nghĩ hỏi, “Con có thể lái xe của ba đi không?”

“Lái cái đầu con, đợi đến hôm khai giảng đi.” Bùi Vân không đợi cậu trả lời, lại đẩy cậu về trước bàn, “Thuốc của mình cất trong túi, đừng quên.”

“Không sao đâu, con lại không chạy, không lên cơn suyễn được.” Đồng Đồng nói xong vòng qua cô, chạy ra phòng khách.

“Đợi lát nữa lên cơn khó chịu chết con.” Bùi Vân lười quản cậu, một bên đi ra ngoài, một bên căn dặn, “Con ăn cơm nhanh lên, ăn xong rồi mang cho ba.”

Đồng Đồng dúi đầu vào trong tủ lạnh, ngậm bịch sữa ra, ậm ờ không rõ đáp lại.

Cửa đóng rầm một tiếng.

Đồng Đồng giật nảy, khẽ mắng một câu.Tiếp đó mở to hai mắt nhìn vôi trắng bay lên bên cạnh khung cửa. Lại liếc nhìn di động trên tay mình không ngừng vang lên, thở dài.

Đờ đẫn uống hết bịch sữa, cậu nhìn đồng hồ, sắp mười hai giờ. Cơm cũng không ăn, xách theo hộp cơm giữ nhiệt của ba cậu liền ra ngoài.

Đi qua cầu thang chật hẹp, Đồng Đồng đứng trong mấy tòa nhà ngang [1] khó khăn phân biệt một lúc lâu, mới rẽ trái đi về phía trước.

Cậu và mẹ vừa chuyển đến đây không lâu, vẫn chưa biết hết đường.

Cậu chưa từng ở nơi như thế này, cũng đi nhầm nhiều lần.

Đi ra đường lớn, mặc dù có biển báo trạm dừng xe buýt ngăn mặt trời, Đồng Đồng cũng nóng đổ mồ hôi khắp người.

Nếu dựa theo trước đây, tay trái tay phải của cậu có thể bực bội vận lộn với nhau đánh nhau với mình.

Nhưng bây giờ không được rồi, một chút cáu kỉnh cậu cũng không có. Cậu tưởng tượng mình là một tiểu thiên sứ ôn hòa, mở miệng moah moah, ngậm miệng thân ái.

Xe buýt vừa đến, cậu vội vã lên xe.Trên xe không nhiều người, vẫn có mấy chỗ ngồi.

Cậu chọn một chỗ sát cửa sổ ngồi xuống.

Ôm hộp cơm trong ngực ngay ngắn, Đồng Đồng cúi đầu liếc nhìn điện thoại chỉ trong phút chốc đã gửi tới mấy cái tin nhắn liền.

“Hơn chục ngày rồi cậu cũng không nhắn lại, tối nay sinh nhật tôi kiểu gì cậu cũng nên lộ mặt chứ?”

“Cậu chơi mất tích à, khai giảng cẩn thận bọn tôi đi chơi không dẫn cậu theo!”

“Anh Đồng cầu xin anh gửi lại một tin đi! Điện thoại cũng không nhận, cậu chết rồi hả!”

“Tiểu Đồng mày chuyển nhà? Tao đã đến nhà mày, mày trốn ai cũng không thể trốn tao chứ?”

Người nhắn tin có bạn học cũng có bạn bè.

Tin nhắn cuối cùng là của Trang Khiêm gửi.

Đây là bạn từ thời ở truồng tắm mưa của cậu.

Đồng Đồng nhìn đến đây vẻ mặt mới có chút thay đổi, ngón tay nắm điện thoại dùng sức đến hơi trắng bệch.

Cậu khó khăn gõ hai chữ ở khung trò chuyện, lát sau lại xóa đi. Tắt di động ngay, nhét vào trong túi, dựa vào lưng ghế hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.

Cậu nhắm chặt mắt lại, cảm thấy số phận là một điều nhỏ kì diệu.

