Ban Công Nhà Cô Đường - Nhất Linh Bách Dạ

Chương 13




Đèn đỏ chuyển xanh, những người đối diện bước đi không ngoảnh mặt.

"Có gì đẹp mà nhìn?" Người mặc váy đỏ nhìn theo ánh mắt Đường Nguyệt Lâu về phía bên kia đường, thấy cô gái kia đang cố ý vô tình nhìn về phía này, trông còn rất trẻ, giống như sinh viên đại học gần đây.

"Trẻ tuổi thật tốt." Người đó không khỏi cảm thán, phát hiện cô vẫn còn đang ngẩn ngơ, trách yêu, "Sao vậy? Lại ngẩn người ra rồi kìa."

"Xin lỗi, không có gì, bồn hoa kia trông đẹp." Đường Nguyệt Lâu giúp đối phương chỉnh lại ve áo, thản nhiên đáp.

Người đó lại quay đầu nhìn, chỉ thấy mấy cái cây trơ trụi trước cổng công viên và bồn hoa "Chào mừng Quốc khánh" sặc sỡ sắc màu, thẩm mỹ không thể nói là tốt, chỉ có thể nói là rất hoài cổ, liếc mắt một cái rồi thu hồi ánh mắt, còn tưởng mình nghe nhầm: "... Nói gì? Nói lại lần nữa xem?"

"Diệp Tử, em đừng nghe cậu ấy nhảm, nhìn bồn hoa đâu mà bồn hoa, chắc là nhìn người ta đấy?" Âu Dương Châu thấy chuyện vui lại càng thêm dầu vào lửa, lớn tiếng la ó phía sau.

"Nhìn người? Chà... hiểu rồi, hiểu rồi."

"Hiểu gì mà hiểu, nói rõ xem nào!"

"Hiểu rồi," người đó lập tức hứng thú, cười xấu xa trêu chọc, "Cô bé đối diện vừa nãy là cô bạn gái nhỏ của cô Đường đúng không? Thảo nào cô bé cứ nhìn về phía này mãi, còn tưởng nhìn ai."

"Diệp Tử, nể mặt cô Đường nhà ta chút được không?"

"Được đấy, gặp nhau ở đây luôn rồi, sao không gọi lại cùng đi? Để chúng tôi làm quen luôn."

Mấy người bạn xung quanh thi nhau hùa theo, Đường Nguyệt Lâu cười: "Để lần sau, con bé đang dỗi."

"Nghe nói còn là giáo viên của người ta, thế có tính là lạm dụng chức quyền không? Lại còn hơn người ta nhiều tuổi, chắc chắn có người sau lưng mắng là đồ biến thái." Người đó vừa cười vừa trêu chọc.

"Thế à." Cô cụp mắt cười, không phủ nhận.

Đường Nguyệt Lâu ngoái đầu nhìn. Đêm cuối tuần, phố xá sáng trưng, người người qua lại, nhưng bóng dáng lẫn vào dòng người kia nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt, con đường ồn ào sôi động bỗng trở nên trống trải trong mắt cô.

Mãi đến khi người gọi, Đường Nguyệt Lâu mới như bừng tỉnh khỏi mộng, thu hồi ánh mắt.

"Có thể."

...

"Cậu thần thánh thật, tối qua Giang Kiệt hỏi tôi về sinh nhật, sở thích, thói quen của cậu... Tôi suýt phát cáu, tôi còn bảo hay cân nhắc mở lớp dạy thả thính đi." Tan học, Quản Nhan vừa thu dọn máy tính vừa tấm tắc khen, "Nhưng mà hai người cứ lấp lửng thế này, không bình thường."

Vân Dương: "Sao không bình thường?"

"Không giống với phong cách của cậu, tôi tưởng cậu sẽ nói "Người thích tôi nhiều lắm, chọn đại một người thì mấy người khác sẽ buồn đấy."" Quản Nhan bắt chước giọng điệu mình, chu môi làm ra vẻ nũng nịu, thành công khiến Vân Dương nổi da gà.

