Nguyệt Trì ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy Mộ Lãnh thập phần ấu trĩ, thấy đã bắt đủ cá rồi, thì cũng không cùng Mộ Lãnh phân cao thấp nữa, liền đi lên bờ.
Mà Mộ Lãnh vốn dĩ chính là muốn phân cao thấp với Nguyệt Trì, nhưng hiện tại Nguyệt Trì đã đi lên bờ, Mộ Lãnh cũng không cần phải tiếp tục ngốc ở dưới nước nữa, liền đi lên bờ theo.
Nguyệt Trì đi mượn củi cùng mồi lửa của người khác, rồi bắt đầu nhóm lửa, chỉ trong chốc lát lửa liền nổi lên, Mộ Lãnh thấy thế thì cũng bắt chước học theo, nhưng thật ra cũng giống mô giống dạng làm cho không sai biệt lắm.
Nguyệt Trì vốn không nghĩ sẽ đi so đo với hắn liền khịt mũi coi thường, từ trong ngực lấy ra một cây chủy thủ*, rồi cạo vẩy cá, lấy nội tạng, công phu nhìn qua rất là thành thạo, trong một lát mấy con cá đã được hắn xử lý sạch sẽ, thủ pháp mau lẹ làm cho người khác cảm thấy thán phục.
*Chủy thủ (kiếm ngắn hoặc dao găm) là loại binh khí ngắn lấy đâm là chính, có thể kiêm cả chặt chém. Hình thù của chủy thủ như kiếm nhưng không dài bằng kiếm
Vì Nguyệt Trì học y, thế nên đối với những loại đồ vật này rất là quen thuộc, nhưng mà Mộ Lãnh thì lại khác, từ khi còn nhỏ hắn đã được ngậm muỗng vàng, vừa sinh ra đã là hoàng tử, nói hắn đốt lửa thì hắn còn có thể đốt, nhưng bảo hắn đi xử lý cá, vậy chính là đang làm khó hắn rồi.
Chờ đến lúc Nguyệt Trì đã dùng nhánh cây cắm vào cá rồi bắt đầu nướng, thì bên này Mộ Lãnh còn chưa có bắt đầu xử lý cá.
Nguyệt Trì một bên nhàn nhã mà nướng cá, một bên thì cười với Mộ Lãnh, nụ cười kia vào trong mắt Mộ Lãnh chính là đang khoe khoang, Mộ Lãnh lập tức sinh khí, ném cá trong tay xuống, quay đầu nói với Mai Âm Âm: "Nàng mau đi gọi bọn người hầu tới đây, để cho bọn họ làm cái này."
Đãi ngộ này, lập tức liền phân chia ra, Quý Lạc ở bên kia thì có người giúp nướng cá, cô ta chỉ cần chờ ăn là tốt rồi, mà nàng, lại biến thành chân chạy vặt?
Mặc dù trong lòng không muốn, nhưng Mai Âm Âm cũng không dám cãi lại lời của Mộ Lãnh, nàng dậm chân một cái, rất không tình nguyện mà rời đi.
Thời điểm cá nướng gần chín, có dầu trơn từ trên mặt cá chảy ra, thịt cá được nướng chín vàng và giòn, nhìn qua làm cho người ta nhịn không được mà chảy nước miếng, Nguyệt Trì thấy cá đã gần chín rồi, liền ở trong mắt của Quý Lạc, thong thả ung dung mà đem bàn tay tiến vào trong ngực, như là đang lấy thứ gì đó.
Theo sau, từ trong ngực hắn liền móc ra mấy cái chai lọ vại bình, sau đó không nhanh không chậm mà đem mấy thứ kia theo thứ tự đổ lên thịt cá, cuối cùng lật mặt khác lại, rồi tiếp tục nướng.
Qúy Lạc sửng sốt nhìn một loạt động tác này của hắn, qua một lúc lâu, Quý Lạc mới hỏi: "Thì ra huynh sớm đã biết chúng ta sẽ nướng cá?"
Trên tay Nguyệt Trì đang cầm một xiên cá đã được nướng chín, hắn đưa cho Quý Lạc, rồi bất đắc dĩ đáp: "Cái này cũng được xem như là dược liệu, bên trong có chút hương vị của dược liệu cùng với gia vị độc nhất vô nhị, cũng may là ta thường mang theo bên người."
Ở trong ấn tượng của Qúy Lạc, tất cả các loại dược đều có điểm chung là rất đắng, cho nên tuy rằng trên tay đang cầm một xiên cá nhìn qua vô cùng ngon miệng, cô vẫn là có chút ăn không nổi.
Mà Nguyệt Trì lại cho rằng cô sợ thứ nhiều, thế là liền đem cá còn đang nướng ở trong tay đặt lên trên giá, ngay sau đó cầm lấy xiên cá trong tay Quý Lạc, nhẹ nhàng gỡ một miếng thịt cá, rồi cẩn thận kiểm tra xem ở trong có xương hay không, phát hiện cũng không có gì không ổn, lúc này mới duỗi tay đem thịt cá đưa tới bên miệng Quý Lạc.
Bộ dáng của Nguyệt Trì lúc này rõ ràng là muốn đút cho cô, Quý Lạc cũng không có ngượng ngùng cự tuyệt, mà là căng da đầu rồi há miệng đem thịt cá nuốt xuống.
Thịt cá tinh tế, vào miệng là tan, mà đồ vật Nguyệt Trì dùng để rắc lên thế nhưng cũng vô cùng hấp dẫn người, hai thứ kết hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, Quý Lạc ăn xong một miếng, không tự chủ được mà lại hé miệng, chờ hắn đút tiếp.
Nguyệt Trì thấy vẻ mặt thỏa mãn của Quý Lạc, liền cười khẽ, rồi tiếp tục đút cô, thời điểm Quý Lạc ăn xong thịt cá, bỗng ngậm lấy ngón tay thon dài của Nguyệt Trì.
Một cổ cảm giác tê tê dại dại theo ngón tay trực tiếp truyền tới đáy lòng hắn, vốn dĩ trái tim đang đập một cách có quy luật thì sau khi ở dưới ánh mắt phong tình của Quý Lạc, cũng bắt đầu đập gia tốc hơn.
Nhưng hắn lại sợ bị Quý Lạc chê cười, vì thế cố nén lại cảm giác khác thường, ở trong ánh mắt của Quý Lạc, dùng ngón tay có dính nước miếng của Quý Lạc, xé thêm một miếng thịt cá, rồi nhét vào miệng mình, ở dưới ánh mắt sai lăng của Quý Lạc, còn liếm liếm ngón tay, một bộ dáng chưa đã thèm.