Trong hốc mắt của Mục La La chứa đầy nước mắt, cô chưa từng nghĩ tới bản thân lại rơi vào một cái kết cục như vậy.
Nếu như Thạch Cảnh đã đối với cô vô tình như vậy, thế thì tại sao cô phải để cho Thạch Cảnh sống dễ chịu chứ?
Vào ngày đấu thầu, Quý Lạc đi cùng với Sở Chu.
Không biết có phải là đã quá mức tự tin hay không, mà trong toàn bộ hành trình trên mặt Thạch Cảnh đều mang theo nụ cười đắc ý, giống như nhất định phải có cho bằng được mảnh đất này.
Đặc biệt là lúc đi ngang qua trước mặt Quý Lạc và Sở Chu, còn như vô tình hay cố ý mà phát ra một tiếng giễu cợt.
Kiếp trước Thạch Cảnh vì giở mánh khóe nên mới thắng được, lúc này đây thấy bộ dáng tuyên thệ một cách nghiêm trang* của anh ta, trong lòng của Quý Lạc khó tránh khỏi có chút lo lắng, không phải anh ta lại muốn dùng thủ đoạn hạ lưu gì chứ?
*Nguyên văn là "信誓旦旦" (tín thệ đan đan): tuyên thệ một cách nghiêm trang. Nhưng k biết là dùng trong trường hợp này có đúng k nữa.
"Hôm nay ở chỗ này, chúng ta sẽ đấu giá một miếng tốt, về phần mảnh đất này là cái gì, tôi cũng không nhiều lời nữa, tin rằng trong lòng của các vị ở đây đều vô cùng rõ ràng rồi, hiện tại tôi tuyên bố, bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm là một nghìn vạn."
Một nghìn vạn đối với những người đang ngồi ở đây mà nói thì không tính là gì, dĩ nhiên là có rất nhiều người giơ bảng lên tăng giá.
"Một nghìn một trăm vạn."
"Một nghìn hai trăm vạn."
"..."
"Hai nghìn vạn."
"Năm nghìn vạn."
Đến đằng sau, trực tiếp tăng lên đến hàng vạn hàng nghìn, có vài người nghe thấy con số như thế, liền có chút lùi bước.
Giá cả vẫn tăng vọt, mãi cho đến khi Thạch Cảnh kiêu căng giơ bảng lên: "Một trăm triệu*!"
*Ở đây là một ức, mà một ức ở bên Việt Nam là 100 ngàn, còn ở bên Trung Quốc là 100 triệu.
Anh vừa mới mở miệng, có người liền hít vào một hơi, một mảnh đất mà tới một triệu, hình như có chút không đáng.
"Một trăm triệu lần thứ nhất, một trăm triệu lần thứ hai, một trăm triệu lần thứ ba..."
Khi đọc đến đây, Thạch Cảnh theo lý thường liền đứng dậy, ngay tại lúc anh cho rằng mảnh đất này đã là vật trong lòng bàn tay, thì Sở Chu đột nhiên mở miệng.
"Hai trăm triệu."
"Hít...ttt...*"
*Ở đây là tiếng hít sâu vào ấy, mà ta k biết nên chuyển thành từ nào. Nàng nào biết thì giúp ta nhé><
Một lần tăng lại tăng tới một trăm triệu, mọi người lập tức xôn xao.
Đương nhiên kinh ngạc nhất vẫn là Thạch Cảnh, anh không chỉ kinh ngạc, mà còn rất tức giận.
Sở Chu này đang cố ý đối đầu với anh hay sao?
Anh lúng túng ngồi xuống, sau đó liếc nhìn Sở Chu, Sở Chu đáp lại bằng một nụ cười ưu nhã, sau khi Sở Chu cởi mắt kiếng ra, trình độ lóa mắt khiến cho anh vô cùng khó chịu, cái này thì tính là cái gì.
Thạch Cảnh khẽ cắn môi, "Hai trăm triệu một nghìn vạn."
"Được, vị tiên sinh này ra giá hai trăm triệu một nghìn vạn, còn có ai... cao hơn hay không?"
Tiểu thư lễ nghi ở trên bục nói, ánh mắt rơi xuống trên người Sở Chu. Đã có Sở Chu một lần tăng chính là một trăm triệu trước đó, Thạch Cảnh chỉ tăng một nghìn vạn này lập tức có chút không lên được mặt bàn.
Thạch Cảnh đương nhiên thấy được ánh mắt của cô ta, tuy rằng trên mặt có hơi không dễ nhìn, nhưng mà nếu như Sở Chu ra không ra giá nữa, cuối cùng người thắng vẫn là anh.
"Ba trăm triệu."
Vào lúc này Quý Lạc cũng có chút giật mình, cô chưa từng thấy qua Sở Chu lại hành động theo cảm tính như vậy, nhưng hình như không phải đang nhằm vào Thạch Cảnh.
Chẳng qua Sở Chu đã không còn là người tự ti của kiếp trước, có lẽ anh tự có chủ kiến của mình.
"..."
Gân xanh trên tay của Thạch Cảnh bắt đầu nổi lên, nếu như lại theo tiếp mà nói, thì có khả năng tài sản của công ty cũng không đủ cho anh hoang phí, nếu như là những người khác thì cũng thôi đi, nhưng mà người trước mặt này lại là Sở Chu, sao anh có thể cam tâm chịu thua bởi anh ta.
"Ba trăm triệu một nghìn vạn."
"Bốn trăm triệu."
Sở Chu không chút suy nghĩ mà liền tăng thêm.
Thạch Cảnh gấp đến độ đỏ mắt, trực tiếp thốt ra: "Năm trăm triệu."
Sở Chu không tiếp tục tăng giá nữa, anh đứng dậy, làm một tư thế xin mời, tỏ vẻ anh buông tha cho cạnh tranh.
Tiểu thư điều khiển chương trình trên đài thấy vậy, trong lòng vui sướng nói: "Năm trăm triệu lần thứ nhất, năm trăm triệu lần thứ hai, năm trăm triệu lần thứ ba, quyền sở hữu của mảnh đất này đã thuộc về Thạch tiên sinh, giờ chúng ta hãy chúc mừng anh ấy."
Nói hết lời, Sở Chu là người thứ nhất dẫn đầu vỗ tay, còn Thạch Cảnh thì mệt lả mà ngồi xuống vị trí trước.
Vào lúc này Sở Chu đã đi tới: "Chúc mừng Thạch tiên sinh, Thạch tiên sinh thật sự là tiền nhiều như nước mà."
Thạch Cảnh thiếu chút nữa đã động thủ đánh anh, nhưng vẫn nhịn được, anh ta đè lửa giận xuống, không có trả lời.
Tuy rằng tốn tiền hơn so với trong dự liệu, nhưng anh đã kiếm được lại mặt mũi từ chỗ Sở Chu, hơn nữa ba cũng từng nói, giá trị của mảnh đất này rất lớn, đến lúc đó nhất định có thể kiếm trở về được.