Ban Công Nhà Cô Đường - Nhất Linh Bách Dạ

Chương 43




Kể từ khi Vân Quảng Văn tái hôn, Vân Dương chưa từng gặp lại Bình Uyển. Tính đến nay ngót nghét sáu năm trời.

Ký ức tuổi thơ giờ mờ nhạt. Vân Dương chỉ nhớ mang máng, hình như từ hồi học tiểu học, Bình Uyển mới quyết định quay lại công sở. Chồng thì bận tối mắt tối mũi, một mình mẹ phải xoay như chong chóng giữa công việc và gia đình. Song, cũng từ dạo ấy, những trận cãi vã triền miên bắt đầu nổ ra trong nhà... Rồi đến năm cô lên mười, Bình Uyển và Vân Quảng Văn ly hôn.

Giờ đây, hai mẹ con ngồi đối diện nhau. Thời gian trôi qua, muốn gần gũi cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Vân Dương cứ ngỡ mình lúng túng, ngượng ngập, nhưng hóa ra mọi chuyện lại nhẹ nhàng hơn cô tưởng. Bình Uyển kể đủ thứ chuyện về cuộc sống hiện tại của bà. Bà bảo vì công việc nên phải chuyển ra nước ngoài sống hai năm, mới về nước cách đây không lâu.

Vân Dương lặng lẽ nuốt lại câu "Mẹ sống thế nào?" định hỏi.

Trước đây, nếu ai bảo rằng công việc có thể thay đổi con người ta một cách chóng mặt, chắc cô chẳng tin. Cho đến hôm nay gặp lại Bình Uyển. Trông bà có vẻ sống rất ổn, thời gian dường như không để lại mấy dấu vết trên gương mặt ấy. Nhưng bà như biến thành một con người hoàn toàn khác, đứng ngoài đám đông, mỉm cười dịu dàng vẫy tay với Vân Dương. Hình ảnh người phụ nữ buồn bã, u uất, hay gào thét trong tuyệt vọng giờ chỉ còn là ảo ảnh chôn vùi tận đáy ký ức. Nỗi áy náy mơ hồ, khó gọi tên trong lòng Vân Dương bỗng chẳng biết trút vào đâu.

"Mấy năm trước mẹ có công tác đến Bắc Thành, ngay gần đây thôi. Bao năm rồi mà hình như nơi này chẳng thay đổi gì mấy." Bình Uyển nhìn ra cửa sổ, chỉ về phía cổng trường Đại học Z, mỉm cười với con gái, "Hồi đó đi ngang qua đây, mẹ nghĩ "Ước gì con mình sau này thi đậu vào trường này". Ai ngờ đâu, thành hiện thực thật."

Vân Dương bỗng thấy lòng man mác buồn. May thay, đúng lúc ấy, nhân viên phục vụ mang cà phê ra. Như để che giấu cảm xúc, cô vội đứng dậy đón lấy, đẩy cốc cà phê về phía Bình Uyển rồi hỏi: "Sao mẹ lại đến đây đột ngột vậy?"

"Mấy năm nay mẹ sống ở nước ngoài," Bình Uyển nhìn về phía bên kia đường, ánh mắt có chút xa xăm, "Bỗng dưng muốn xem con gái mình sống ra sao."

"Con... con sống tốt lắm." Vân Dương mỉm cười, buông lời nói dối, "Ba vẫn quan tâm đến con."

Bình Uyển không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Vân Dương. Vân Dương cứ ngỡ bà sẽ vạch trần lời nói dối ấy ngay lập tức, nhưng không. Bà chỉ gật đầu, mỉm cười: "Vậy thì mẹ yên tâm rồi."

"Mấy hôm trước ba con có liên lạc với mẹ, nhờ mẹ đến khuyên bảo con. Mẹ bảo ông ấy lo xa quá, Dương Dương đâu còn nhỏ, có phải trẻ con lên ba mà cần người lớn nhắc nhở đủ điều. Haiz, hồi bé thấy ông ấy làm tròn trách nhiệm gì đâu, con không ghét ông ấy là may lắm rồi, giờ còn bày đặt ra vẻ."

Vân Dương: "..."

Xem ra, ly hôn quả là một trong những quyết định đúng đắn nhất mà Bình Uyển từng đưa ra. Vân Dương thở phào, bao nhiêu nỗi niềm chất chứa bỗng bị nén lại, nhất thời nghẹn lời, mãi sau mới nhận ra tình huống có chút ngượng ngùng.

Cô không biết Vân Quảng Văn thêm mắm dặm muối vào câu chuyện của mình đến mức nào mà khiến Bình Uyển phải đích thân đến tận đây. Thế là cô kể lại đầu đuôi sự việc. Suốt một tiếng đồng hồ, Bình Uyển toàn là người nói, cô chỉ trả lời. Giờ đến lượt mình, cô như muốn chứng minh bản thân sống rất tốt, nên kể lướt qua mọi chuyện, chỉ nhấn mạnh việc mình đã kiện Trần Hạo, sắp tới ra tòa.

"Vân... khụ, ý con là ba con chắc không nói gì tốt đẹp về con với mẹ đâu," Vân Dương mân mê quai cốc cà phê, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng, "Mẹ đừng lo cho con quá."

"Ôi dào, gọi gì là mách lẻo chứ." Bình Uyển xua tay, "Con hai mươi mốt tuổi, phải tự bước đi trên đôi chân của mình. Hai người, ba mẹ nào có làm tròn bổn phận, nhiều khi còn là tấm gương xấu nữa là, không dám quản con làm gì. Vân Quảng Văn không tự ý thức được, mẹ hiểu... Chỉ cần con đừng trách ba mẹ là được."

