Hôn lễ của Quý Lạc được tổ chức ở một căn nhà tư nhân, nguyên nhân là do Quý Bắc biết cô thích hoa hồng.
Vào ngày diễn ra hôn lễ, khắp hiện trường đều là tảng lớn những bó hoa hồng, tuy rằng không có người quen của bọn họ tới tham gia, nhưng lại có rất là nhiều người tới xem, những người đó cùng nhau chứng kiến buổi hôn lễ này.
Ở thời điểm hai người tuyên thệ, Quý Lạc liền có chút nghẹn ngào, đặc biệt là một câu không rời không bỏ kia, mà Quý Bắc không biết bị làm sao, tựa hồ là đã nhìn ra được cô khác thường, nhưng hắn vẫn chỉ mỉm cười.
Buổi tối thì hai người ở lại khách sạn, Quý Lạc đứng ở trước cửa sổ sát đất, cứ như vậy mà ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, Quý Bắc bỗng đi tới ôm chặt lấy cô, cằm thì để ở trên đầu cô.
"Thích nơi này sao? Nếu thích, chúng ta liền ở lại chỗ này."
Quý Lạc lắc đầu, bỗng cô xoay người lại ôm lấy hắn.
Một tháng sau, Quý Lạc bỗng nhiên biến mất, Quý Bắc cũng không có đi tìm cô, mà là chuyển đến ở nhà tư nhân.
Trở lại không gian, chuyện thứ nhất mà Qúy Lạc làm đó chính là kêu Nhị Linh đưa hình ảnh sau đó cho cô xem.
Trong hình, Quý Bắc thành thục đi không ít, hắn vẫn giống trước kia, mặt mày ôn nhu, nhưng nếu nhìn kỹ sắc mặt của hắn, tổng có thể phát hiện được chút tối tăm không thể biến mất.
Đây là hai năm sau, lúc mà Quý Bắc chấp nhận phỏng vấn của phóng viên.
"Xin chào Quý tiên sinh, xin hỏi khuôn viên hoa hồng này là do anh tự mình xây dựng sao?"
"Đúng vậy."
"Nghe nói mỗi một gốc hoa hồng ở đây, đều là do anh tự mình trồng, đó có phải là thật không?"
Quý Bắc nghe được lời này, như là nghĩ tới cái gì đó, khóe miệng bỗng nhếch lên, nụ cười mê người khiến rất nhiều cô gái đang xem tin tức chỉ biết hô to một tiếng ông xã.
"Đúng vậy, đều là do tôi tự mình trồng."
Hình như phóng viên đã ngửi ra được cái tin nào đó, cô ta vội vàng truy hỏi: "Vậy vì sao anh phải tự mình trồng rất nhiều hoa hồng như vậy?"
"Bởi vì vợ của tôi."
Phóng viên không nghĩ tới một người tuổi trẻ đầy hứa hẹn như Qúy Bắc thế nhưng đã có vợ, cô ta vội hỏi: "Nghe nói anh còn có một cô em gái, hơn nữa cũng rất thương yêu cô ấy, vậy xin hỏi, giữa em gái và vợ thì đối với anh, ai quan trọng hơn?"
"Cả đời này của tôi, chỉ yêu một người, cô ấy là em gái của tôi, cũng là vợ của tôi, hiện giờ cô ấy đang đi ra ngoài giải sầu, tôi trồng vườn hoa hồng này, đơn giản là để đợi cô ấy trở về, tôi tin cô ấy sẽ trở về."
Nói xong, hắn hơi hơi mỉm cười, không nghĩ sẽ trả lời tiếp, liền trực tiếp rời đi, rất nhiều người nhìn đến bóng dáng của hắn, đều cảm thấy có chút hiu quạnh thê lương.
Các cô gái ngồi trước TV đều cảm thấy lệ nóng doanh tròng, giống như các cô chính là người bị thất tình.
Lúc này, tại một phòng thuê ở hộp đêm, Giang Anh Anh đang phải hầu hạ một ông già lớn hơn cô bốn mươi tuổi, sau khi nhìn thấy Quý Bắc trong TV, cô liền cười châm chọc, cuối cùng anh cũng phải sống một mình cô độc không phải sai?
Quý Lạc không nghĩ sẽ xem tiếp, kêu Nhị Linh đóng hình ảnh lại, Nhị Linh thổi qua tới, 【 Ta đã nói rồi, tốt nhất không nên sinh ra tình cảm cùng người trong vị diện. 】
Quý Lạc suy sụp mà ngồi ở trên giường, "Ta không khống chế được bản thân mình, không nói cái này nữa, tích phân của nhiệm vụ lần này là bao nhiêu?"
【 Chín ngàn, nhiệm vụ chủ tuyến là tám ngàn, nhiệm vụ chi nhánh là một ngàn, bởi vì cuối cùng Thư Thịnh bị chó làm......, Cho nên chính xác là ngược tâm hắn, nhưng mà cũng không đủ ngược, thế nên chỉ khen thưởng có một ngàn tích phân. 】
Bị chó làm......? Đó không phải do cô làm, đó là do Quý Bắc.
"Có thể thăng cấp cho ngươi không? Nếu được thì thăng cấp đi."
【 Khởi động chế độ thăng cấp hệ thống, tiến hành thăng cấp, thăng cấp xong, cấp bậc của hệ thống: Hai, công năng mới đó chính là mỗi cái vị diện đều được rút thăm trúng thưởng một lần, cấp bậc càng cao thì rút thăm trúng thưởng sẽ được đồ vật càng thêm trân quý. 】
"Lại là rút thăm trúng thưởng? Lần trước là bán manh thiên hạ vô địch thủ đúng không? Ngươi nói xem, nó có ích lợi gì hả?"
【 Bán manh a. 】
"Ngươi còn dám nói thêm một cái ưu điểm nữa?"