Ban Công Nhà Cô Đường - Nhất Linh Bách Dạ

Chương 21




Những ngón tay buông thõng bên người Đường Nguyệt Lâu khẽ rụt.

Vân Dương co chân ngồi bên giường, ngẩng đầu nhìn chị. Đèn phòng ngủ bật khá mờ, tạo nên không gian mờ ảo và yên tĩnh - giây phút tĩnh lặng này như kéo dài vô tận, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

Rồi Đường Nguyệt Lâu xoay người, ngồi xuống giường trước mặt Vân Dương.

Vân Dương co chân nhường chỗ cho chị, đầu gối bị giữ, Đường Nguyệt Lâu giữ nguyên tư thế đó, nghiêng người về phía trước, mắt không còn nụ cười thường thấy, trở nên nghiêm túc và tha thiết dưới ánh đèn, Vân Dương khẽ cụp mi.

"Vậy thì em cần chú ý hơn." Đường Nguyệt Lâu khẽ nói bên tai Vân Dương, "Vì chị sẽ tiếp tục cố gắng."

Vân Dương nhìn vào mắt chị, vô thức hạ giọng: "Cố gắng gì ạ?"

"Em mong chị cố gắng gì?"

Câu cuối trở thành lời thì thầm dịu dàng, mắt Đường Nguyệt Lâu hạ xuống, cùng bàn tay, men theo bắp đùi dưới lớp váy ngủ lướt lên phía trên, Vân Dương rụt người.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Đường Nguyệt Lâu là cao thủ thả thính, Vân Dương vừa nghe thấy câu trả lời đã bắt đầu hối hận - giờ vạch trần lớp giấy mỏng manh đó thì có lợi ích gì?

Cô thầm nhủ ba lần "chưa phải lúc", chóp mũi Đường Nguyệt Lâu cọ xát vào má, cô thấy nhột, muốn nghiêng đầu đi, lại bị giữ mặt quay lại.

Đường Nguyệt Lâu như cảnh cáo, xoa nhẹ cổ Vân Dương, thì thầm: "Tập trung."

Vân Dương không nhịn được rụt cổ lại: "Em..."

Lời nói ra khỏi miệng đã bị Đường Nguyệt Lâu chặn lại bằng một nụ hôn.

Đây là nụ hôn nồng cháy và mãnh liệt, Vân Dương ôm eo chị đáp trả, hôn lại không hề kém cạnh, tay Đường Nguyệt Lâu xoa nắn gáy vừa phải, cô giữ lấy gáy chị ngay, ngẩng đầu hôn lại.

Không còn áp đảo như mọi khi, Đường Nguyệt Lâu lúc này thật dễ để hôn. Môi mềm, cả người cũng mềm, bàn tay hờ hững đặt trên eo cô như cho phép ngầm, mặc cho Vân Dương ấn mình xuống giường, trong lúc hôn cắn phải khóe môi chị.

Khi tách ra, hơi thở của Vân Dương hỗn loạn và gấp gáp, tay chống xuống giường bên cạnh người chị, cúi đầu nhìn Đường Nguyệt Lâu lau đi vết máu trên môi, một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ dâng lên trong lòng.

"Góc này, em thấy thế nào?" Đường Nguyệt Lâu mặc kệ quần áo xộc xệch để Vân Dương ngắm nhìn, vươn tay vuốt ve khuôn mặt.

Giọng điệu Đường Nguyệt Lâu mang theo chút trêu chọc khiến Vân Dương cảm thấy khó chịu. Mặt cô nóng bừng, lật người ngồi dậy trên giường, hất hàm kiêu kỳ: "Cũng tạm, mong có lần sau."

Đường Nguyệt Lâu cười.

Vân Dương cảm thấy đầu óc rối bời, chui tọt vào trong chăn tránh né ánh mắt Đường Nguyệt Lâu. Cô nghe thấy tiếng bước chân xuống giường, ra khỏi phòng, hai phút sau quay lại, trên tay là bát cháo bốc khói nghi ngút.

Cháo bí đỏ kê, thêm chút đường, vừa dẻo vừa ngọt, xoa dịu dạ dày đang khó ở của Vân Dương. Cô ngửa cổ tu hết hai bát lớn, nằm ườn ra giường với vẻ thỏa mãn, bỗng nhớ ra: "Chị có bị em lây bệnh không đấy?"

"Cái đó thì để sau khi bị lây rồi tính." Đường Nguyệt Lâu vừa nói vừa kéo chăn cho Vân Dương.

Được chăm sóc tận răng, Vân Dương no đến mức chẳng buồn nhúc nhích. Cô liếc thấy Đường Nguyệt Lâu bước vào phòng thay đồ, lát sau quay lại, vừa đi vừa cài cúc áo.

"Cô giáo, chị đi đâu đấy?" Vân Dương sốt sắng, ngồi bật dậy, "Giờ này là nửa đêm."

Đường Nguyệt Lâu cười: "Em không muốn chị đi à?"

