Ban Công Nhà Cô Đường - Nhất Linh Bách Dạ

Chương 19




Hóa ra tiết ba cũng tan từ bao giờ.

Bầu trời xám xịt, báo hiệu cơn mưa thu sắp tới. Vân Dương xoa xoa đầu gối trần dưới lớp váy ngắn, ngơ ngác: "Em ngồi ngoài này lâu vậy sao?"

"Em nghĩ gì?"

Cô ngước nhìn từ chiếc xích đu. Đường Nguyệt Lâu đứng trước mặt, hai tay buông thõng. Câu hỏi mang ý trách móc, nhưng giọng điệu chẳng hề giận dữ.

Vân Dương nhận lấy balo, phân vân không biết nên xin lỗi hay cảm ơn. Cô khẽ hắt hơi, dụi mũi, đưa tay về phía chị: "Cô giáo, em lạnh."

Biết mình sai nên làm nũng, Đường Nguyệt Lâu thở dài, cởi áo khoác choàng lên người em.

"Lỗi tại chị, sáng nay quên nhắc em mặc thêm áo."

Mùi nước hoa quen thuộc vương vấn trên áo, cùng hơi ấm cơ thể chị như vòng tay ôm lấy cô. Cảm giác ấm áp ấy thật kỳ diệu, khiến Vân Dương ngây ngất, như thể mọi yêu cầu, mọi sự nhõng nhẽo mè nheo, đều được đáp ứng vô điều kiện - chỉ cần một câu nói, Đường Nguyệt Lâu luôn ở đó.

Thế là Vân Dương được đà lấn tới, khịt mũi: "Vẫn lạnh."

Đường Nguyệt Lâu hiểu ý, tiến lên một bước ôm lấy Vân Dương.

"Chị không nghĩ bài giảng của mình nhàm chán đến mức đấy." Đường Nguyệt Lâu trêu, vuốt tóc Vân Dương, quan tâm hỏi, "Sao thế em?"

"Không có gì, hơi đói, ăn chút đậu hũ non thôi." Vân Dương cọ tới cọ lui trên người chị, biến chiếc áo sơ mi được cô Đường ủi phẳng phiu thành cái áo len nhăn nhúm.

Đường Nguyệt Lâu: "..."

Cuối cùng Đường Nguyệt Lâu cũng không giữ được vẻ mặt bình tĩnh, khoảnh khắc cạn lời đó bị Vân Dương bắt thóp, tâm trạng cô vui vẻ hẳn lên, buông tay, thỏa mãn.

"Không có gì, ngồi trong lớp học thấy choáng, ra ngoài hóng gió..." Vừa nói cô vừa đứng dậy, bỗng thấy chân bủn rủn, loạng choạng suýt ngã, lại ngã vào lòng Đường Nguyệt Lâu.

"Dương Dương?"

Cuối cùng nhận ra Vân Dương không ổn, Đường Nguyệt Lâu đưa tay sờ trán em, cảm thấy nhiệt độ trên mu bàn tay nóng bất thường, cô khẽ nhíu mày.

"Dương Dương, em sốt rồi."

"Không thể nào, em không bị cảm."

Vân Dương không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt chị, cô đẩy Đường Nguyệt Lâu, tự mình đứng dậy, chỉ cảm thấy đầu hơi nặng, chân hơi bủn rủn, hơi thở hơi nóng, ngoài ra thì hoàn toàn không có vấn đề, chẳng qua chỉ là đứng ngoài gió lạnh hai tiếng đồng hồ thôi, bây giờ vẫn tràn đầy năng lượng: "Lát nữa em phải lên lớp, chị, em đi trước... À đúng rồi, áo khoác của chị."

Cô vừa định cởi áo khoác thì bị Đường Nguyệt Lâu nắm cổ tay.

"Em phải đến phòng y tế đã." Đường Nguyệt Lâu cài cúc áo khoác cho Vân Dương, "Bây giờ chị đưa em đi."

"Không cần đâu, em thật sự không sao." Vân Dương nhăn mặt, phụng phịu, "Em có phải con nít đâu, thấy khó chịu thì tự biết đến bệnh viện. Dù sao thì..."

Dù sao trường mình cũng bé tí, nhắm mắt đi cũng không lạc - nhưng cô chưa nói xong, Đường Nguyệt Lâu đã khoanh tay, mỉm cười ngắt lời: "Em thật sự không đi?"

Chị cười như không cười nhìn cô, Vân Dương bị nhìn như vậy, lời đến miệng lại ngoan ngoãn đổi giọng: "... Vậy đi."

...

Sốt thật, ba mươi tám độ hai.

Bác sĩ truyền nước cho Vân Dương, cô nằm trên giường bệnh, cuối cùng cũng cảm nhận được cơn mệt mỏi và choáng váng do sốt lan ra khắp người, cô thấy khô miệng, lại không có sức ngồi dậy, mơ hồ nghe thấy Đường Nguyệt Lâu đang nói chuyện với bác sĩ ngoài hành lang.

