Ban Công Nhà Cô Đường - Nhất Linh Bách Dạ

Chương 8




Thứ Ba, Vân Dương lại đến bệnh viện.

Cô dành cả buổi chiều để làm đủ loại xét nghiệm, cuối cùng bác sĩ kết luận cô bị khô mắt. Tuy không phải bệnh nghiêm trọng nhưng cũng khá phiền. Vân Dương cầm tờ đơn thuốc bước ra khỏi phòng khám với vẻ mặt chán nản.

"Thôi nào, đừng buồn. Cứ chú ý giữ gìn là ổn thôi mà."

Người đi cùng cô hôm nay là cô bạn học khoa Ngoại ngữ mà cô quen ở quán bar hôm trước. Cô ấy họ Hà, cùng khóa với Vân Dương, chiều nay còn trốn học để đưa cô đi khám. Thấy Vân Dương buồn cô bạn khoác vai an ủi.

Vân Dương thường ngày không mấy khi trang điểm, trừ những lúc đi chơi hay có hẹn quan trọng. Lúc không đeo kính áp tròng, cô thường đeo kính gọng đen. Ban đầu chỉ vì không muốn nổi bật, ai ngờ trông cô lại dễ gần hơn.

Vân Dương không thích những cử chỉ thân mật kiểu này, nên cô khéo léo lùi ra xa.

Thực ra, cô định đi một mình. Mấy hôm nay cô hơi mệt, chẳng muốn phí sức cho những chuyện xã giao vô bổ. Vậy mà lúc ngủ trưa, cô lại mơ thấy Đường Nguyệt Lâu.

Cảnh tượng trong mơ vẫn là ở quán bar hôm đó, Đường Nguyệt Lâu đứng sau lưng, cúi người nắm lấy tay cô.

Chỉ có điều, trong mơ, tay kia của Đường Nguyệt Lâu không chỉ dừng lại ở môi cô...

Giấc mơ thật hoang đường! Vân Dương tỉnh dậy với tâm trạng rối bời. Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu óc trống rỗng. Dù cố gắng xua đi thế nào, mùi hương hoa hồng thoang thoảng trên người Đường Nguyệt Lâu vẫn cứ vương vấn đâu đây.

Đúng lúc ấy, cô nhận được lời mời kết bạn từ Hà. Cảm thấy bứt rứt, khó chịu, Vân Dương muốn ra ngoài giải khuây nên chẳng suy nghĩ nhiều, đồng ý luôn.

Hà đúng là một cô nàng thú vị, nói nhiều, hài hước. Sợ Vân Dương buồn, cô nàng liên tục chọc cười cô trên đường về, nào là kể xấu giảng viên môn tự chọn, nào là tám chuyện về một chị gái khóa trên si tình cô nàng thẳng tính nào đó. Vân Dương chẳng mấy để tâm, cô đang nghĩ không biết hôm ấy Đường Nguyệt Lâu đến quán bar làm gì.

Phải chăng để tìm mình? Ý nghĩ ấy vừa lóe lên đã bị Vân Dương dập tắt.

Chắc đến chơi. Mà khoan... Vân Dương bỗng tự cốc đầu mình một cái. Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi! Đường Nguyệt Lâu là ai chứ, muốn đi đâu chẳng được, liên quan gì đến mình.

Xe gần đến cổng Bắc trường đại học, Hà hỏi: "Tối nay đi ăn lẩu không? Gần đây có quán mới mở, nghe nói lẩu cay ở đấy đỉnh lắm."

"Hôm nay thì thôi, hơi mệt." Vân Dương đáp gọn lỏn, "Với lại tối nay tôi có việc rồi."

"Thôi được... Vài hôm nữa tôi hẹn cậu nhé."

Lúc qua đường, Hà vô tư nắm lấy tay Vân Dương. Cô hơi khựng lại, nhưng rồi để yên.

Khu vực cổng Bắc trường không quá đông, hai bên đường đều có chỗ đỗ xe. Do quản lý không mấy chặt nên thi thoảng có vài hàng quán ven đường, rất được lòng sinh viên. Vân Dương đảo mắt nhìn quanh, định bụng lát nữa mua ít hạt dẻ rang đường, bỗng thấy chiếc xe hơi có vẻ quen mắt.

Đúng lúc đó, Hà reo lên: "Kia có phải cô Đường Nguyệt Lâu không?"

Vân Dương vừa nhìn thấy chiếc sedan đen đỗ bên đường là thấy quen, giờ nhìn theo hướng Hà chỉ, quả nhiên là Đường Nguyệt Lâu.

Xe đỗ xịch bên đường, hình như đang mua hạt dẻ rang.

Vân Dương bất chợt nhớ lại giấc mơ kỳ lạ ban trưa, cảm xúc lẫn lộn, cô lặng lẽ rút tay khỏi tay Hà.

Hà hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ chắc Vân Dương không muốn bị giảng viên bắt gặp nên không hỏi gì thêm.

"Cô Đường xinh thật đấy. Nếu được học lớp cô ấy chắc tôi chẳng bao giờ lơ là mất tập trung." Hà trầm ngâm một lúc, buột miệng, "Ước gì cô là les nhỉ."

Vân Dương lập tức quay sang nhìn cô bạn với vẻ mặt khó tả.

"Haha, không phải vậy đâu, tôi..."

"Cô ấy les thật."

"... Hả?"

Hà ngớ người, mất một lúc mới hoàn hồn: "Sao cậu biết hay vậy?"