Vân Dương: "..."

"Chị nghĩ nhiều." Cô thản nhiên.

"Nhà có chút chuyện, chị cần phải giải quyết, về sớm thôi." Đường Nguyệt Lâu dặn dò, "Em cứ tự nhiên ở đây, khóa cửa có vân tay của em rồi, chìa khóa dự phòng em biết chỗ."

"Chuyện làm thêm, chị báo với quản lý rồi, mấy hôm nay em mệt thì không cần đến, cuối tuần nghỉ ngơi cho khỏe."

Vân Dương: "Thế cuối tuần chị không về luôn à?"

"Em mong vậy sao?" Đường Nguyệt Lâu nhướng mày.

"Đấy, chị lại nghĩ nhiều." Vân Dương xòe tay, cười giả lả, "Em chỉ muốn hỏi, cuối tuần em đi sinh nhật bạn được không?"

Đường Nguyệt Lâu sững người.

Đường Nguyệt Lâu mặc xong áo, đeo kính vào, trở về vẻ ngoài người con gái lạnh lùng, Vân Dương nín thở ngắm nhìn.

"Sao không, đó là quyền tự do của em." Đường Nguyệt Lâu gật đầu, mỉm cười dịu dàng, "Nhưng không được uống rượu, không được hút thuốc, nếu..."

Đường Nguyệt Lâu không nói tiếp, nhưng đạt được hiệu quả "im lặng hơn nói", Vân Dương gật đầu lia lịa, làm động tác cứa cổ: "Hiểu rồi ạ."

"Ngủ đi." Đường Nguyệt Lâu dịu dàng vén tóc Vân Dương, cúi xuống hôn lên trán.

...

Nếu Vân Dương biết "chút chuyện nhỏ" trong miệng Đường Nguyệt Lâu là việc ba bệnh nặng, có lẽ cô sẽ không trách việc đi cả ngày lẫn đêm mà không có tin tức - nhưng Vân Dương không biết, nên cô cứ bồn chồn lo lắng trong tiệc sinh nhật của Quản Nhan.

Quản Nhan có bạn bè khắp nơi, sinh nhật lại đúng vào Chủ Nhật, nên mời đến mấy chục người, sau khi ăn uống xong xuôi thì kéo nhau đến quán karaoke, đặt phòng VIP sang chảnh, khí thế hừng hực như muốn quẩy thâu đêm suốt sáng.

Vân Dương bị bao vây trong đám đông chơi trò chơi, thua thì phải chọn "Thật hay Thách", cô cầm cốc nước ép trái cây đá, chán chường nghe anh chàng nào đó gào thét bài "Chết cũng phải yêu", trong lòng thì đang mắng Đường Nguyệt Lâu là đồ tồi, ngủ xong chuồn.

Cô chưa bao giờ cảm thấy bất an thế, cứ như mắc phải bệnh sợ chia ly, không gặp được Đường Nguyệt Lâu, cô thấy vừa lo lắng vừa bối rối.

Nhưng mới chỉ có một ngày trôi qua.

"Lần này nhất định mở! Mở!" Quản Nhan uống đến mặt đỏ gay, chỉ vào bát úp xúc xắc của Vân Dương, phấn khích hét lên, "Ba con năm! Cậu thua rồi!"

Vân Dương cạn lời.

Hai chồng bài được đẩy đến trước mặt, cô dứt khoát chọn "Thật".

"Hả? Lại Thật à, chơi gì kích thích hơn không được không!" Một người bạn la lên.

"Tôi cũng muốn chơi trò gì kích thích hơn, nhưng người này là ác quỷ đấy." Vân Dương chỉ biết cười trừ, chỉ vào Quản Nhan, "Nếu cậu muốn sang phòng bên cạnh hỏi "Cho tôi mượn máy tính với, tôi muốn về hành tinh vui vẻ" thì tôi khuyên cậu lần sau thua thì chọn Thách đi."

Mười mấy cặp mắt lộ vẻ kinh hãi, đồng loạt nhìn về phía Quản Nhan, cô nàng cười ha hả: "Chơi cho vui thôi mà, ai không có lúc mất mặt, lật bài lật bài."

Vân Dương tùy tiện lấy lá bài trên cùng, mấy cặp mắt đồng thời nhìn qua, trên đó viết: Hiện tại có thích ai không.

"Câu này cũ quá rồi, dễ lừa." Quản Nhan than thở.

Cô nàng uống say mèm, chẳng biết trời đất, Vân Dương đùa: "Không được chơi ăn gian đấy, không được đổi bài đâu, tôi chưa có thích ai."

Không ai biết rằng khi nghe thấy câu này, cô thở phào nhẹ nhõm - khoảnh khắc nhìn thấy câu hỏi, cô như bị đứng hình, trong mấy giây ngắn ngủi đó, đầu óc cô toàn là hình ảnh của Đường Nguyệt Lâu.