Hơn tháng trước cậu vẫn là một cậu ấm, ra ngoài xe đón xe đưa, trên người đều là mùi tiền. Theo lời bạn cậu mà nói, cậu là một cái máy ATM đi động hình người. Không ai có thể nghĩ đến, mấy ngày mà thôi.

Tựa như quân bài domino phản ứng liên tục, trong khi cậu chưa kịp phản ứng, điện thoại của bệnh viện đã mở ra khúc dạo đầu cho sự nhận biết lại về thế giới của cậu.

Vùng trời trên đỉnh đầu cậu thay đổi rồi.

Cậu trốn những người bạn kia của cậu, không chỉ những chênh lệch rõ ràng này.

Phần lớn là cậu không có thời gian, cũng không có tâm tình.

Thế nhưng ngày kia phải khai giảng rồi.

Xe buýt lắc lư chạy, chậm rãi dừng lại ở trạm dừng.

Lục tục lại có mấy người lên, Đồng Đồng đang buồn phiền khai giảng gặp mặt những người bạn kia kiểu gì.

Cũng không để ý một người ngồi xuống bên cạnh cậu.

Mãi đến khi một luồng khói thuốc lá hòa lẫn mùi thuốc nồng nặc khiến cậu nhíu mày nghiêng đầu nhìn sang.

Ngồi bên cậu là nam sinh, nhìn cũng xấp xỉa tuổi cậu, tóc rất ngắn, tóc gần như cắt sát vào da đầu.

Nam sinh cũng nghiêng đầu nhìn lại, trên mặt không tỏ vẻ gì, vết thương ở khóe mắt thoạt nhìn hơi đáng sợ.

Hai người đối diện chưa đầy nửa phút.

Đồng Đồng không lên tiếng. Ho khan vài tiếng, nghiêng hẳn đầu, cậu không ngửi được mùi thuốc lá.

Cậu bị suyễn bẩm sinh. Không nặng lắm, nhưng đường hô hấp nhạy cảm, không ngửi được nhiều mùi kích thích, đặc biệt là mùi thuốc lá.

Cậu cố gắng dựa vào cửa sổ, cửa sổ lại không thể mở ra, trong xe bật máy lạnh.

Chưa được một lát Đồng Đồng đã không chịu nổi, đè thấp giọng ho vài lần, hơi thở rõ ràng càng gấp gáp.

Cậu không thể làm gì khác hơn là cúi đầu kéo cổ áo thun, bịt kín mũi.

Nam sinh liếc mắt nhìn cậu.

“Làm gì thế?” Đồng Đồng hỏi.

“Không làm gì.” Tiếng nam sinh nói chuyện rất thấp, nghe như bị khàn.

“Đừng nhìn tôi chằm chằm thế.” Đồng Đồng nói.

Nam sinh không nhúc nhích. Hai người cứ nhìn nhau như vậy.

Đồng Đồng nhíu mày, cậu không hiểu người này có ý gì. Nhưng cậu dựa theo hiểu biết của mình, hiểu loại mắt to trừng mắt nhỏ thành một loại tín hiệu.

Một loại tín hiệu dùng ánh mắt mắng người ngu ngốc xong lập tức muốn đánh.

Mắt đồng Đồng Đồng đang lườm, mũi đột nhiên ngứa.

Mẹ kiếp. Xong đời.

Lúc hắt hơi một cái, cậu đã cố gắng nghiêng sang bên cạnh hết cỡ.

Nhưng cậu vẫn nhìn thấy nam sinh trong nháy mắt đen mặt.

Quá kiêu ngạo rồi, khiêu khích này quá có trình độ rồi.

Đồng Đồng xoa nhẹ chóp mũi đã đỏ lên, cẩn thận để hộp cơm giữ nhiệt của ba cậu sang một bên.

Nam sinh lại quay đầu đi.

Đồng Đồng hơi thở dài một hơi, nhìn một chút trạm dừng cách đó không xa, nghĩ thầm đợi lát nữa xe dừng sẽ đứng trên lối đi.