Đường Nguyệt Lâu như thấy họ. Vân Dương chạm mắt một lát, miễn cưỡng quay đi. Liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại, cô quay sang nói với Hà: "Tối nay tôi có chút việc, đi trước nhé."

Hà ngơ ngác: "Đi luôn bây giờ à?"

"Tôi đi làm thêm," Vân Dương cười gượng, "Sếp giục rồi."

...

Vân Dương kéo cửa xe, thấy ghế phụ có túi hạt dẻ rang đường.

Cô cho rằng đây là dấu hiệu không muốn mình ngồi ghế trước, định mở cửa sau thì nghe thấy Đường Nguyệt Lâu nói: "Đừng ra ghế sau, mua cho em đấy, cầm cho ấm tay."

Vân Dương bĩu môi, dứt khoát đóng cửa, thắt dây an toàn, hỏi tỉnh bơ: "Vứt vỏ đâu ạ?"

"Có túi rác ở ngay cạnh." Đường Nguyệt Lâu nói xong, bổ sung, "Đừng ăn nhiều quá, kẻo lát không ăn được cơm tối."

"Em chưa ăn tối."

"Chị biết, nên mới đưa em đi ăn."

"Cảm động quá cơ," Vân Dương đáp với giọng điệu mỉa mai, "Cảm ơn sếp, sếp thật là hào phóng."

Đường Nguyệt Lâu vừa khởi động xe vừa nói: "Chị vẫn thích em gọi chị là "cô giáo" hơn."

Trước đây Vân Dương gọi "cô giáo" toàn để trêu, giờ bị yêu cầu gọi thế, tự nhiên thấy hơi kỳ kỳ. Vân Dương cười giả lả, quyết không chiều: "Vâng ạ, Đường Nguyệt Lâu."

Đường Nguyệt Lâu khẽ cười.

"Rồi, tùy em."

Mối quan hệ của họ bây giờ rất khó định nghĩa, không chỉ đơn thuần là sếp và nhân viên, hay cô giáo và học trò. Nói là người yêu cũ thì cũng không đúng, nói là đang "thả thính" thì Vân Dương lại thấy kỳ, nói là Đường Nguyệt Lâu đang "tán tỉnh" cô... nhưng hình như Đường Nguyệt Lâu chẳng làm gì quá đáng. Rõ là cô tự suy diễn rồi lại tự nguyện nhào vào.

Vân Dương hạ kính xe, mặc kệ gió táp vào mặt, bóc một hạt dẻ ra nhai rau ráu như thể đang nhai Đường Nguyệt Lâu.

"Kéo kính lên đi, vừa ăn vừa thổi gió không tốt cho dạ dày." Đường Nguyệt Lâu bất ngờ lên tiếng.

Vân Dương nghĩ thầm: "Mắc gì em phải nghe lời chị", rồi lại bóc thêm một hạt, coi lời Đường Nguyệt Lâu như gió thoảng bên tai, ném cả vỏ hạt dẻ vào túi rác.

"Không đấy."

"Vì sao?"

"Không vì sao cả, chỉ là không muốn." Vân Dương tự thấy mình trẻ con, nhưng hôm nay cô cứ muốn làm mình làm mẩy – phải chăng cô có sở thích tự tìm đường chết, cứ muốn thử xem giới hạn của Đường Nguyệt Lâu đến đâu, tốt nhất là khiến chị ta nổi cáu với cô luôn.

Thế là cô ngả người ra sau, ra vẻ không muốn nói chuyện: "Không được thì báo cảnh sát đi."

Thấy không thể nói lý, Đường Nguyệt Lâu đành tự tay kéo cửa sổ lên: "Vậy chị tự làm."

Vân Dương: "..."

"Trẻ con tuổi nổi loạn thường không thích bị thuyết giáo, chị hiểu." Đường Nguyệt Lâu mỉm cười dịu dàng, "Nhưng chị vẫn phải nói một câu có vẻ sáo rỗng, tất cả vì muốn tốt cho em."

Người lớn thường lấy cớ "Vì muốn tốt" để che đậy ham muốn kiểm soát, có lẽ Đường Nguyệt Lâu cũng không ngoại lệ. Nhưng từ nhỏ đến lớn, hiếm khi Vân Dương nghe được câu nói như vậy. Cô chỉ thấy hơi chạnh lòng khi bị ví như "trẻ con tuổi nổi loạn", ngón tay mân mê mép túi giấy đựng hạt dẻ rang đường, không nói gì.

"Khoan," Vân Dương chợt nhận ra đường đi khác lạ, thắc mắc, "Đây không phải đường về cửa hàng?"

"Mình đi ăn tối trước, yên tâm, không để em muộn giờ làm đâu." Đường Nguyệt Lâu trấn an.

"Hay chị cho em nghỉ phép có lương luôn đi?" Vân Dương cười tinh quái.

"Tiếc là việc đó phải do chị quản lý của em quyết định rồi."

"... Chiêu trò tư bản." Vân Dương lẩm bẩm.

Chẳng biết Đường Nguyệt Lâu có nghe thấy không, chỉ mỉm cười tập trung lái xe, rẽ qua ngã tư rồi nhẹ nhàng dừng lại: "Đến nơi rồi."

Vân Dương vừa chạm tay vào cửa xe định mở thì sững người. Cô nhận ra nơi này.

Nơi này quen thuộc đến từng ngóc ngách, cô còn nhớ rõ những quán ăn, trung tâm thương mại, ga tàu điện ngầm, thậm chí cả khu chung cư xung quanh – dẫu sao cũng đã từng sống ở đây những 28 ngày.

Chính xác là 28 ngày.