"Bình thường tôi nói chuyện kiểu đấy sao?" Cô cảm thấy ớn lạnh, thậm chí bắt đầu nghi ngờ bản thân.

"Tôi thừa nhận có phóng đại đôi chút."

Vân Dương: "..."

"Giang Kiệt không phải kiểu người ngây thơ trong sáng đâu, đừng ai tỏ vẻ ngây thơ với ai." Cô uống nốt ngụm cà phê đá cuối cùng, tiện tay ném cốc rỗng vào thùng rác, nhếch mép, giọng điệu đều đều, "Bây giờ chắc bọn tôi chỉ là bạn ăn cơm thôi - kiểu bạn bè có thể mập mờ, chị ấy cũng rõ đâu muốn yêu đương."

Quản Nhan không khỏi cảm thán lòng người hiểm ác, bỗng nhớ gì đó, thần bí ghé sát lại, nhỏ giọng hỏi: "Thế còn cô Đường, cậu định thế nào?"

Giờ nghe thấy cái tên này, Vân Dương cảm thấy cốc cà phê vừa uống có nguy cơ trào ngược lên.

Từ tối hôm kia, Đường Nguyệt Lâu vẫn bình tĩnh như nước, không hề chất vấn, thậm chí một câu hỏi thăm cũng không có, khiến Vân Dương cảm thấy lẫn lộn đủ loại cảm xúc. Dù sao cô đang chờ Đường Nguyệt Lâu đến giải thích, rồi nhân tiện mỉa mai vài câu.

Cảnh tượng tối hôm đó đến giờ vẫn hiện rõ mồn một, Vân Dương nhớ đến sợi dây áo mảnh trên vai người kia và cánh tay đang ôm lấy Đường Nguyệt Lâu, không nhịn được, nghĩ, Đường Nguyệt Lâu thích kiểu người vậy?

Không đúng, cô lập tức phản ứng lại, cô quản hình mẫu lý tưởng của Đường Nguyệt Lâu làm gì.

"Cậu biết cậu như này giống gì không?" Quản Nhan cười gian xảo, hỏi.

Vân Dương: "Giống gì?"

"Giống như đang dỗi cô Đường, cố ý tìm người chọc tức!" Quản Nhan cười ha hả.

"Tôi dỗi? Cậu ăn sáng nhiều quá nên thiếu máu não à?" Vân Dương trợn trắng mắt, khịt mũi khinh thường, "Cái người đó muốn làm gì thì làm, liên quan gì đến tôi."

"Hả?" Quản Nhan hơi thất vọng, "Tôi thích cô Đường hơn, tốt bụng, lại dịu dàng lại thú vị, đến tôi mà còn nghe giảng được, đi học cũng không nỡ chơi điện thoại..."

Vân Dương chỉ biết mỉm cười.

Hai người đi đường vòng ra sau tòa nhà giảng dạy, nhân lúc vừa mở cửa nên ít người, đi thẳng đến nhà ăn số một, vừa hay nhìn thấy Đường Nguyệt Lâu xách hộp đồ ăn đi ra, đang cười nói vui vẻ với mấy thầy cô khoa tiếng Trung, Vân Dương thầm than quỷ tha ma bắt, chưa kịp trốn thì bị gọi giật lại.

"Vân Dương mà, sao vừa thấy chúng tôi thì trốn, lén làm việc riêng trong giờ nên chột dạ à?" Học kỳ trước Vân Dương từng làm trợ giảng cho một trong số các thầy cô, đối phương nhận ra Vân Dương ngay, nói đùa.

Bị bắt tại trận còn bị vạch trần, Vân Dương lúng túng đến nỗi nói không nên lời: "Ơ, cái này..."

Đường Nguyệt Lâu đẩy gọng kính, lặng lẽ quan sát từ trên xuống dưới, cười tủm tỉm, hỏi: "Cô cũng muốn biết, sợ gì, thầy cô có ăn thịt người đâu."

Tiếc là tình thế không cho phép, nếu không Vân Dương không chỉ cãi lại mà còn muốn cho cái bản mặt đấy một bạt tai.

