"Em......"
"Hửm? Anh hai, anh làm sao vậy?"
Bộ dáng của Quý Lạc thực sự làm Quý Bắc tức giận không được, hắn rầu rĩ đấm xuống giường để kháng nghị, sau đó âm thầm thề trong lòng từ nay về sau sẽ không ngủ với cô nữa.
Sau đó vào lúc ban đêm, Quý Bắc mới nằm xuống, cửa phòng liền vang lên tiếng bang bang, hắn đứng dậy mở cửa, liền phát hiện Quý Lạc đang ôm một cái gối nhỏ đứng ở ngoài, hắn bỗng cảm thấy đầu có chút đau, chờ nhìn thấy Quý Lạc thế nhưng không có mang dép, cơn đau lại càng lợi hại hơn.
Hắn nhíu nhíu mày, hỏi: "Sao em lại không mang dép?"
Lúc này Quý Lạc mới cúi đầu nhìn xuống, phát hiện quả nhiên bản thân không có mang dép, cảm thấy sàn nhà có chút lạnh, cô liền rụt rụt đầu ngón chân, ấp úng mà nói: "Em quên mất."
Ánh mắt tội nghiệp, giống như một con chó nhỏ, Quý Bắc cau mày, bỗng trực tiếp bế bổng Quý Lạc lên, Quý Lạc thấy vậy liền kêu oa oa: "Em không muốn về phòng của mình."
Ai ngờ Quý Bắc chỉ dùng chân đá cửa phòng, rất tức giận mà ném Quý Lạc xuống giường, vừa ném xong, hắn liền bắt đầu lo lắng sức lực quá lớn của mình có thể làm đau cô hay không, kết quả lại nhìn thấy Quý Lạc đang vui vẻ ở trên giường hắn lăn qua lăn lại, lúc này hắn mới cảm thấy bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi.
..........
Buổi sáng ngày hôm sau, mãi cho đến thời điểm ăn sáng, Quý Bắc mới nhẹ nhàng thở ra, chuyện hắn lo lắng rốt cuộc cũng không có xảy ra, Quý Lạc thấy được vẻ mặt của hắn, trong lòng thầm nghĩ: Sao cô có thể bức hắn tức chết chứ?
Tuy rằng cha mẹ nguyên chủ để lại rất nhiều tài sản, nhưng Quý Bắc cũng không có mời bảo mẫu, mọi việc trong nhà đều do hắn làm, trong này cũng bao gồm chuyện nấu cơm, vì thế nên đã luyện cho Quý Bắc một tay nghề nấu nướng giỏi.
Quý Lạc ăn xong, liền theo bình thường mà khen hắn: "Anh làm cơm rất ngon."
Thần sắc của Quý Bắc vẫn như cũ, không hề vì được khen mà cảm thấy vui sướng, hắn ưu nhã xoa xoa miệng, sau đó mới nói: "Cho dù em có khen anh, thì hôm nay em cũng phải đi học."
Chuyện nguyên chủ ghét nhất chính là đi học, điểm này, thân là anh trai Quý Bắc lại càng biết rõ.
Nhưng lần này hắn bỗng phát hiện Quý Lạc không có cự tuyệt giống như mọi ngày, ngược lại hơi mang cảm giác chờ đợi cùng khát khao, một đôi mắt sáng long lanh, "Được a được a, em muốn quen biết thêm thật nhiều bạn mới."
Quý Bắc vốn đang nghĩ sẽ dạy dỗ cô một phen bỗng ngậm miệng lại, trong lòng có chút bực.
Trường học của bọn họ là trường hai cấp*, Quý Lạc đầu tháng ba, Quý Bắc cao tam, nhưng mà bọn họ lại học chung trường, thế nên lớn nhỏ đều là học cùng nhau.
*Có thể là trường gồm cấp 2 vs cấp 3 luôn~
Trước nay đều là Quý Bắc đưa cô đến lớp học, lúc này Quý Lạc lại tự mình ngoan ngoãn đi, Quý Bắc vui mừng rất nhiều nhưng cũng cảm thấy có chút buồn bã, đại khái đây là tâm lý của mỗi người anh trai đi, hắn buồn bã mà nhìn nhìn không trung, cùng lúc đó, một cô gái ở phía sau cũng đang nhìn hắn.
Sau khi tan học, Quý Lạc liền tranh thủ đi WC, thời điểm trở về liền thấy trên bàn bỗng nhiều thêm vài món đồ ăn, cô còn đang hỏi là ai đem tới, kết quả liền nhìn thấy một cô gái trang điểm thật đậm đi tới, gương mặt kia, Quý Lạc biết rất rõ, đúng là Giang Anh Anh.
Xem ra, cô ta đã gặp được Quý Bắc.
Hiển nhiên Giang Anh Anh đã biết được thân phận của cô, thế nên biểu tình trên mặt cô ta liền có chút cố tình lấy lòng, cô ta chỉ chỉ đồ ăn ở trên bàn, cười tủm tỉm rồi nói: "Tớ mời cậu đồ ăn, chúng ta có thể làm bạn tốt không?"
Sau đó Quý Lạc liền bắt chước nguyên chủ lúc mới gặp Giang Anh Anh, đôi mắt cong cong, rồi ngọt ngào nói: "Được a." Vậy chúng ta hãy làm bạn tốt đi.
Giang Anh Anh nghe vậy liền yên lòng, nói: "Giờ chúng ta cùng nhau tan học thôi."
Quý Lạc mỉm cười nói: "Được."