“Là mũi của cậu có vấn đề hay tôi…” Nam sinh chợt mở miệng, còn chưa nói hết.

“Cậu.” Đồng Đồng không cần nghĩ ngợi.

Nam sinh nhíu mày một cái, ánh mắt thay đổi.

Xe buýt dừng, Đồng Đồng muốn đứng lên, cách cái người nghiện thuốc này xa một chút.

Cậu không thể lên cơn suyễn được, hôm nay cậu không mang theo thuốc.

Cậu cũng không muốn đánh nhau, bởi vì thấy đánh không thắng.

Huống chi đánh nhau trên xe buýt, quá mất mặt.

Cậu muốn giữ vững địa điểm đánh nhau của mình ở trên đài chủ tịch của trường.

Nam sinh đột nhiên đứng lên.

Đồng Đồng sợ hết hồn, biết kiểu này là muốn đánh nhau. Vội vã che hộp cơm sát vào cửa sổ bên kia.

Hai người cách quá gần, cậu không dễ phát huy.

Đoán chừng đánh mãi đánh mãi hôn nhau được luôn.

Ngay khi cậu lặng lẽ vuốt vuốt ống tay áo.

Nam sinh rời khỏi chỗ ngồi, tay sờ sau gáy, hơi cúi người về phía bà cụ mới vừa lên xe, nói, “Bà ơi bà ngồi đi.”

Đồng Đồng: “…”

Bản thân Đồng Đồng xấu hổ trong chốc lát, vẫn dựa theo kế hoạch lúc đầu xách hộp cơm đi ra, đứng phía sau cách nam sinh khoảng một mét.

Tầm mắt đúng lúc nhìn về phía nam sinh đang nói chuyện với bà cụ.

“Ôi, cháu ngoan, cháu bị ai đánh thế này?” Bà cụ rất quan tâm vết thương trên người nam sinh, “Có đau không hả.”

“Không đau.” Nam sinh trả lời đơn giản.

“Sao không đau được! Ôi thằng bé đáng thương.”

Bà cụ sờ trên dưới cánh tay nam sinh đau lòng không thôi, “Chân không sao chứ, bị đánh như vậy còn nhường chỗ cho bà, đúng là một đứa trẻ tốt mà.”

“Đúng đấy ạ.” Nam sinh tiếp lời cực kỳ nhanh.

Đồng Đồng: “…”

Nam sinh đầu đinh thoạt nhìn không giống như người sẽ nhường chỗ ngồi, càng không giống người tốt tính.

Nhưng hết lần này đến lần khác bị bà cụ túm lấy cháu ngoan thằng bé đáng thương nói một lúc lâu.

Cũng không biết có phải sức chiến đấu của bà cụ quá mạnh không, hay là người này cũng chỉ có vẻ ngoài nguy hiểm thôi.

Phí của dáng cao thế mà.

Sớm biết vậy cậu đã không nhịn rồi, lúc đó cậu nên đá thẳng tiểu tâm can rác rưởi này một đá xuống xe.

Đồng Đồng nghiêng đầu mắt nhìn thoáng bên ngoài cửa xe.

Đến bệnh viện rồi.

Xe từ từ dừng lại, Đồng Đồng lại quay đầu về.

Bà cụ đang lấy ra một quả táo trong cái túi mình xách theo. Nam sinh phía trước nhận lấy, nói tiếng cảm ơn.

Lại còn cười… Răng rất trắng…

Nhìn qua không có chút nào chống cự bà cụ táy máy tay chân trên người hắn.

Cửa sau xe mở ra, Đồng Đồng trợn trắng mặt xuống xe.

Cậu xách theo hộp cơm quen cửa quen nẻo vào thang máy bệnh viện, đến khoa nội trú, đẩy cửa một phòng bệnh ra.