Vân Dương cầm cốc thủy tinh bên cạnh uống một ngụm, thứ nước màu cam chảy xuống cổ họng, cô nhíu mày, xác nhận đây là cốc của mình: "Ai rót rượu cho tôi đấy? Không phải tôi gọi nước ép sao?"

"Ôi, em lỡ tay rót nhầm! Xin lỗi xin lỗi." Cô em khóa dưới chắp tay xin lỗi rối rít.

"Lạ thật, cậu biết uống rượu mà, trước đây ai nói "Bia chẳng khác gì nước lọc" ấy nhỉ?" Quản Nhan ngạc nhiên, "Dạo này cậu cai thuốc cai rượu cai cả thức khuya, chuyển sang sống lành mạnh rồi à?"

Đầu óc Vân Dương đang rối bời, câu nói này lại đúng lúc chọc trúng chỗ cô đang phiền lòng, lời từ chối chưa kịp ra khỏi miệng, cô đã ngửa cổ uống cạn cốc rượu.

...

"... Hiện tại tập đoàn đang phong tỏa tin tức, nhưng tình hình của Đường tổng không mấy khả quan, nếu..."

"Tôi có phải là người thừa kế của ông ta không?" Đường Nguyệt Lâu cắt ngang, hỏi thẳng.

Thư ký Lý lộ rõ khó xử: "Cô là con gái của Đường tổng, tất nhiên có phần của cô, nhưng mà..."

"Đấy, đúng là vậy." Đường Nguyệt Lâu nhún vai, thờ ơ, "Tôi chỉ là cô giáo dạy học, chẳng hiểu cũng chẳng mặn mà gì với cái đống hỗn độn này, càng không hơi đâu nhân lúc này rút ống thở của ông ta."

Thư ký Lý cứng họng.

Dĩ nhiên anh ta từng nghe nói về cô con gái này của Đường tổng, đây là đứa con duy nhất của vợ cả, bị thiên hạ đồn đại là "chẳng ra gì", "bất hiếu", nhưng người dửng dưng nhất với những lời đàm tiếu này lại chính là hai nhân vật chính. Ông ba thì con cái đầy nhà, không thiếu đứa con gái này, còn cô con gái thì xem tiền tài như cỏ rác, coi người ba này có cũng được không có cũng chẳng sao. Hai con người như vậy gặp nhau cũng coi như là duyên phận.

Đây là lần đầu tiên anh ta được diện kiến cô Đường. Cô không hề kiêu căng ngạo mạn, cũng chẳng "ăn to nói lớn", trái lại rất bình tĩnh, điềm đạm, phong độ ngời ngời... Chỉ là đôi khi quá mức lạnh lùng, dửng dưng như người ngoài cuộc. Dường như máu mủ cũng chẳng thể lay chuyển ánh mắt xa cách khi cô nhìn Đường Thụy Thiên, như thể đang nhìn một vật vô tri vô giác, như người xa lạ không liên quan.

Nhà giàu đúng là lắm chuyện... Thư ký Lý thầm cảm thán.

Cách một lớp kính, Đường Nguyệt Lâu lạnh lùng quan sát người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, xung quanh là đủ loại thiết bị y tế - bụng ông phệ, mặt mày nhợt nhạt, trước khi được đưa đến vẫn còn đang mây mưa với nhân tình, đột nhiên bị xuất huyết não, cấp cứu mười mấy tiếng đồng hồ, lại tốn thời gian của cả đám người suốt ngày suốt đêm, song, khả năng hồi phục của vẫn cực kỳ mong manh, dù có tỉnh, cũng rất có thể trở thành người thực vật.

Cô cảm thấy cảnh tượng lúc này thật nực cười và trớ trêu, như nhân quả báo ứng. Trong nhà vẫn còn treo bức ảnh cưới giả tạo của Đường Thụy Thiên và mẹ cô, nếu mẹ còn sống, nhìn thấy ông ta như thế này, chắc sẽ cười khẩy.

Hành lang như ranh giới, một bên là cơn mưa thu rả rích, một bên là cảnh người sống kẻ chết mà mỗi gia đình ở đây phải đối mặt. Đường Nguyệt Lâu thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn bầu trời ảm đạm.

Cô chạm tay vào vai phải của mình, thở hắt, gạt bỏ những ký ức xa xăm.

Đây chưa bao giờ là thế giới của cô.

"Xin lỗi, vừa rồi tôi nói hơi quá, không có ý nhắm vào anh." Hai ngày không chợp mắt, Đường Nguyệt Lâu hơi mệt, cô day mi tâm, dựa vào bệ cửa sổ hành lang, cười nhạt, "Nói chuyện với mấy đứa con của ông ta một vòng, chắc anh cũng mệt rồi?"

Thư ký Lý cười trừ: "Cô nói gì vậy..."

"Bà Đường và luật sư về rồi à?" Cô hỏi, "Tôi còn chút thời gian, bây giờ muốn gặp bà ấy một lát."