........
“......”
“......”
Một loạt động tác chân chó này của cô thành công khiến Dung Ngọc và Vũ Tâm đều sợ ngây người.
Quý Lạc đã ấp ủ tốt cảm xúc, “Thật không dám dấu diếm, thật ra ta đã rất tôn kính Dung Ngọc Tiên Tôn từ lâu rồi, lúc này sở dĩ như vậy, là vì muốn ngài dạy cho ta pháp thuật.”
“Hử? Đã tôn kính bản tôn từ lâu rồi?”
“Đúng vậy.”
“Vậy ngược lại ngươi nói thử xem, từ lâu là khi nào?”
“Ờ......” Quý Lạc do dự trong chốc lát, lấy cách làm người của Dung Ngọc, đây nhất định là một cái lòng, nếu cô thật sự nói mấy chục năm mấy trăm năm gì đó thì tiếp theo hắn nhất định sẽ hỏi cô làm sao lại biết hắn.
“Lúc gặp mặt lần đầu tiên.”
Câu trả lời này gần như không sai gì.
Đây là thật lâu?
“Lần đầu tiên nhìn thấy Tiên Tôn ta đã bị dung mạo thần tiên của Tiên Tôn ra sức khuất phục, vì thế......”
“Vì thế tiếp theo ngươi đã nhìn lén, bao gồm làm một loạt chuyện đều là vì câu dẫn bản tôn?”
Không phải mà.
Quý Lạc nghĩ trong lòng là như vậy, nhưng mà vì nhiệm vụ, cô cắn răng gật đầu,
“Đúng vậy.”
Người bình thường không phải đều thích mị lực của mình được người khác thừa nhận sao? Được một cô gái vừa đáng yêu lại xinh đẹp như cô thích nhất định sẽ mở cờ trong bụng.
“Nếu ngươi đã thành tâm như vậy, nếu bản tôn không đáp ứng ngươi cũng không thể nào nói nổi.”
“Ừm ừm.”
“Ngươi lại đây, ta dạy cho ngươi một cách.”
Quý Lạc vô cùng nghe lời mà đi qua.
“Nhìn thấy cái cây này không? Ngươi thử bò lên trên rồi nhảy xuống, khi nào cảm giác được có thể trực tiếp bay lên thì tính là thành công.”
Lời này...... Phương pháp này, sao lại cảm thấy có chút giống như đã từng thấy nhỉ?
Chẳng qua Dung Ngọc nói thế nào cũng có pháp lực cao thâm như vậy, phương pháp của hắn gần như không sai.
Quý Lạc ngẩng đầu nhìn cái cây kia, trong lòng có chút phiền muộn, có lẽ cô sẽ rất nhanh liền luyện được nhỉ?
Dung Ngọc đứng ở phương xa, nhìn Quý Lạc vất vả khổ cực leo lên, sau đó lại nhảy xuống, cả người ngã xuống nhe răng trợn mắt.
Cũng may cô không phải người, bằng không ngã tới ngã đi như vậy thì không chết cũng tàn phế.
Nhưng mà...... Nhìn Quý Lạc ngã tới ngã đi như vậy, không biết vì sao, trái tim hắn mơ hồ có chút đau đớn.
Trái tim?
Hắn che lại nơi trái tim, phát hiện vậy mà từ từ có nhịp tim.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới lúc trước lão thần quân đã từng nói, khi hắn gặp được một cô nương yêu thích thì trái tim sẽ sống lại lần nữa.
Cô sao?
Tâm Dung Ngọc vừa động, liền lén lút làm phép ở dưới gốc cây, lúc Quý Lạc lại nhảy xuống lần nữa phát hiện không còn đau như vậy, còn tưởng rằng mình có hi vọng, tiếp tục bò bò nhảy nhảy.
Hề Ngô điện ——
“Thế nào? Củ cải kia có bị điều tra ra không?”
Tiên tì ở bên cúi đầu, không dám trả lời.
Cận Hề thấy thế liền biết không bị, ném cái ly trong tay xuống đất, mảnh nhỏ của cái ly bắn tới trên mặt tiên tì, rạch ra vài dấu vết thương.
Tiên tì kia đứng ở đó động cũng không dám động.
Người trên Thiên Đình tán dương Cận Hề thần nữ không chỉ lớn lên xinh đẹp mà ngay cả tính cách cũng vô cùng tốt, nhưng thật ra chỉ có các nàng biết, thần nữ phát động tính khí thì chính là ngày tận thế của các nàng.
Lúc này bỗng có một người xuất hiện ở trong điện, hắn đặt tay lên vai Cận Hề xoa bóp cho nàng. Vốn vẻ mặt của Cận Hề còn phẫn nộ lập tức biến mất gần như không còn.
Nàng ôn nhu hỏi người nọ: “Dung Ngọc, ngươi yêu ta đúng không?”
Người nọ ở sau sờ tay lên mặt nàng, sau đó nói: “Đúng vậy, ta thích ngươi nhất.”
Tiên tì thấy thế liền biết lẽ phải mà lui ra, chờ ở ngoài cửa.
Dung Ngọc Tiên Tôn rõ ràng thích Cận Hề thần nữ, vì sao ngày thường khi gặp hắn ở Thiên Đình thì lại không liếc mắt nhìn thần nữ một cái?
Hay là hắn không muốn để cho người ở Thiên Đình người biết, cho nên mới lén lút tới gặp thần nữ?
Mặc kệ là nguyên nhân gì, tóm lại hôm nay nàng đã tránh được một kiếp, nếu như Dung Ngọc tiên tôn có thể tới mỗi ngày thì tốt rồi, như vậy nàng cũng sẽ không bị mắng.
Tiên tì dùng pháp thuật chậm rãi trị liệu miệng vết thương vừa nãy, trong lòng yên lặng van xin.