Phòng bệnh là phòng hai người, lúc này trong phòng kể cả hai người nằm trên giường tổng cộng có bốn năm người. Nghe thấy tiếng động đều nhìn lại.

“Ba.” Đồng Đồng gọi một tiếng, đi thẳng đến một bên giường bệnh, đặt hộp giữ nhiệt cạnh đầu giường, lại nhanh nhẹn chống cái bàn nhỏ trên giường bệnh. Tiếp đó bày cơm, đặt thìa vào tay ba cậu.

“Anh Thân con anh ngoan thật, vừa cao vừa hiếu thảo, còn đẹp trai.”

“Đúng đó, Tiểu Đồng không biết hiểu chuyện hơn Hạo Nhiên nhà tôi bao nhiêu.”

“Hạo Nhiên học theo anh Đồng của con đi.”

Một người nhà khác chăm sóc bệnh nhân ở giường bên cạnh cười trêu ghẹo.

“Oắt con bất tài.” Đồng Kinh Thân nằm ở trên giường bệnh ôm nắm tay, “Quá khen quá khen.”

“Sao rồi ạ.” Đồng Đồng nhìn sắc mặt ba cậu.

Bệnh của ba cậu được phát hiện vào mùa hè này, suy thận, đã kéo dài một thời gian rồi. Nhưng vì chuyện của công ty, vẫn luôn không điều trị chính thức trong bệnh viện.

“Còn sống.” Đồng Kinh Thân vỗ đùi, “Nhanh, còn nóng hổi đây, con mau mau sờ một cái.”

“…”

Đồng Đồng đẩy mâm thức ăn: “Ăn cơm đi.”

“Ôi chao, quen biết lâu như vậy, cũng chưa nhìn thấy Tiểu Đồng nói hơn mười chữ một lúc.” Người phụ nữ đứng ở giường bên cạnh cảm khái, “Quá ngầu, anh Thân nhất định đây không phải con anh, anh lắm lời thế mà.”

Đồng Đồng nghe đánh giá này xong, ngẩn người, tiếp đó nhíu mày bắt đầu suy tư.

Cậu nhớ bản thân cậu rất dông dài, lúc không có chuyện gì làm có thể cùng ba cậu ở nhà lảm nhảm một ngày.

Nhưng gần đây cậu thực sự không nói được.

“Nó còn lắm lời hơn tôi, chỉ là người bình thường không thấy được.”Đồng Kinh Thân cười vỗ vỗ tay cậu, “Ngồi xuống, chiến sĩ.”

Đồng Đồng kéo ghế ngồi xuống.

“Tiểu Đồng ngày kia sẽ khai giảng nhỉ?”

Người phụ nữ cười bê đĩa hoa quả tới, “Lớp mười một à?”

“Vâng.” Đồng Đồng nhận đĩa, “Cảm ơn dì.”

“Thành tích Tiểu Đồng thế nào?” Người phụ nữ lại hỏi.

“Tạm được, dù sao lớp chúng nó đứng thứ hai trở xuống, đều nhìn nó khó chịu lắm.” Đồng Kinh Thân nghiêm túc nói, “Từ lúc đi học đã đuổi theo sau mông nó, ngay cả cọng lông chân của nó cũng không sờ được.”

Người trong phòng bệnh đều sững sờ, rồi cười vang, sau đó khen Đồng Đồng một tràng.

“Thôi đi, khoác lác.” Nhóc mập đứng trong góc lườm một cái.

“Con nói gì vậy.” Người phụ nữ đánh nhẹ một cái lên tay nhóc mập, “Anh học trường cấp ba Minh Đức đó, trường cấp ba tư nhân này không phải ai cũng có thể vào, con sắp lên cấp ba rồi, nên học tập anh.”

Nhóc mập lườm một cái, “Mẹ, con muốn đi vệ sinh.”

Mẹ nhóc mập còn chưa lên tiếng.

“Đồng Đồng con dẫn em đi.” Đồng Kinh Thân nói xong lặng lẽ nháy mắt với cậu, “Em trai ít đến đây.”