"... Bọn trẻ bây giờ thích đẹp hơn thích ấm, trời lạnh thế này mà ăn mặc phong phanh, không cảm mới lạ. Trường hợp này, phải nghỉ ngơi nhiều, ngủ một giấc là ổn, bình thường chú ý giữ ấm, tập thể dục..."

Toàn là những lời dặn dò quen thuộc, Vân Dương nhắm mắt, chờ đến khi hành lang yên tĩnh trở lại, rồi cửa phòng bệnh khẽ mở, người bước vào đi rất nhẹ, rót một cốc nước ở bình nước nóng lạnh trước, sau đó ngồi xuống bên giường.

"Uống chút nước được không?" Đường Nguyệt Lâu thử nhiệt độ nước bằng mu bàn tay, đưa cốc thủy tinh đến bên môi Vân Dương.

Vân Dương uống nước từ tay chị, liếm đôi môi khô ráp, quay đầu nhìn chị ấy: "Chị nói với bác sĩ quan hệ của chúng ta là gì?"

"Còn tâm trí quan tâm chuyện này à?"

"Em có bệnh đến mức đó đâu." Vân Dương đẩy cốc nước ra, lẩm bẩm.

"Chị nói chị là giáo viên của em." Đường Nguyệt Lâu giúp Vân Dương đắp chăn cẩn thận, cô ngừng lại, "Sao?"

Câu trả lời không có vấn đề gì, nhưng có lẽ vì sốt, Vân Dương cảm thấy buồn bực trong lòng: "Không sao."

Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, cô nằm im hai phút, bỗng nảy ra ý tưởng: "Muốn ăn kem."

Đường Nguyệt Lâu đặt cốc nước lên bàn, bất lực nói: "Dương Dương, cái này thì không được."

Vân Dương suy nghĩ: "Vậy em muốn về nhà ngủ, nằm đây khó chịu."

"Được, truyền nước xong là về."

"Thế còn nghe được."

Đường Nguyệt Lâu mỉm cười, dịu giọng: "Em nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Tay chị đặt trên đầu giường, như đang vỗ về, thỉnh thoảng lại vuốt ve mái tóc Vân Dương. Hơi ngứa, Vân Dương cựa quậy, sau đó, cơn buồn ngủ ập đến, cô nhắm mắt, mơ màng nghe thấy giọng nói dịu dàng bên tai: "Dương Dương, em có thể thử dựa vào chị nhiều hơn."

Trong cơn mơ màng, Vân Dương cọ cọ vào lòng bàn tay chị, cuối cùng chìm vào giấc ngủ dưới tác dụng chậm của thuốc.

...

Có lẽ vì sốt cao khó chịu, cô ngủ cũng không yên giấc, cứ trằn trọc trên giường, vừa mới đắp lại chăn cho cô thì cô lại nhíu mày đưa tay lên gãi, Đường Nguyệt Lâu giữ cổ tay cô cố định kim truyền, ngồi xuống mép giường, thử nhiệt độ cho cô.

Cô gái trên giường mặt mày tái nhợt, làm nổi bật lọn tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán. Trong mơ cũng chả được yên, không biết mơ thấy gì, miệng lẩm bẩm nói mơ, lông mày nhíu chặt.

Đường Nguyệt Lâu nín thở lắng nghe hồi lâu cũng không hiểu Vân Dương đang nói gì. Mãi đến lần thứ ba đút tay vào trong chăn, Vân Dương nhăn mặt ôm lấy tay mình, Đường Nguyệt Lâu sững người, rồi khẽ cười.

Vân Dương khi ốm sẽ trở nên vừa cứng đầu vừa mè nheo, giống như chú mèo con kiêu kỳ, xù lông không cho ai chạm vào, nhưng nếu có ai thật sự ôm vào lòng thì sẽ ngốc nghếch để lộ bụng ra - thật lạ, rõ là người được mọi người yêu mến, vậy mà dường như không biết cách đáp lại tình cảm chân thành của người khác.

Ngón tay Đường Nguyệt Lâu lướt qua hàng mi dài cong vút của em, dừng lại trên đôi môi nhợt nhạt, ánh mắt vô thức nhuốm màu thương xót dịu dàng.

"... Cô giáo?"

Vân Dương dường như cảm nhận được sự đụng chạm của chị, mở mắt ra, nhìn với đôi mắt mơ màng, vô thức nắm chặt ngón tay chị, lẩm bẩm hỏi: "Truyền xong chưa?"

Trong mắt cô vẫn còn đọng hơi nước, Đường Nguyệt Lâu không khỏi bật cười.

"Chưa xong." Đường Nguyệt Lâu nhẹ giọng nói, "Ngủ ngoan đi, nghỉ xong chị đưa em về."