Vân Dương sao dám đòi hỏi bà phải làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. "Mẹ" – từ này vẫn luôn là gánh nặng, nhất là với Bình Uyển. Bà đã đau khổ vì nó suốt mười mấy năm trời. Đặt mình vào vị trí của bà, Vân Dương thấy bản thân mình chẳng khác nào vật cản, nói gì đến chuyện trách cứ.

"Sao con dám trách mẹ." Cô mỉm cười, "Mẹ đến thăm con, con vui còn không hết."

Bình Uyển mỉm cười: "Con gái mẹ lớn thật rồi."

Nụ cười ấy tuy rạng rỡ, nhưng chẳng hiểu sao Vân Dương lại thấy cay cay nơi sống mũi.

"Mẹ..." Cô định nói gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Bình Uyển, cô lại nuốt ngược những lời sắp bật ra vào trong, "Mẹ về lúc nào? Tối nay ở lại ăn cơm với con."

Bình Uyển liếc nhìn đồng hồ, cầm chiếc áo khoác trên lưng ghế: "Ấy, thôi, mẹ chỉ xin nghỉ được hai ngày, tối nay phải về. Mẹ không làm phiền hai đứa nữa."

Mẹ nói "hai đứa", Vân Dương khựng người.

"Mẹ..."

"Nếu mười mấy năm trước, con mà bảo với mẹ là con có bạn gái, chắc mẹ tức chết mất, lại còn nghĩ do hôn nhân của mẹ với ba con không hạnh phúc nên con mới bị ảnh hưởng tâm lý." Bình Uyển mỉm cười, "Nhưng giờ thì mẹ thấy, đời là do mình sống, tìm bạn trai hay bạn gái, cao hay thấp, thì cũng chẳng dễ dàng hơn là bao. Chuyện này vốn không quan trọng."

Vân Dương im lặng lắng nghe, rồi chân thành nói lời cảm ơn, thêm vào: "Thực ra mẹ là người đầu tiên biết chuyện hai đứa con."

"Thật à? Vậy thì tốt. Mẹ thấy cô bé kia trông cũng được, không giống sinh viên lắm. Làm nghề gì thế?"

"Giáo viên ạ," Vân Dương đáp, "Giáo viên trường con."

"Giáo viên trường con?" Bình Uyển thoáng ngạc nhiên, "Vậy chắc cũng lớn tuổi rồi?"

"Cũng... không hơn con nhiêu đâu ạ," Vân Dương ấp úng, "Khoảng ba mươi. Chị đến trường năm ngoái."

"Ồ, trẻ mà đã giỏi thế rồi. Mẹ cứ tưởng giảng viên đại học danh tiếng phải toàn U40, U50 chứ. Lớn tuổi chút cũng tốt, biết yêu chiều người yêu."

Vân Dương: "... Đúng là rất biết chiều chuộng con."

Hai mẹ con cứ thế trò chuyện, chẳng mấy chốc đã hai tiếng trôi qua. Chuông báo thức điện thoại của Bình Uyển reo lên. Bà tắt chuông, khoác áo đứng dậy: "Mẹ phải đi rồi. Lần sau gặp lại. Nhớ dẫn bạn gái theo đấy, mẹ mời hai đứa đi ăn."

Công việc bận rộn, đến vội, đi nhanh. Sau lời chào tạm biệt chóng vánh, bà vội vã rời đi. "Lần sau" nghe xa vời ấy bỗng trở thành niềm mong chờ đầy háo hức. Vân Dương vui vẻ nhận lời, định đứng dậy tiễn ra cửa.

"Khách ơi, cho em thu dọn bát đĩa được chưa ạ?"

Nhân viên phục vụ bưng khay đứng bên cạnh hỏi. Vân Dương giật mình, vội đáp lời. Chỉ trong chớp mắt, Bình Uyển đã đi mất. Cô cuống quýt quay người, thấy bà đang đẩy cửa bước ra.

"Mẹ—"

Bàn tay đẩy cửa của Bình Uyển khựng lại.

Hai mẹ con đứng cách nhau vài bước chân, khoảng cách ấy là sáu năm dài đằng đẵng. Tình thân tưởng chừng phai nhạt từ lâu, vậy mà sợi dây liên kết vô hình nào đó vẫn vượt qua năm tháng im lặng, giáng xuống mỗi người một cú đấm nhẹ nhàng nhưng day dứt lúc chia xa.

"Dương Dương," bóng dáng Bình Uyển toát lên vẻ cô đơn. Bà đưa tay lau khóe mắt, rồi quay lại, nở nụ cười quen thuộc, "Con phải hạnh phúc."

Đừng như mẹ ngày trẻ.

Trong khoảnh khắc, hai tiếng trò chuyện vui vẻ bỗng vỡ tan. Thời gian như tua ngược giữa dòng đời ồn ã. Cô bé ngày nào chỉ dám khóc thầm trong đêm tối và người phụ nữ đau khổ năm xưa giờ đang nhìn nhau mỉm cười. Chỉ hai giây ngắn ngủi, mà tầm nhìn đã nhòe đi.

"Mẹ cũng vậy, mẹ."

Cánh cửa kính ngăn cách cơn gió lạnh của Bắc Thành. Hôm nay trời đẹp, nắng vàng rực rỡ.

Nhưng lời "Con xin lỗi mẹ" cứ nghẹn lại trong cổ họng Vân Dương, chẳng thể thốt ra.