Ngày hôm sau Quý Lạc nhạy cảm phát hiện ra Cẩm Thanh có chút không thích hợp, ví dụ như hắn bỗng chốc tự dưng im lặng, không biết đang suy nghĩ gì.
“Cẩm Thanh, ngươi làm sao vậy?”
Cẩm Thanh đấu tranh ở trong lòng một lúc, thật sự hắn phải làm vậy sao?
Nhưng nếu không làm vậy, người chết sẽ là hắn, lúc trước khi Cận Hề cứu hắn, hắn từng lập khế ước trời đất với nàng ta, cần phải hoàn thành ba chuyện Cận Hề phân phó.
Chuyện thứ nhất chính là để hắn biến thành dáng vẻ của Dung Ngọc, chuyện thứ hai là để hắn theo bên người nàng ta, giờ đã tới chuyện cuối cùng rồi, mắt thấy sắp được giải thoát rồi, bất kể có thế nào hắn cũng sẽ không từ bỏ cơ hội này.
“Ta không sao, Lạc Lạc có thể đi với ta tới một nơi không?”
Quý Lạc do dự trong chốc lát, trong lòng cô vô thức muốn từ chối, nhưng không biết vì sao cô vẫn gật đầu.
“Được.”
Quý Lạc không có tiên thuật, nhưng Cẩm Thanh có, thế nên không đến chốc lát, bọn họ đã đến bên vách núi Long Uyên cốc, hắn biết, bây giờ nhất định Cận Hề đang nhìn thấy tất cả.
Quý Lạc nhìn nơi này không có tí cỏ nào, hơn nữa không khí vô cùng bất thường, cô liền nói với Cẩm Thanh: “Cẩm Thanh chúng ta về đi, nơi này khiến người ta thấy khó chịu quá.”
Cẩm Thanh không hé răng, chỉ đưa Quý Lạc đến gần vách núi, từng trận gió thổi tới bên vách núi, thân hình Quý Lạc hơi lảo đảo, không đứng vững, mà lúc này Cẩm Thanh bỗng trùng hợp huých cô một cái, cô không giữ vững trọng tâm thế là ngã thẳng xuống dưới.
Cận Hề ở đầu bên kia nhìn thấy màn này thì hết sức kích động, rớt vào Long Uyên cốc, cho dù không chết thì cũng không sống được lâu.
Lúc này một tia sáng màu vàng từ trên bầu trời bỗng bao phủ lấy Cẩm Thanh, nói rõ khế ước trời đất đã tự động giải trừ, trên mặt Cẩm Thanh lộ ra nụ cười, ở trong ánh mắt ngạc nhiên của Cận Hề, lại nhảy thẳng xuống, kéo lấy tay Quý Lạc, hai người cùng nhau ngã xuống.
Cận Hề hoàn toàn không ngờ tằng Cẩm Thanh sẽ làm như vậy, một cảm giác phản bội bỗng nhiên sinh ra.
Cẩm Thanh, ngươi giỏi lắm, nếu ngươi muốn chịu chết như vậy, thế thì cũng miễn cho nàng ra tay, đây là do ngươi tự tìm lấy
Giây phút Quý Lạc ngã xuống đó thì trong đầu gần như là trống rỗng, trong lòng cô rất nôn nóng, trực tiếp gọi tên của Dung Ngọc.
Khi tay Cẩm Thanh nắm lấy tay cô, cô cho rằng Dung Ngọc thật sự tới, vì thế gọi một tiếng: “Dung Ngọc Tiên Tôn.”
Cẩm Thanh yên lặng một lát, trả lời bằng giọng điệu cay chát: “Ta là Cẩm Thanh.”
Bởi vì gió quá lớn nên Quý Lạc không mở mắt ra được, thứ duy nhất cô khẳng định đó là Cẩm Thanh cũng nhảy xuống theo cô.
“Ta......”
“Trước đừng có nói chuyện.”
Cẩm Thanh dùng hết toàn lực, thay đổi vị trí với Quý Lạc, biến thành Quý Lạc ở trên hắn ở dưới.
“Ầm ——”
Hai người rơi xuống đất, trong nháy mắt đó Quý Lạc cảm giác đầu bị quăng ngã ngốc, trước mắt ứa ra sao Kim, sau một lúc thật lâu mới phục hồi lại tinh thần.
Phục hồi tinh thần lại sau đó cô liền vội vàng đứng dậy, Cẩm Thanh làm đệm lót dưới thân cô dường như bị thương rất nặng, phun thẳng một ngụm máu tươi ra, ngay sau đó lại thêm mấy ngụm nữa.
Quý Lạc không ngờ rằng Cẩm Thanh lại sẽ làm như vậy, trong lúc nhất thời bỗng nghẹn lời.
Cô vội vàng nâng Cẩm Thanh dậy, lúc sờ tay đến sau lưng hắn thì phát hiện hơi gồ nghề.
Cô nhìn sau lưng Cẩm Thanh, phát hiện sau lưng hắn toàn là cục đá lớn nhỏ không đều, bởi vì ngã rất nặng, cục đá khảm thẳng vào lưng hắn, máu tươi chậm rãi thấm ra.
Mà vẻ mặt của Cẩm Thanh, dường như rất đau đớn.
Làm sao bây giờ làm thế nào giờ đây.
Cô không làm được chuyện gì cả.
“Trong ngực ta, có một lọ thuốc, lấy ra....giúp ta.”
Quý Lạc vừa nghe, vội vàng lấy lọ thuốc kia ra, sau đó đút cho Cẩm Thanh.
“Ngươi sao rồi?”
Không rõ đó là loại thuốc gì, sau khi Cẩm Thanh nuốt xuống thì vẻ mặt lập tức tốt hơn nhiều, hắn thấy vẻ mặt Quý Lạc luống cuống, sau đó mở miệng: “Còn phải làm phiền ngươi khoét đá sau lưng ta ra.”