"Chắc ngại ngùng đấy, trẻ con thế mà, khác thế hệ với chúng ta rồi." Cô giáo kia nói đùa với những người khác. Không biết có phải Vân Dương ảo giác không, khi nghe thấy hai chữ "ngại ngùng", Đường Nguyệt Lâu dường như không nhịn được, cúi đầu cười, nụ cười đó trông thế nào cũng thấy đầy ẩn ý.

Các thầy cô phụ họa, Vân Dương chỉ biết cười trừ: "Không có ngại ạ..."

"Thôi, thầy Lý, mấy em ấy đang đói, để cho người ta đi mua cơm trước đã." Cuối cùng vẫn là Đường Nguyệt Lâu giải vây, vỗ vai Vân Dương, nói, "Hẹn gặp lại."

Sau đó, mấy thầy cô lần lượt đi, để lại Vân Dương đứng đó nghiến răng nghiến lợi.

"Thôi, người ta đi rồi, đừng có lưu luyến không rời." Quản Nhan đứng bên cạnh nhịn cười đến run cả vai, cười gian xảo bên tai bạn, bắt chước giọng Đường Nguyệt Lâu, "Người ta cũng muốn biết, sợ gì?"

"Đồ đáng ghét." Vân Dương huých cùi chỏ vào cô bạn.

Cô rất muốn biết mấy chữ "hẹn gặp lại" này có ý gì.

Chiều nay cô chỉ học đến 3 giờ, dọn dẹp qua loa rồi đến Điểm Thanh. Tiệm vẫn ế như mọi khi, Vân Dương ngồi chơi cả buổi chiều, đến khi Trần Ninh Ninh bảo cô lên lầu dọn dẹp xưởng vẽ, cuối cùng cô cũng có lý do chính đáng để ngồi chơi sô pha.

Xưởng vẽ nhỏ này không bị biến thành nhà kho đã là kỳ tích, vậy mà còn có người đến dọn dẹp định kỳ. Vân Dương dọn ra một đống bản vẽ, vẫn không kìm được sự tò mò, xem qua.

Đây không phải toàn bộ là bản thiết kế, có những bức vẽ nguệch ngoạc rõ ràng là của người không chuyên, có những bức phác họa tinh xảo, thậm chí còn có bản thảo luận văn với nhiều dấu sửa chữa, phong cách khác nhau, có thể thấy là của nhiều người vẽ.

Mấy tờ giấy đã ngả vàng vẫn chưa vứt, đây không phải xưởng vẽ, là bảo tàng, Vân Dương thầm nghĩ.

Trong số này chắc chắn có tác phẩm của Đường Nguyệt Lâu, nghĩ đến việc chị từng ngồi nơi đây - có lẽ là chiếc ghế cô đang ngồi - hoặc là cười nói với người khác, hoặc cầm bút viết vẽ trên giấy, trong lòng Vân Dương dâng lên cảm xúc kỳ lạ. Cô tò mò tưởng tượng ra hình ảnh Đường Nguyệt Lâu thời trẻ, vô tình ngẩng đầu nhìn cửa sổ, phát hiện mình đang mỉm cười.

Vân Dương nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong giây lát, buông tờ giấy trong tay xuống với vẻ mặt vô cảm.

Màn đêm buông xuống, gần 8 giờ. Lòng cô bỗng cảm thấy rối bời, nhét tất cả những thứ lặt vặt vừa dọn dẹp vào tủ, quyết định tan làm rồi ra ngoài giải khuây.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, cô tưởng Trần Ninh Ninh gọi cô tan ca, không quay đầu lại, nói: "Chị Ninh Ninh, em xong ngay đây, chị dọn dẹp trước đi, em dọn xong đồ sẽ tự khóa cửa."

Không có ai trả lời.

Vân Dương ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy người đến, cô nhíu mày với vẻ mặt phức tạp.

Đường Nguyệt Lâu đứng dựa vào khung cửa, mặt như thường.

"Nói chuyện chút được không?"