Đồng Đồng nhận được tín hiệu của ba, trên mặt nở nụ cười hiếm thấy. Gật nhẹ đầu, quay đầu đi ra ngoài.

Cậu không thích nhóc mập này.

Nhóc mập thích đắc ý, thích khoác lác, dáng vẻ còn xấu. “Nè, anh Đồng, thành tích của anh thật sự tốt thế à?” Nhóc mập híp mắt, bĩu môi quái gở, “Dựa vào cái gì tốt như vậy chứ.”

“Khoác lác.” Đồng Đồng nói.

“…” Vẻ mặt nhóc mập như bị ăn phân.

Đồng Đồng thoải mái hẳn. Cậu yêu ba cậu.

“Hôm nay tôi mới nghe nói trước đây nhà anh rất nhiều tiền?” Nhóc mập đột nhiên nói.

Cơ thể Đồng Đồng cứng đờ, không nhúc nhích.

Nhóc mập đúng lúc thừa dịp thời gian này vô cùng phấn khởi tiến tới, giơ chân mình ra, “Vậy chắn chắn anh biết giày trên chân tôi chứ, thế nào, mẹ tôi mới mua cho tôi, gần mười nghìn đấy.”

Đồng Đồng liếc mắt nhìn giày trên chân cậu ta, “Giả.”

“Cái gì?”

“Giày đá bóng của cậu là giả đó.” Đồng Đồng đặc biệt nhấn mạnh hai chữ giả đó.

“…”

Nhóc mập im lặng một hồi, bùng phát: “Đây là kiểu mới AJ (Nike Air Jordan) ra tháng này, anh lại chưa từng đi! Sao anh biết!”

“Đừng kích động.” Đồng Đồng trấn an, “Mua cũng mua rồi.”

“Không phải giả!” Nhóc mập la lên.

“À.” Đồng Đồng gật gật đầu.

Nhóc mập tức giận đến nỗi xoay người bỏ đi.

“Này.” Đồng Đồng gọi, “Không đi vệ sinh à?”

Nhóc mập ục ịch chạy rất nhanh, thoáng cái đã không thấy người.

Đồng Đồng nhún vai một cái, một mình đi về phía nhà vệ sinh.

Không đi thì không đi, cậu đi.

Nhà vệ sinh bệnh viện rất sạch sẽ, ngoại trừ mùi nước khử trùng, không có mùi gì khác.

Tâm trạng Đồng Đồng lập tức lên một bậc, cúi đầu vốc một vốc nước lạnh hất lên mặt.

Thở dài một cái, đặt tay dưới nước.

“Chỗ này cũng được.”

Trong cánh cửa nhà vệ sinh sau lưng đột nhiên phát ra âm thanh, giọng nói nghe hơi quen tai.

“Ba tao vẫn chưa biết tao chạy chứ?”

Chắc là đang gọi điện, Đồng Đồng tắt nước chuẩn bị ra ngoài.

“Trên xe buýt đụng phải một tên mắt to, phun cho tao một mặt nước bọt.”

“Còn lườm tao, thấy mắt cậu ta to không nói gì.”

“Con gái nào, là con trai, nhưng mà nhìn rất giống con gái.”

Đồng Đồng tạm dừng lại, vẩy khô nước trên tay, nét mặt bình tình.

Quay đầu.

Xoay người lại.

Đạp một phát lên cửa nhà vệ sinh.
[1] nhà ngang_筒子楼 (đồng tử lâu): một loại kiến trúc của khu dân cư đô thị Trung Quốc từ những năm 90, có 3 – 6 tầng và không có thang máy. Mặt cắt ngang là một đường đi hẹp giống như cái ống giữa hai lầu, hai đầu có cầu thang. Các phòng liền kề dường đi, thường có kết cấu dưới 20m2, không có nhà vệ sinh, phòng tắm hay phòng bếp riêng.